Chương 159: Tam thúc quay về

Ân Như Ý cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng nực cười.

Đại phòng bá phụ là quan viên trong triều, thanh danh hiển hách, quả thực giúp tam phòng không ít. Thế nên nếu đại phòng muốn thu xếp sắm sửa gì đó, tam phòng tất nhiên không ngại giúp đỡ, nhưng nhị phòng thì khác.

Nhị phòng nhờ có lão phu nhân thiên vị nên từ trước đến nay vẫn luôn muốn gì được đó.

Lúc trước khi chưa đến kinh thành, trang sức, vòng tay rõ ràng đều là của nàng, nhưng chỉ cần nhị phòng nhìn trúng thì luôn có cách lấy đi.

Sau này, họ cùng đến kinh thành.

Sau này nữa, nhị phòng được chỉ định đị ngoại phái, phụ thân vẫn luôn làm ăn bên ngoài nên đồ của nàng mới không bị lấy đi.

Kết quả lần này về kinh thành, nàng chẳng qua chỉ là ra ngoài xem mắt thôi, cũng nhờ có A Man đường muội nhắc nhở trước, cất hết trang sức đi mới tránh bị nhị phòng nhắm vào.

Những ngày tháng như này rốt cuộc lúc nào mới kết thúc đây!

Ân Như Ý nhịn xuống lửa giận trong lòng, nhìn Ân Uyển Nhi đang quỳ phía dưới, nói: “Ngươi gọi chàng là Phong lang? Các người chẳng qua mới gặp nhau một lần thôi, nếu muốn triệt để cắt đứt tất nhiên là có thể”.

“Như Ý đường tỷ, muội và Phong lang, bọn muội đã….đã tư định chung thân!” Ân Uyển Nhi khóc lóc nói.

Ân Như Ý bình tĩnh liếc Ân Uyển Nhi một cái, nói: “Không ít người đã biết chuyện hôn sự của ta rồi, bây giờ lại đột ngột bị từ hôn, ta biết xử lý thế nào. Nếu Uyển Nhi đường muội đã biết sai rồi, ta đành tha thứ cho Vương Cử nhân vậy, chỉ cần từ nay về sau Uyển Nhi không gặp lại chàng, chuyện này coi như xong”.

Ân Uyển Nhi trong lòng gấp gáp, nói năng huyên thuyên: “Như Ý đường tỷ, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sao tỷ đành lòng chia rẽ chúng ta?”

“Vậy Uyển Nhi đường muội nói xem làm thế nào mới phải?” Ân Như Ý cúi người ép hỏi.

Ân Uyển Nhi giật mình, tiếp đó mở miệng lúng túng nói: “Coi như đường tỷ tha cho muội muội lần này, kiếp sau muội muội nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ, hơn nữa, hơn nữa…..”

“Hơn nữa cái gì?”

Ân Như Ý nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng.

“Hơn nữa, hơn nữa muội và Phong lang đã xuân phong nhất độ*, nói không chừng lúc này trong bụng muội đã có con của chàng ấy, nếu Như Ý đường tỷ nhất quyết chia rẽ muội và Phong lang, vậy thì chính là hại đến tính mạng của mẫu tử muội!”

*Xuân phong nhất độ = tình một đêm.

Ân Uyển Nhi không màng gì nữa, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt khó coi của những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Ân Như Ý, van nài nói: “Đường tỷ, một xác hai mạng đó! Cầu xin đường tỷ thành toàn cho muội đi!”

“Nếu con gái ta thành toàn cho ngươi, vậy ai lo cho đứa con gái vô tội này của ta đây!”

Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một ma ma vừa lăn vừa bò vào, thần sắc hoảng loạn nhìn lão phu nhân, gấp gáp nói: “Tam, tam gia đến rồi”.

Ân Kiều trực tiếp đá ma ma sang một bên, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát ý!

“Dám ngăn cản ta! Ai cho ngươi cái gan đó!”

“Tam đệ!” Ân Hằng lập tức đứng dậy tiến lên nghênh đón, “mẫu thân nhất định sẽ xử lý công bằng, nhất định sẽ cho Như Ý một lời giải thích”.

“Xử lý công bằng?” Ân Kiều giễu cợt một tiếng, nhìn chằm chằm lão phu nhân đang ngồi trên chủ vị, trên mặt lộ ra tia trào phúng, “từ nhỏ, nhị ca muốn gì có đó, cướp đồ của ta, mà cướp được rồi thì là đồ của huynh ấy, bây giờ còn muốn cướp luôn cả hôn sự của con gái ta sao?”

“Mẫu thân!” Ân Kiều phẫn nộ thét lên, “con gái của nhị ca đã cởi sạch đồ bò lên giường người ta rồi, Vương Cử nhân đó cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhà con cũng chẳng thèm nữa!”

Lão phu nhân chỉ vào Ân Kiều, ngón tay run rẩy, đôi mắt đυ.c ngầu mở thật to, nói: “Cái gì gọi là…đó, đó là cháu gái ruột của ngươi, ngươi nói như vậy mà nghe được sao!”

“Con nói sai sao? Không phải nó tự nhận rồi sao? Đến cả chuyện mang thai nghiệt chủng cũng nói ra rồi!” Ân Kiều hừ lạnh một tiếng.

Ân Trâu thị khóc lóc long trời lở đất, than khóc: “Lão gia ơi, chàng không ở đây, thϊếp biết làm sao bây giờ. Con của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt giận dữ của lão phu nhân chuyển sang màu gan lợn, cả người run rẩy, hai mắt đảo loạn, suýt thì ngất đi.

Nhưng Ân Kiều không cho bà cơ hội mà trực tiếp hét lên: “Nếu mẫu thân muốn ngất xỉu để cầu xin thay cho nhị ca, vậy hôm nay con sẽ sai người đến trói nhà nhị phòng lại cho đi diễu phố! Con làm ăn nhiều năm như vậy, sớm không còn ngu ngốc như ngày trước nữa, quen biết với loại người tam giáo cửu lưu là nhiều nhất, lời gì con cũng nói ra được, chuyện gì cũng làm ra được!”

“Ngươi, ngươi, thứ nghiệp chướng, thứ nghiệp chướng!” Lão phu nhân gào khóc, run rẩy ngã tựa vào lưng ghế, đấm ngực giậm chân, khóc lóc thảm thiết.

Ân Trâu thị liều mạng bịt chặt miệng, không dám nói linh tinh gì nữa.

“Tam đệ, chuyện này là nhị phòng sai, đại ca nhất định đứng về phía đệ”. Ân Hằng nắm lấy cánh tay Ân Kiều, ngăn ông lại, “mẫu thân tuổi đã cao, không chịu nổi mấy chuyện này, bỏ qua chuyện này trước đi, đợi đại thẩm đệ tìm cho Như Ý mối hôn sự khác”.

Ân Kiều tức đến mức l*иg ngực phập phồng, hất tay Ân Hằng ra đi về phía vợ con nhà mình.

Ân Uyển Nhi sợ hãi tránh sang một bên, tinh thần hoảng loạn.

Ân Như Ý bổ nhào vào lòng Ân Kiều, khóc lóc nói: “Cha, con gái, con gái thảm quá”.

Ân Trần thị đứng một bên cũng không kìm được nước mắt, nếu không phải phu quân bà về kịp, hai mẫu nữ nhà bà nào phải đối thủ của nhị phòng chứ.

Ân Kiều đau lòng vỗ nhẹ lưng con gái nhà mình, nhỏ giọng an ủi: “Không sợ, tại cha gặp phải hạng ngươi không tử tế mới giới thiệu cho con người này, chúng ta không thèm hắn nữa”.

Ân Như Ý khóc lóc gật đầu, tâm tình ứ đọng cũng dần thoải mái hơn, chỉ cần có cha ở đây, không ai bắt nạt được nàng nữa.

Ân Kiều nhìn Ân Hằng, chắp tay nói: “Đại ca, hôn sự của Như Ý, vẫn mong đại thẩm giúp đỡ”.

Tần Tư Sương vội nói: “Nên làm mà, yên tâm đi, đoạn ta sẽ giúp Như Ý chọn cẩn thận, nhân phẩm gia cảnh đều phải điều tra rõ ràng, tuyệt đối không để Như Ý chịu ấm ức”.

Ân Kiều lại chắp tay cảm tạ lần nữa.

“Mẫu thân”. Ân Kiều lại thét lên, nhìn lão phu nhân trong mắt toàn là bi thương, “chuyện hôm nay như mong muốn của người rồi, nhưng con cũng muốn nói quyết định của mình”.

“Từ nay về sau, nhị phòng tam phòng đoạn quyệt quan hệ, không còn là huynh đệ nữa. Nhưng những gì nên hiếu thuận với mẫu thân, con không thiếu một phân nào, nhưng nếu để con biết mẫu thân lấy tiền của con đem cho nhị ca, vậy tình mẫu tử giữa chúng ta cũng coi như cạn!”

Lão phu nhân mở to hai mắt, không thể tin được nhìn ông, rầm rà rầm rì: “Ngươi, nhị ca ngươi là người làm quan, làm sao thiếu tiền đút lót được”.

Ân Kiều mang ý trào phúng nói: “Mẫu thân tự mình chọn đi, hoặc là con và nhị ca đoạn tuyệt quan hệ, hoặc là nhốt Ân Uyển Nhi vào l*иg heo, một xác hai mạng”.

Lão phu nhân đấm ngực, còn muốn hòa hoãn chuyện này.

Ân Kiều quay đầu đi, tâm ý đã quyết.

“Cô mẫu, cầu xin cô mẫu, Uyển Nhi, Uyển Nhi vẫn còn trẻ, một xác hai mạng đó, cô mẫu”. Ân Trâu thị khóc lóc cầu xin.

Lão phu nhân hít một hơi, nhìn thái độ kiên quyết của Ân Kiều, tâm rối như tơ vò.

“Được, chuyện này, cứ làm như ngươi nói vậy”. Lão phu nhân đột nhiên đồng ý, “chuyện này là nhà lão nhị sai, lão nhị phải chịu”.

Ân Kiều quay người lại, cứng nhắc cúi người hành lễ, sau đó trực tiếp rời đi với vợ con nhà mình.

Ân Hằng thấy cảnh tượng hỗn loạn, liền nhìn Tần Tư Sương nói: “Ở đay đang hỗn loạn, nàng ở lại…”

“Lão gia tự mời Lãnh Nguyệt đến mới gây ra một đống chuyện như bây giờ, chẳng lẽ còn muốn thϊếp thu dọn hậu quả sao”. Tần Tư Sương lạnh nhạt nói xong, liếc mắt nhìn đống hỗn loạn này, khóe miệng nhếch lên giễu cợt một tiếng, gọi nha hoàn đến rồi rời đi.

“Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem phu nhân tốt của ngươi đó”. Lão phu nhân nghiến răng mắng.

Sắc mặt Ân Hằng xám xịt, một cỗ hỏa khí nghẹn trong ngực, lên không được mà xuống cũng không xong.