Chương 23: Bạo quân mất nước (23)

Yến Thanh nhảy đến tận buổi chiều, trong thời gian đó ánh mắt Kỳ Ân không thèm nhìn nàng ấy lấy một cái, từ đầu đến cuối chỉ nhìn một mình Ngu Kiều.

Nhìn đến nỗi nhiệt độ trên mặt Ngu Kiều không giảm xuống được, ngay cả đầu ngón chân cũng vô thức cuộn tròn lại.

Nhung bị nhìn một lúc lâu, không biết là do da dày hay do quen rồi, Ngu Kiều dần dần có thể bình tĩnh ăn uống dưới ánh nhìn của Kỳ Ân, nếm được món nào ngon còn có thể nhớ tới đút cho Kỳ Ân vài miếng.

Ăn xong, Ngu Kiều nhìn Yến Thanh vẫn đang nhảy múa cách đó không xa, cô nhận thấy sắc mặt Yến Thanh lúc này hơi tái nhợt, tay chân cũng không còn linh hoạt như trước nữa, mỗi động tác đều chứa đựng mệt mỏi và miễn cưỡng, cô cũng biết Yến Thanh đã nhảy gần nửa canh giờ rồi, đã kiệt sức rồi.

Khẽ cắn môi, Ngu Kiều quay đầu nhìn Kỳ Ân bên cạnh, ám chỉ nói, “Bệ hạ, thϊếp… no rồi.”

Cho nên nữ chính không cần nhảy nữa!

“No rồi?”

Kỳ Ân nói, sau đó cúi đầu nhìn chút cơm thừa canh cặn còn thừa lại trên bàn, “Người đâu.”

Hắn vừa dứt lời, mấy tên thái giám bên ngoài lập tức khom người đi vào, ngồi quỳ ở bên cạnh bàn, lặng lẽ dọn chén đũa trên bàn, sau đó lại lặng lẽ lần lượt đi ra ngoài.

Nhìn mặt bàn sạch sẽ, lại nhìn Yến Thanh càng nhảy càng miễn cưỡng, Ngu Kiều lại quay đầu nhìn Kỳ Ân vô cảm bên cạnh.

Hết rồi à? Không còn gì nữa à?

Không phải chứ, trọng điểm là ăn xong thì nên thu dọn cái bàn à? Là nữ chính đó! Cô không hiểu sao nữ chính đứng một đống ở đấy mà Kỳ Ân lại hoàn toàn làm như không thấy?

Trong lúc nhất thời Ngu Kiều thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải phim truyền hình và lịch sử mà cô nghiên cứu đã liên kết với nhau để lừa cô không, nếu không thì sao lại có tin đồn bạo quân Kỳ Ân đối với Yến Thanh nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, còn bởi vì nàng ấy mà vong quốc, bây giờ lại có thể nghĩ ra cách để hành hạ làm nhục nàng ấy như vậy?

Cái này nhìn chỗ nào giống có tình chứ, rõ ràng là có thù oán!

Hay là hai người này đi theo con đường ngược luyến tình thâm, nhưng lại không được sử sách ghi chép lại?

Ngu Kiều ở trong lòng suy đoán lung tung, nhưng hiện tại mấy cái đó đều không quan trọng nữa, quan trọng nhất bây giờ chính là làm sao để con gái nhà người ta dừng lại.

Nghĩ đến đây, Ngu Kiều cân nhắc lời nói, “Ý thϊếp là đã ăn cơm xong rồi, cũng không cần phải xem Yến tiểu nương tử múa nữa…”

“Ồ, thật sao?” Kỳ Ân quay đầu nhìn phía trước, đây là lần đầu tiên hắn nhìn về phía Yến Thanh từ lúc nàng ấy bắt đầu múa, chỉ là giọng điệu lạnh lẽo kia nghe giống như — nếu Mỹ nhân không muốn xem nữa thì điệu múa của nữ chính cũng trở nên vô dụng rồi, dứt khoát mang đi băm nhỏ cho chó ăn đi!

Ngu Kiều tự mình bổ não sợ tới mức lập tức vươn tay nắm lấy tay áo Kỳ Ân, vội vàng bổ sung, “Ý thϊếp là, hôm nay thϊếp đã xem đủ rồi, ngày mai… ngày mai lúc ăn cơm lại gọi Yến Thanh đến biểu diễn một điệu nữa, có được không bệ hạ?”

Nghe vậy, Kỳ Ân theo bản năng quay đầu nhìn ống tay áo bị Ngu Kiều lôi kéo, ném ánh mắt lạnh lẽo tới, Ngu Kiều đang định rút tay lại nhưng chợt nhớ tới những chiều chuộng trước đấy của Kỳ Ân mà như bị ma xui quỷ khiến muốn thử một lần. Cô chống lại ánh mắt của Kỳ Ân, căng da đầu ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.

“Cầu xin bệ hạ mà, đồng ý với thϊếp đi…”