Chương 158: Nhị phòng là vui hay buồn

Nhị phòng phu nhân Ân Trâu thị thấp thỏm không yên ngồi trên ghế, chỉ dám ngồi yên một bên, bà ta chỉ cảm thấy cái mặt già này sắp mất sạch rồi, đến cả lão phu nhân lúc này cũng không nói nên lời, càng đừng nói đến chuyện ra mặt bảo vệ.

Loại chuyện nữ tử vội gả đi nên dâng đến tận cửa nhà này sao lại xảy ra với Ân gia họ chứ!

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của các nữ nhi, mà còn ảnh hưởng đến cả tiền đồ của tôn nhi!

Ân Hằng lạnh mặt, không nói lời nào.

Tần Tư Sương ngồi một bên, liếc mắt nhìn Ân Hằng một cái, lửa giận trong lòng bốc sắp lên tận đỉnh đầu rồi. Nếu trong tình huống này mà lão phu nhân vẫn còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, bà là người đầu tiên không đồng ý!

Tam phòng phu nhân Ân Trần thị hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt khốn khổ ôm lấy con gái nhà mình, hận ý trong mắt cuồn cuộn dâng lên nhìn chằm chằm Ân Uyển Nhi đang quỳ ở dưới, nghiến chặt răng, cuối cùng không nhịn được nữa.

“Đó là nhân duyên của tỷ muội ruột của ngươi, sao ngươi dám, sao ngươi dám hả! Sao ngươi có thể mặt dày đến thế!”

Ân Trâu thị vội vàng nói đỡ: “Tam đệ muội, thẩm không thể nói Uyển Nhi như vậy, Uyển Nhi và Vương Cử nhân lưỡng tình tương duyệt, chuyện này, chuyện này cũng không còn cách nào khác mà…Vương Cử nhân không có ý gì với Như Ý, thẩm cũng không thể ép buộc chúng nó thành đôi uyên ương mệnh khổ chứ, chi bằng kết thúc chuyện này ở đây đi, tương lai Như Ý thành hôn, ta tặng nhiều của hồi môn cho nó hơn một chút, xem như là đền tội. Nếu không làm ầm lên cũng không tốt đẹp gì phải không?”

Tần Tư Sương tức đến bật cười, trực tiếp đáp trả: “Nếu thật sự làm ầm lên thì nhốt vào l*иg heo, chết rồi thì coi như xong. Nói không chừng người khác còn khen Ân phủ chúng ta gia phong ngay thẳng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nữa kìa”.

Lão phu nhân chống mạnh gậy xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai: “Nói bậy cái gì đó!”

Ân Uyển Nhi sợ đến nức nở một tiếng, quỳ bò đến nắm lấy góc áo lão phu nhân, khóc lóc nói: “Tổ mẫu, Uyển Nhi biết sai rồi, Uyển Nhi biết sai thật rồi, Uyển Nhi…Uyển Nhi đồng ý cắt đứt với Vương Cử nhân, người…người cứ bắt trói Uyển Nhi vào chùa làm ni cô cũng được, đời này của Uyển Nhi đều dùng để đền tội cho Như Ý đường tỷ….”

Ân Trâu thị cũng siết chặt khăn tay gào khóc, xông đến trước mắt Ân Uyển Nhi, sống chết ôm chặt lấy cô ta, “con ơi, con như thế thì mẫu thân biết sống sao!”

Lão phu nhân muốn kéo người này không được, kéo người kia cũng không xong, trong lòng đau xót, không nhịn được nâng mắt nhìn lên.

Một bên là hai mẫu nữ tam phòng đang khóc lóc thê thảm, một bên là phu thê đại phòng lạnh mặt không nói lời nào, không ai có ý muốn đi ra cản lại.

Trong lòng lão phu nhân biết rõ nếu bà không ra mặt hòa giải chuyện này thì đứa cháu gái này thật sự bị nhốt l*иg heo mất.

“Nhà lão tam, ta biết chuyện này là nhà lão nhị có lỗi với con. Nhưng Uyển Nhi và Vương Cử nhân đó đã có tình cảm với nhau, nếu tác hợp người như vậy cho Như Ý, đừng nói là con, ta cũng tuyệt đối không đồng ý”.

Ân Trần thị nâng mắt lên nhìn, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt mang ý trào phúng nhìn hai mẫu nữ đang khóc lóc thảm thiết kia, càng cảm thấy ghê tởm.

Nếu không phải đại tẩu đã nói rõ sự thật với bà, bà sớm đã đem đồ đến đập phá rồi, làm gì có chuyện vẫn bình tĩnh đứng đây nhìn hai mẫu nữ nhà kia diễn kịch.

“Mẫu thân, người nói chuyện này nên làm sao?” Ân Trần thị nói xong, đau lòng ôm lấy nữ nhi nhà mình, ngón tay đan chặt vào nhau.

Bà nhất định không bỏ qua cho tên họ Vương kia đâu.

Ân Trâu thị nghe thấy lời này, nước mắt lập tức ngừng rơi, căng thẳng nhìn sang cô mẫu nhà mình, ánh mắt cầu xin.

Lão phu nhân mím môi, liếc Tần Tư Sương một cái, nói: “Nếu người làm đại bá mẫu kia quản giáo rõ ràng thì làm gì có chuyện như hôm nay”.

Tần Tư Sương chỉ đợi mỗi câu này, ngay lúc lão phu nhân vừa dứt lời, Ân Hằng vẫn chưa kịp ngăn cản, Tần Tư Sương từ từ mở miệng: “Con cũng muốn quản chứ, nhưng lão gia không cho, nhất định muốn nhị phòng đi cùng Lãnh Nguyệt, còn cả đồ đệ Bạch Như Sương của ả Lãnh Nguyệt đó. Hơn nữa mẫu thân cũng không muốn con lo chuyện bao đồng, con nào dám làm trái ý của mẫu thân”.

“Lãnh Nguyệt?” Lão phu nhân cau mày, đột nhiên nhớ ra người này, ánh mắt liền dán vào nguời Ân Hằng.

Ân Hằng ngượng ngùng gật đầu.

Trong lòng lão phu nhân nghẹn một cục tức, thở gấp mấy hồi, mặt cũng nghẹn đến đỏ cả lên.

“Chuyện này, đại phòng làm đúng lắm, bịt hết chuyện này lại, tránh liên lụy đến danh tiếng của nữ nhi khác của Ân gia ta”. Lão phu nhân nói, nhìn Tần Tư Sương một cái.

Tần Tư Sương khẽ gật đầu, nhận lấy lời khen bất đắc dĩ này.

Lão phu nhân vẫn nghẹn một cục tức, da mặt chảy xệ run lên, suýt nữa cắn nát mất mấy cái răng già.

“Chuyện này là nhà lão nhị sai, đã làm sai tất nhiên phải nhận sai, sửa sai”. Lão phu nhân hít sâu một hơi, bà biết trong lòng tam phòng có oán hận, nhưng bà cũng không thể thật sự làm gì nhị phòng.

Hơn nữa nói trắng ra, Vương Cử nhân đó chính là không vừa mắt con nhà thương nhân nên mới nhắm trúng Uyển Nhi.

“Nhà lão tam này, hôm nay coi như người làm bà bà là ta đây vứt bỏ mặt mũi, thay mặt đứa cháu gái này của ta cầu xin con, coi như con cho bà già này chút mặt mũi, để Uyển Nhi và Vương Cử nhân thành thân. Chuyện này xem như là Uyển Nhi nợ Như Ý, ngày sau Như Ý có chuyện yêu cầu, Uyển Nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ”.

Ân Trần thị đứng yên tại chỗ, hai ba câu đã biến chuyện này thành chuyện tỷ muội đổi nam nhân sao?

Tần Tư Sương tức đến bật cười lần nữa, lão phu nhân đúng là mặt dày, cứ vậy mà đem chuyện này từ lớn hóa nhỏ thành chuyện giữa tỷ muội trong nhà rồi?

Đây rõ ràng không phải là muội muội cướp hôn sự của tỷ tỷ, còn tư thông với cẩu nam nhân đó sao?

Lời nói vứt hết mặt mũi như vậy mà cũng thốt ra được!

Ân Hằng cũng kinh ngạc, không ngờ mẫu thân ông lại xử lý chuyện này như vậy, có điều cách này cũng là tốt nhất rồi, không tổn hại đến hòa khí huynh đệ trong nhà.

Đợi ngày sau họ lại tìm cho Như Ý một mối hôn sự khác, nhị phòng lại tặng thêm của hồi môn thì coi như giải quyết triệt để.

Ân Hằng nghĩ vậy, chống tay lên bàn, đổi tư thế ngồi thoải mái, nhìn về phía mẫu thân ông.

“Mẫu thân nói cũng có lý, người một nhà thì làm gì có thù hận. Nhưng dù sao Uyển Nhi cũng làm sai, cứ để Như Ý nuốt cục tức này như vậy cũng không hay, chi bằng đưa một nửa của hồi môn của Uyển Nhi cho Như Ý, mẫu thân thấy thế nào?”

Ân Trâu thị kinh ngạc, trực tiếp nói: “Tam phòng không thiếu nhất chính là tiền, của hồi môn của Uyển Nhi có bao nhiêu đâu chứ, sao có thể chia một nửa được?”

Da mặt lão phu nhân xệ xuống, không đồng ý nói: “Tam phòng không thiếu tiền, là giúp đỡ. Giống như bây giờ tam phòng làm ăn thuận lợi là vì con làm quan trong triều, ai cũng phải nể mặt con vài phần. Nếu tương lai Vương Cử nhân thi đỗ công danh, Uyển Nhi thân là phu nhân nhà quan tất nhiên cũng có tiếng nói, nếu lúc đó Như Ý có chuyện, Uyển Nhi có thể không ra tay giúp sao?”

“Phu nhân nhà quan vốn dĩ là Như Ý, bây giờ bị cướp mất còn muốn nói đến ân tình sao, làm gì có cái lý đó”. Tần Tư Sương giễu cợt nói.

Sắc măt lão phu nhân khó coi trừng Tần Tư Sương một cái, nhưng cũng không nói gì.

Dù sao nhà lão đại nói cũng đúng, cái danh phu nhân nhà quan vốn là của Như Ý.

Ân Uyển Nhi đột nhiên đứng dậy, xông đến trước mặt Ân Như Ý, trực tiếp quỳ xuống.

“Phong lang vẫn chưa kết thúc khoa học tham gia khoa cử, tương lai còn chưa chắc chắn, cũng có khả năng không thi đạt. Muội và Phong lang lưỡng tình tương duyệt, không phải nhìn trúng thành tựu tương lai của Phong lang, vẫn mong tỷ tỷ tha thứ cho muội muội, thành toàn cho đôi uyên ương mệnh khổ này”.

Khóe mắt Ân Như Ý đỏ hoe, nhìn Ân Uyển Nhi đang quỳ trên đất, trong lòng chỉ thấy ghê tởm.