Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 149: Kế hoạch ác độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố nửa ôm lấy Trình Yên Nhiên, nghe các quý nữ bên cạnh kể rõ mọi chuyện, cộng với Trình Yên Nhiên thỉnh thoảng lại vừa khóc vừa nói, cuối cùng cô cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc.

Hóa ra không lâu sau khi cô nhắc nhở, có một nha hoàn cố ý hắt nước nóng vào người Trình Yên Nhiên để cô đến Thú Hoa Các thay y phục, nhằm hủy hoại danh tiếng của cô. Kết quả sau khi bị Triệu Niệm Chân vạch trần, nha hoàn đó liền nuốt độc đã được giấu sẵn trong miệng, chết ngay lập tức.

Thượng Quan Tĩnh cũng không bỏ qua ngươi chết, định tìm người tiến hành khám nghiệm thi thể, nhưng thi thể lại bị trộm đi rồi.

Sau khi biết chuyện này không đơn giản, Thượng Quan Tĩnh đã sai người báo cho Vương phi, sau đó gọi người của mình vào bí mật bảo vệ họ. Cuối cùng cả đám người cùng đi tới Thú Hoa Các, kết quả bắt được mấy người trong Thú Hoa Các, những người này cũng muốn uống thuốc độc tự sát, nhưng bị người của Thượng Quan gia bắt được, bí mật đưa đi rồi.

Bây giờ nghĩ lại, kẻ muốn bắt người mà bắt không thành thì không nói, lại còn đều bị thương, Thượng Quan gia đã phái người đi tìm kiếm, đợi lúc nào tìm được người sẽ báo với phía Vương phủ một tiếng.

“Đã lục soát một lượt trên người những nha hoàn đó rồi, những thứ đó, những thứ đó đều có...” Khương Dung tức giận nghiến răng nghiến lợi, "sau đó Thượng Quan tiểu thư sai người lục soát kỹ Thú Hoa Các, còn phát hiện được rất nhiều thứ khác nữa, những thứ này đều đã giao cho phía Vương phủ”.

“Đúng là ác độc”. Hai mắt Triệu Niệm Chân đỏ hoe, giận đến mức l*иg ngực phập phồng kịch liệt, “hơn nữa có thể bố trí người vào Vương phủ, có lẽ là đã lập kế hoạch từ lâu rồi, tất cả hạ nhân bắt được lần này đều là người lạ”.

Triệu Niệm Chân nhất định là muốn thay mặt Vương phủ lên tiếng, dù sao đây cũng là nhà cô mẫu ruột của cô, hiện tại xảy ra chuyện như này, sau này có muốn tổ chức Lễ hội mùa xuân nữa cũng khó, nhưng nếu danh tiếng bị hủy hoại, cho dù lập được công lớn trên chiến trường vẫn sẽ bị người đời chỉ trích mắng mỏ sau lưng.

"Ai có thể sắp xếp người vào đây?"

Ân Tố Tố lẩm bẩm, đột nhiên có một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô.

Trình Yên Nhiên từng ái mộ Lâu Vọng Các, sau khi bị Bạch Như Sương chém bị thương ở tay thì đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng điều đó không có nghĩa là những chuyện trong quá khứ có thể xóa bỏ.

Chẳng lẽ Bạch Như Sương bất mãn với chuyện này, cảm thấy lam nhan tri kỷ của mình bị nhòm ngó, cho nên mới cố ý làm tổn thương Trình Yên Nhiên?

Những người Bạch Như Sương dùng chắc chắn không phải người của cô ta, mà khắp thiên hạ này, người duy nhất có thể âm thầm sắp xếp người vào bất cứ nơi nào để mặc Bạch Như Sương dùng chỉ có thể là người của Thiên Vũ Các.

Ân Tố Tố nhắm mắt lại, cuối cùng chuyện này cũng rõ ràng rồi.

"Hơn nữa, vẫn còn một chuyện". Triệu Niệm Chân liếc nhìn Ân Tố Tố một cái, do dự muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?" Ân Tố Tố hỏi, Bạch Như Sương còn làm gì nữa?

"Còn có thể là chuyện gì nữa, vị đường tỷ đó của cô bị bắt..." Phùng Ngọc Dung dừng một chút, "cô hiểu mà, người chúng ta phái đến trước để kiểm tra thì nhìn thấy hai người bọn họ y phục không chỉnh tề, nhưng hiện tại đã khống chế được rồi, cô yên tâm đi, sẽ không làm tổn hại đến danh tiếng của cô đâu”.

"Cái gì!" Ân Tố Tố đột nhiên đứng dậy, không khỏi trừng to hai mắt.

"Cô cũng không cần phải nhìn ta rồi trừng mắt thế chứ, sau khi chúng ta biết Vương Nhược Phong là người như thế nào, đã cho người truyền danh tiếng thối nát của hắn ra ngoài rồi, nhiều tiểu thư nha hoàn biết như vậy, nhưng đường tỷ đó của lại không biết? Hơn nữa, chỗ bọn họ hẹn hò cũng không phải là nơi bí mật gì, cho dù nói là lạc đường, nhưng chỗ đó cũng chẳng phải nơi không có người qua lại". Phùng Ngọc Dung tức giận nói.

Ân Tố Tố tức đến bật cười, chẳng lẽ não của Ân Uyển Nhi bị lừa đá đi mất rồi hả?

"Lúc đó Vương Nhược Phong còn kêu than, cái gì mà bị người ta gài bẫy, gặp phải người không đàng hoàng, cuối cùng sau khi biết được Ân Uyển Nhi là con nhà quan, trong nháy mắt lời nói của hắn lại thay đổi, nói hai người chỉ là đang ngâm thơ đối đáp, tình cảm dâng trào nên có uống chút rượu, chưa hề làm ra chuyện gì quá phận. Còn nói bị người khác sắp đặt nhằm vu cáo hãm hại trong sạch".

Phùng Ngọc Dung không khỏi rùng mình, nàng ta chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ như vậy, thậm chí còn bẩn thỉu hơn những chuyện bẩn thỉu ở hậu viện Phùng gia.

"Đường tỷ đó của ta nói thế nào?" Ân Tố Tố hỏi.

“Ừm, nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt". Triệu Niệm Chân cạn lời.

Ân Tố Tố hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói: "Khốn nạn gặp trà xanh, kệ chúng đi".

Thượng Quan Tĩnh không nhịn được cười ra tiếng, nhìn Ân Tố Tố, nói: "Cô cũng đừng lo lắng, đợi sau khi kết thúc thì xử lý âm thầm là được, nhanh chóng gả người đi là xong chuyện."

"Liệu có bị người khác bắt được chứng cứ không, trong căn phòng đó..." Cuối cùng Ân Tố Tố chỉ đành thở dài một hơi, không nói tiếp nữa.

Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh nói: "Mọi dấu vết đã bị xóa sạch rồi...dù sao chúng ta có liên quan đến chuyện này, chúng ta cũng lo cho danh tiếng của mình chứ, tất nhiên phải xử lý sạch sẽ".

Ân Tố Tố không biết nên nói gì, chỉ đành cúi người hành lễ, nói: "Đa tạ các vị, chuyện lần này quả thực gây ra không ít phiền phức cho các vị rồi".

“Nói ra thì cũng không phải là gây phiền phức cho chúng ta”. Thượng Quan Tĩnh cười khổ, cúi đầu nói: “Những thứ được tìm thấy trong Thú Hoa Các có thể sẽ bị dùng với bất kỳ người nào trong số chúng ta, đối với ai cũng là đòn chí mạng, may mà kết thúc hết rồi”.

“Làm sao mà kết thúc được, người đứng sau chuyện này là Bạch Như Sương đúng không! Lẽ nào không bắt cô ta ra rửa hận cho chúng ta sao?” Phùng Ngọc Dung bất mãn nói.

Triệu Niệm Chân bất mãn thở dài một hơi, tất cả người ngồi ở đây ai mà không biết chuyện Phùng Ngọc Dung nghĩ chứ, nhưng làm sao mà muốn bắt là bắt được?

“Nếu lỡ bắt người mà không đưa ra được chứng cứ, cô ta tất nhiên có thể trốn tội dễ dàng, như vậy thì danh tiếng của chúng ta phải làm sao?” Thượng Quan Tĩnh giễu cợt một tiếng, trong mắt toàn là ý trào phúng, “làm sao chúng ta biết được loại thuốc bột đó, làm sao bắt được người, làm sao kiểm tra Thú Hoa Các…Phùng tiểu thư, cô nói xem, chúng ta nên giải thích thế nào đây?”

Ân Tố Tố khoanh tay thở dài: “Ta tình cờ gặp phải Bạch Như Sương, thấy cô ta nói chuyện với Vương Nhược Phong, trong lòng lo lắng nên muốn nhắc nhở vài câu, nhưng trên thực tế chúng ta vẫn không bắt được thóp của cô ta”. Càng huống hồ có Ngũ hoàng tử bảo vệ, người của Lâu Vọng Các lại can tâm bỏ mạng, ai bắt được cô ta chứ.

Phùng Ngọc Dung căm hận nghiến chặt răng, nói: “Dù sao chúng ta đều biết cô ta không thoát khỏi liên quan đến chuyện này”.

“Có những chuyện không cần nói rõ ra, nhưng người nên biết vẫn sẽ biết”. Thượng Quan Tĩnh nhấp một ngụm trà, “ta đã đem những chuyện ta điều tra được nói với người của Vương phủ rồi. Người của Thượng Quan gia ta làm việc có gì nói nấy, cho nên phía Vương phi đã biết hết rồi”.

Mặt Phùng Ngọc Dung lộ ra một tia vui mừng, căng thẳng siết chặt khăn tay.

Vương phi biết rồi, vậy Tiêu Thế tử nhất định là cũng đã biết!

“Thật ra…trước Lễ hội mùa xuân, Lâu Vọng Các có gửi thư cho ta”. Trình Yên Nhiên nâng mắt nhìn Ân Tố Tố, nước mắt của cô dường như đã khô cạn rồi, nhưng tinh thần đã tốt lên không ít.

“Thư gì?” Ân Tố Tố không hiểu sao có hơi căng thẳng, tim đập như đánh trống, gần như muốn nhảy ra ngoài.

“Hắn nói, mọi chuyện không như hắn mong muốn, chỉ là bắt đắc dĩ thôi, mong ta đừng hận hắn. Có điều, nếu ta có thể giúp hắn một chuyện, hắn cũng sẽ báo đáp lại ta, sau đó hẹn ta gặp mặt, nhưng ta trực tiếp đem thư đi đốt rồi”. Trình Yên Nhiên khẽ nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »