Chương 145: Mặt dày vô sỉ

Sau khi Ân Tố Tố nói chuyện với Ân Nguyên Tân xong thì xuống lầu trước, sau khi xuống lầu, ở ngã rẽ cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh màu vàng tơ đúng lúc tránh được cô, biến mất trong góc tường.

Ân Tố Tố liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi, chuẩn bị đi tìm Bạch Như Sương.

Đợi sau khi Ân Tố Tố đi, thân ảnh màu vàng tơ đó mới ưỡn à ưỡn ẹo chầm chậm bước ra, vừa hay gặp được Ân Nguyên Tân vừa xuống lầu.

.

Trong viện tử, Vương Nhược Phong tức đến không ngồi yên được, bàn tay cầm quạt cũng vô thức phe phẩy nhanh hơn.

“Nuôi một nữ tử đúng là rất khó, ở nhà thì phải hiếu thuận với trưởng bối, coi phu là trời, nhưng cô lại chỉ nghĩ tới chuyện tiêu tiền, cô có còn chút xấu hổ nào không? Cưới thê tử như cô, thà rằng không cưới còn hơn!”

Sắc mặt Ân Như Ý lộ ra vài phần cay nghiệt: “Chàng cưới ta cũng không phải chỉ vì tiền, ta dùng của hồi môn của ta như thế nào liên quan gì đến chàng?”

“Ha, ai muốn cưới cô, người ta cưới phải hiền lương thục đức, làm sao nhìn trúng con nhà thương nhân như cô được? Nếu không phải Vương thúc đích thân tìm đến nhà nói chuyện, thêm việc mẫu thân ta vừa ý nhà cô, thì ta không thèm miễn cưỡng đến đây gặp cô đâu”. Ngực Vương Nhược Phong nhấp nhô không ngừng, trong ánh mắt toàn vẻ khinh miệt.

Ân Như Ý đập bàn đứng dậu, khóe mắt ửng hồng, “hóa ra chàng miễn cưỡng đến đây gặp ta chỉ vì nhà ta có tiền”.

Giờ khắc này Vương Nhược Phong cũng không thèm quan tâm gì nữa, vung quạt lên ra vẻ như đuổi ruồi nhặng, “tùy cô nghĩ”.

Ân Như Ý rơi nước mắt khóc lớn, chạy nhanh ra ngoài.

Vương Nhược Phong cau mày, bình tĩnh trong chốc lát rồi đột nhiên nghĩ tới lời Vương thúc nói.

Ân gia này tài sản khổng lồ, nếu gả con gái, của hồi môn ít nhất cũng phải mấy trăm mẫu ruộng, ba trang tử, gia đinh nô bộc thì khỏi nói rồi, của hồi môn kiệu tám người khiêng là chắc chắn. Có thể nói chỉ cần nữ nhân này gả vào Vương gia, nhà họ nhất định phất lên như diều gặp gió.

Hơn nữa, chẳng qua là cưới về rồi để đó làm bình phong, nếu thích thì cưới thêm vài thϊếp thất là được, hà tất phải trói chặt với mối hôn sự này.

Vương Nhược Phong nghĩ tới ban nãy lúc Ân Như Ý đi, gương mặt vô cùng đau lòng, trong lòng không nhịn được có thêm vài phần tự tin, lập tức xoay người đi ra ngoài, đúng lúc thấy Ân Như Ý đang ngồi khóc nức nở ở ngoài viện.

“Được rồi, ta cũng không phải người thích so đo, chỉ cần cô gả vào nhà ta, cần cù chăm chỉ, chăm sóc tốt mẫu thân ta, ta sẽ….”

Vương Nhược Phong đột nhiên ngừng nói, bởi vì hắn nhìn thấy Trình Yên Nhiên đến, ba bước thành hai liền chạy đến trước mặt cô, chắp tay gọi một tiếng: “Trình tiểu thư”.

Trình Yên Nhiên siết chặt khăn tay, bộ dạng giống như chịu kinh sợ rất lớn, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại, đáp: “Vương công tử”.

Sắc mặt Vương Nhược Phong lộ ra vẻ vui mừng, đứng thẳng lưng lên, gấp quạt giấy trong tay lại, tự nhận phong lưu hào phóng.

“Trình tiểu thư muốn đi đâu đây, nếu không biết đi dạo chỗ nào, ta có thể dẫn đường. Ta cũng coi như đi một vòng quanh trang tử này rồi, cảnh sắc rất đẹp, nhưng quá mức xa hoa phung phí, chỉ có có Lâm Thủy Tiểu Trúc thì cảnh sắc không tồi”.

Trình Yên Nhiên nhìn Ân Như Ý đang khóc lóc đau khổ, dường như lần đầu tiên gặp mặt, quan tâm hỏi han: “Vị tiểu thư này làm sao vậy?”

Vương Nhược Phong nhanh chóng bước lên một bước, ngăn cản tầm nhìn của Trình Yên Nhiên, nói tiếp: “Trình tiểu thư không cần bận tâm, chẳng qua là nữ tử thô tục, khó hiểu được lễ nghi gia giáo, ta có lòng tốt nói nàng ta mấy câu, kết quả nàng ta ăn nói thô tục, bị ta giáo huấn lại, trốn ở đây khóc lóc”.

Dáng vẻ Trình Yên Nhiên như ngộ ra chuyện, vừa chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên vui vẻ vẫy tay chào hỏi với mấy người khác, “các cô đi chậm thật đấy”.

“Yên Nhiên, là tại cô đi nhanh”.

“Yên Nhiên, người bên cạnh cô là ai thế?”

“Ta chưa từng gặp qua, là công tử nhà nào thế, quan chức phụ thân là gì?”

Một đám quý nữ tay trong tay chậm rãi đi tới, Hoàn phì Yến sầu*, trăm ngàn tư thái. Lúc đến đây còn nói to nói nhỏ, khẽ cười vài tiếng, yêu kiều náo nhiệt, đẹp không tả xiết.* Hoàn phì Yến sầu: "Hoàn" trong Dương Ngọc Hoàn - Dương Quý Phi là một trong tứ đại mỹ nhân cổ đại Trung Quốc; "phì" = đầy đặn, béo. Theo miêu tả, Dương Quý phi sở hữu thân hình đầy đặn khỏe khoắn; "Yến" trong Triệu Phi Yến, yêu phi họa quốc xuất thân đào kép thời cổ đại Trung Quốc, nổi tiếng với nhan sắc và điệu múa xuất thần; sầu = gầy. Triệu Phi Yến sở hữu dáng người mảnh mai thướt tha. Câu trên ý nói muôn vàn vẻ đẹp của các tiểu thư.

Vương Nhược Phong nâng mắt nhìn qua, trong lòng kích động.

Vừa nhìn qua đã biết là các thiên kim khuê các con nhà tôn quý được dạy dỗ rất tốt, nhìn dáng vẻ khi bước đi ấy, tay áo phất phơ trong gió, còn cả người hầu đi theo bên cạnh, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn khác biệt với con gái thương nhân một mình đến đây rồi.

Trình Yên Nhiên lập tức lùi vào trong đám quý nữ, mà lúc này Triệu Niệm Chân đột nhiên hô lên: “Đây không phải Như Ý đường tỷ sao?” Nói xong nhanh chóng bước đến dìu người đứng dậy, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, quan tâm hỏi han: “Như Ý đường tỷ, sao tỷ lại ở đây, A Man tìm tỷ lâu lắm rồi đấy”.

Ân Như Ý thút thít hai tiếng, nước mắt trong chốc lát tuôn ra ào ào, đáng thương nói: “Bằng hữu của cha tỷ giới thiệu cho một mối hôn sự, nói hôm nay nhân Lễ hội mùa xuân đến xem mắt, kết quả, kết quả….”

Trình Yên Nhiên lập tức che miệng, có hơi tức giận nhìn Vương Nhược Phong, nói: “Ban nãy ngươi lừa ta!”

“Yên Nhiên, hắn là ai?” Thượng Quan Tĩnh bước lên hỏi.

“Một Cử nhân, họ Vương. Nói cái gì mà đối với ta nhất kiến chung tình, vì ta mà ngâm thơ. Sau đó lại nói lời hoa mỹ với ta ngay trước mặt vị tiểu thư đó”. Trình Yên Nhiên tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhược Phong, nói: “Ngươi coi phủ Quốc công ta thành cái gì rồi hả?”

Vương Nhược Phong bị dọa sợ, sao Trình tiểu thư ban nãy còn dịu dàng trò chuyện với hắn trong nháy mắt như biến thành người khác vậy.

Lẽ nào là hiểu lầm hắn sao?

Vương Nhược Phong vội chắp tay giải thích: “Trình tiểu thư, tất cả đều là hiểu lầm thôi! Là thúc thúc trong nhà cứ nhất định đòi bàn hôn sự cho ta, nói cái gì mà đại phòng Ân gia làm quan trong triều, tam phòng Ân gia làm thương nhân, nếu hôn sự thành thì sau này không cần lo ăn lo uống, còn có thể lấy được một nửa gia sản của tam phòng. Lúc đó ta đã dứt khoát từ chối rồi, ta là người đọc sách, sao có thể đặt những thứ dung tục tầm thường đó vào mắt. Chẳng qua là thúc thúc ép quá, ta không thể không đến gặp một lần”.

Vương Nhược Phong căng thẳng bước lên trước mấy bước, chúng quý nữ nhao nhao lùi về sau, các hộ vệ thì bước lên trước ngăn cản Vương Nhược Phong.

“Trình tiểu thư, các vị tiểu thư phải nghe ta giải thích, Vương Nhược Phong ta dám làm dám nhận, đầu đội trời chân đạp đất, không thể vì một nữ tử thô tục mà hủy hoại danh tiếng của ta được”.

Vương Nhược Phong nói xong, còn thở dài một hơi, “cũng đều trách ta, còn tưởng bản thân có thể khiến nữ tử này tu tâm dưỡng tính, nào biết người này không nghe giáo huấn, còn hại danh tiếng của ta, thật sự là khiến Vương mỗ hết cách”.

Chúng quý nữ đã biết hết sự thật trong lòng không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh, bọn họ chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ tới thế.

Bên này sau khi Triệu Niệm Chân dìu Ân Như Ý quay lại chỗ đám quý nữ, Thượng Quan Tĩnh liền nói: “Nếu đã như vậy thì tách nhau ra ở chỗ này đi”.

“Các vị tiểu thư muốn đi đâu, Vương mỗ có thể tiễn một đoạn”. Vương Nhược Phong gấp gáp muốn biểu hiện, “trang tử này ta đi hết một vòng rồi, nơi nào cũng xa hoa, chỉ có cảnh sắc là lọt được vào tầm mắt”.

Sắc mặt Thượng Quan Tĩnh lạnh lùng: “Chúng ta đều là nữ nhi thế gia, sao có thể cùng đường với ngươi! Ngươi là muốn làm hỏng danh tiếng của chúng ta phải không!”

Vương Nhược Phong vội chắp tay giải thích: “Vương mỗ chỉ là thấy cảnh sắc nơi đây xinh đẹp nên muốn chia sẻ, chưa từng có ý định quá phận, vẫn mong các vị tiểu thư đừng hiểu lầm Vương mỗ. Vương mỗ một lòng đọc sách, hai tai không màng chuyện ngoài cửa, đối với chuyện nam nữ không hiểu biết nhiều, vẫn mong các vị tiểu thư đừng tức giận, nếu khiến các vị tức giận thì tại Vương mỗ quá phận rồi”.

Ân Như Ý nghe xong lời này, nước mắt không biết đã ngừng rơi từ lúc nào rồi, nàng phải về nói rõ với cha mẹ con người thật của hắn, còn về Vương thúc thúc kia cũng không qua lại gì nữa, đều không phải loại tốt đẹp gì.