Chương 8: Bạo quân mất nước (8)

Trên tấm bình phong bạch ngọc tinh xảo có cụm hoa mẫu đơn, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm khiến người ta mê say của hoa. Phía sau bình phong, màn lụa màu vàng phấn mỏng như cánh ve xếp chồng lên nhau, điểm xuyết giữa những tấm màn lụa là những chiếc đèn l*иg cung đình hình hoa sen nhỏ tinh xảo bằng lưu ly.

Dưới màn lụa là bể tắm nước nóng lát đá cẩm thạch trắng, bốn góc bể tắm có những chiếc đèn hình mỏ chim hạc bằng đồng được đặt dưới đất, tiếng nước chảy êm dịu, sương trắng đọng trên mặt bể, trong hơi nước có thể thấy được lờ mờ thân hình yểu điệu của một nữ tử, bọt nước trượt xuống dọc theo cánh tay trắng nõn như ngó sen…

Cho dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần dựa vào thân thể trắng trẻo mịn màng này cũng biết đây nhất định là tuyệt sắc… Cái rắm!

Ngu Kiều nhăn mặt, nhìn các cung nữ áo xanh không ngừng rải cánh hoa xuống ở hai bên sườn, nhìn những khuôn mặt non tơ kia nếu ở thời hiện đại nhiều nhất chỉ mới học đến cấp hai của họ, cô cảm thấy lương tâm của bản thân đang bị lên án nặng nề.

Cô đường đường là một người đi theo chủ nghĩa xã hội, là một phần tử tích cực của Đảng, sao bây giờ lại có thể sa đọa thành như này rồi!

Nhưng tại sao…

Cô rất thích kiểu “sa đọa” này!

Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, chỉ sợ lúc này cô đã chơi té nước ở trong bể nước nóng to bằng nửa cái bể bơi ở phòng tập thể thao rồi.

Nước nóng ục ục này mới ấm áp làm sao, tính chất của ngọc này mới mịn làm sao, những cánh hoa này thơm nức mũi làm sao, cô yêu cái kiểu xa hoa hưởng thụ này đến chết mất!

Yêu chết mất yêu chết mất yêu chết mất!

Gần như cùng lúc đó, Kỳ Ân đã thay một bộ quần áo khác đang đi cùng với thái giám Triệu Hữu, còn chưa đến gần suối nước nóng xây trong Khoác Hương điện đã “nghe thấy” bên trong cánh cửa cung điện đóng chặt truyền đến từng tràng tiếng cười.

Bước chân lập tức hơi khựng lại, khóe miệng cong lên.

Mãi đến khi ánh mắt ngập ngừng khó hiểu của Triệu Hữu đảo qua mới tiếp tục đi tiếp.

Ngăn không cho các cung nữ áo xanh chờ trước cửa điện run bần bật thỉnh an, liếc mắt một cái, Triệu Hữu đã lập tức ngầm hiểu vẫy tay cho hai thái giám phía sau đi lên che miệng hai cung nữ đang hoảng sợ này lại, sau đó lặng lẽ lôi xuống.

Sau đó gã lại nhìn thấy vị bệ hạ nhà mình lại không đẩy cửa điện đi vào mà lại đứng bất động trước cửa cung sơn son.

Cảnh này khiến cho Triệu Hữu cung kính đứng chờ một bên không khỏi kinh ngạc, đối với con gái của danh tướng Ngu Bất Lỗ của nước Nam Sở càng thêm coi trọng.

Cho đến nay gã chưa bao giờ nhìn thấy bệ hạ, người sống không có chút nhân tính nào ngoại trừ trên chiến trường, lại có sự quan tâm đặc biệt với một nữ tử như vậy.

Hiếm khi trong lòng gã lại bốc đồng nghĩ đến những lời này, Triệu Hữu rùng mình cảnh giác, nhìn chằm chằm khóm hoa hải đường dưới mái hiên, không dám nghĩ tới nữa.

Một chủ một tớ cứ lặng lẽ đứng trước cửa cung điện như vậy.

Mà lúc này, sau khi vui vẻ hưng phấn ban đầu qua đi thì nỗi lo lắng đến từ tên trùm phản diện dần dần len lỏi trong lòng Ngu Kiều.

Khóe miệng cô trễ xuống, những ngón tay vô thức gõ lên bức tường đá cẩm thạch trắng ấm áp sau lưng.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự phải thị tẩm à?

Tưởng tượng đến chuyện có khả năng sẽ phát sinh sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngu Kiều liền hốt hoảng khó thở, ngực khó chịu, tay chân run rẩy, không chỗ nào trên cơ thể được thoải mái.

Cô không thể nào hiểu được, làm sao một cốt truyện tốt đẹp như thế lại phát triển thành như bây giờ?

Hứa hẹn nhân vật phản diện liếc mắt một cái đã nhìn trúng nữ chính, từ đây si tâm không thay đổi, hậu cung ba nghìn chỉ sủng ái một người, ai khuyên cũng không được đâu rồi!

Chẳng lẽ vì cô xuyên qua nên bị thay đổi?

Nhưng thay đổi này lại muốn cô cùng…

Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng đẹp trai kí©h thí©ɧ trái tim của phản diện bạo quân Kỳ Ân, cũng… cũng không phải không được.

Mặt già của Ngu Kiều đỏ lên.

Ngu Kiều cúi xuống nhìn nhìn, lòng tự tin đột nhiên tăng vọt, vốn liếng của cô bây giờ so với hiện đại còn hùng hậu hơn nhiều.

Nghĩ đến những thủ đoạn cực kỳ tàn ác mà mẹ đã sử dụng khi cô đến tuổi dậy thì phát dục chỉ để cô không bị người khác cười nhạo là “bự quá”, giờ nhớ lại, Ngu Kiều cảm thấy chua xót rớt nước mắt.

Chỉ có thể nói cha mẹ cô vì để cô không sa đọa, thực sự đã nỗ lực quá nhiều.

Đúng vậy, thân thể hiện giờ của cô gần như giống hệt cô ở thời hiện đại, ngoại trừ khuôn mặt trắng hơn, bộ dạng non mềm hơn, bộ phận nào đó cũng to hơn.

Có trời mới biết một người ốm yếu từ nhỏ như nữ phụ đã phát dục như thế nào, chẳng lẽ có bí quyết cung đình gì đó?

Không ghen tỵ, cô không ghen tỵ chút nào nhé!

Ngu Kiều nắm chặt nắm đấm.

Ai da, vẫn không được! Không được không được! Cô không thể.

Cái gì cơ? Sợ á?

Cô không thèm sợ, được chưa?

Đừng nhìn cô độc thân nhiều năm như vậy, ngay cả tay trai cũng chưa từng được sờ qua, chân chính tiếp xúc với người khác giới còn phải lôi từ thời mẫu giáo ra, nhưng thật ra cái gì cô cũng hiểu đấy, được chưa?

Dù sao ở trong ký túc xá cô cũng có thể xưng là người “đọc nhiều sách vở”, cái gì mà thô to như cánh tay em bé, cái gì mà ánh sáng trắng lóe lên trong đầu, cái nên và không nên hiểu cô đều hiểu hết được chưa?

Cô sẽ sợ à?

Cô sẽ sợ…

Cô sẽ…

Cô…

Cô sợ.

A a a.

Cô sợ!

Ngu Kiều nhắm mắt lại, mếu máo.

Cô sợ đau.

Người ta nói loại chuyện đó rất đau, còn chảy máu nữa, còn chưa nói đến có khả năng sẽ mang thai, thân thể bây giờ của cô còn nhỏ, nếu thật sự có thai sẽ khó sinh đấy, mà kể cả không khó sinh thì cổ đại này làm gì có thuốc giảm đau, còn sinh mổ gì đó nữa, sức khỏe hiện tại của cô còn không được tốt!

Ngu Kiều cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm, tâm tình đột nhiên trở nên u ám, ngay cả thú vui hưởng thụ xa hoa cô cũng không còn hứng thú nữa.

Nghe đến đó, Kỳ Ân đang ở ngoài cửa điện cũng hơi nhíu mày, giây tiếp theo lại nghe được…

Ai da, đều do sức quyến rũ chết tiệt của mình, tên trùm phản diện mới chỉ liếc mắt nhìn mình một cái đã thần hồn điên đảo vì mình như thế rồi!

Nghe vậy, khóe miệng Kỳ Ân lập tức không khống chế được nữa hơi giật giật.