Chương 10

Rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, Đỗ thị mang theo Sương Sương trở về phủ.

Trên đường Đỗ thị đã kêu người thỉnh đại phu, chờ hồi phủ đại phu cũng tới rồi, Đỗ thị kêu đại phu nhìn vết thương Sương Sương.

Đại phu râu tóc bạc trắng, đã qua năm mươi, sớm không còn bận tâm nam nữ chung phòng, cho nên Sương Sương trực tiếp cởi giày vớ, để tiện chẩn trị.

Cởi giày vớ, mọi người mới phát hiện Sương Sương thực sự bị trật có chút lợi hại.

Mắt cá chân sưng to, nhìn rất dọa người.

Sương Sương cũng nhíu mày, nàng lúc ấy không cảm thấy đau như thế, không nghĩ tới bị trật không nhẹ.

Đỗ thị cũng bối rối, bất quá nàng cũng không phải vì Sương Sương mà lo lắng, nàng sợ Sương Sương bị trật không thể đi được, như vậy liền không thể đi phủ Trấn Quốc Công, chuyện cứu Bùi Lâm chậm lại.

Đỗ thị vội vàng nói: “Đại phu, ngươi mau xem vết thương của Sương Sương, đến bao lâu mới có thể đi đường?”

Đại phu gật đầu, quấn bang quanh vết thương, sau đó mới cách lớp băng chạm đến chỗ bi thương của Sương Sương.

Sương Sương đau kêu ra tiếng, nàng nghĩ mình thật đúng là đủ xui xẻo.

Lúc sau đại phu lại bắt mạch cho Sương Sương, sau đó mới nói: “Cô nương trật chân không nhẹ, đợi chút lão phu khai chút hoạt huyết hóa ứ dược, cô nương hằng ngày đúng hạn bôi thuốc.”

“Nhớ rõ, mấy ngày nay vẫn nên nằm ở trên giường tịnh dưỡng mới tốt.”

Sương Sương gật đầu: “Cảm tạ đại phu.”

Đỗ thị vội nói: “Đại phu, nếu là đúng hạn bôi thuốc, đến bao lâu mới có thể đi đường?”

Đại phu trầm ngâm: “Cũng phải bảy, tám ngày đi.”

Đỗ thị mày liền nhăn lại, bảy tám ngày, này thật đúng là chậm trễ không ít a.

Nhưng sự tình đã như vậy, nàng nói có thêm cũng vô dụng.

Bắt mạch xong, đại phu kê thuốc cho Sương Sương, sau đó rời phủ Thừa Ân Bá, Đỗ thị cũng trở về chính phòng.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, trong phòng mới an tĩnh lại.

Xảo Nguyệt lấy thuốc trị thương đại phu kê, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân Sương Sương.

Xảo Nguyệt không hề dùng sức nhưng ở mắt cá chân vẫn rất đau, Sương Sương đau đến mức mày đều nhăn thành một đoàn.

Thật vất vả mới kết thúc, trên trán Sương Sương đều là mồ hôi.

Xảo Vân lấy khăn giúp Sương Sương lau mồ hôi, một lát sau Sương Sương mới cảm thấy dễ chịu chút.

Sương Sương nằm trên gối: “Bận đã nửa ngày, các ngươi cũng mệt mỏi, đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân gật đầu, bất quá không dám đi xa, chỉ ở gian ngoài nghỉ ngơi, như vậy nếu Sương Sương có yêu cầu, các nàng cũng có thể lập tức chạy tới.

Trong phòng, Sương Sương lấy ngọc bội ra.

Vết rạn thứ ba của ngọc bội có chút liền lại, hơn nữa so với hai lần trước liền lại nhiều hơn.

Sương Sương nghĩ có thể bởi vì hôm nay ôm Lục Nghiên.

Sương Sương vuốt ve ngọc bội, nàng nhớ tới hôm nay ánh mắt Lục Nghiên nhìn nàng không kiên nhẫn.

Sương Sương bất đắc dĩ mà thở dài, có thể sống lâu một ngày liền tốt một ngày, dù sao nàng đời này cũng coi như là đã tìm được người có bát tự tương hợp rồi.

Mấy ngày sau Sương Sương đều là ở trong tiểu viện dưỡng thương.

Nàng bị thương chính là ở mắt cá chân, đương nhiên không thể đi nhiều, cho nên vẫn luôn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, Sương Sương cảm thấy nàng nằm thân thể đều mệt mỏi.

Trong lúc này Đỗ thị hằng ngày phái Phùng ma ma lại đây xem vết thương của nàng thế như thế nào, đơn giản chính là nghĩ nàng mau khỏi, cũng mau chóng cứu Bùi Lâm ra.

Phùng ma ma từ phòng Sương Sương đi ra lập tức trở về Phật đường.

Đỗ thị đang ở Phật đường niệm kinh, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ Bùi Lâm.

Lúc này nàng đã quỳ hơn một canh giờ, đầu gối cũng có chút đau, Phùng ma ma liền đỡ Đỗ thị ngồi vào ghế.

Đỗ thị xoa xoa đầu gối: “Chân Sương Sương như thế nào?”

Phùng ma ma: “Nhị cô nương mắt cá chân đã tốt không ít, ước chừng ngày kia là có thể khỏi hoàn toàn.”

Đỗ thị thở dài một hơi.

“Xảy ra chuyện gì, phu nhân?” Phùng ma ma hỏi.

Đỗ thị vành mắt có chút đỏ: “Ta là lo lắng Lâm Ca Nhi……”

Mấy ngày nay nàng nhờ người hỏi thăm tình trạng Bùi Lâm ở trong tù, cũng sử dụng không ít tiền, chính là nửa điểm tin tức cũng chưa có.

Nhi tử thân sinh ở trong ngục, cũng không biết như thế nào, Đỗ thị đương nhiên thật lo lắng.

Đỗ thị là biết Bùi Lâm được nuông chiều từ bé đến lớn, nào chịu qua cực khổ, Đỗ thị sợ Bùi Lâm chịu không nổi.

Nói, Đỗ thị liền rớt nước mắt.

Phùng ma ma vội vàng an ủi: “Phu nhân, đại công tử cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.”

Đỗ thị chỉ hy vọng như thế.

…………………

Hôm sau, trong tiểu viện.

Sương Sương đang ở trong phòng đi qua đi lại.

Tĩnh dưỡng mấy ngày chân cũng tốt lên, hiện tại có thể đi đường.

Xảo Nguyệt cao hứng, mày đều cong lên: “Thật tốt quá.”

Lúc chủ tớ hai người nói, Xảo Vân hoang mang đi vào, “Cô nương, đại công tử đã trở lại!”

Xảo Nguyệt sửng sốt: “Đại công tử như thế nào có khả năng trở về, hắn không phải ở đại lao sao?”

Xảo Vân dậm chân nói: “Là thật sự, ta tận mắt nhìn thấy đại công tử.”

Sương Sương bỗng nhiên nhớ tới, trong truyện Bùi Lâm xác thật là được thả ra.

Nguyên lai trong truyện Đỗ thị nghĩ đem nữ phụ đưa cho Lục Nghiên làm thϊếp, nữ phụ không đồng ý, làm ầm ĩ mấy ngày, cho nên không gặp phải trận mưa to kia, Đỗ thị cùng nữ phụ đi phủ Trấn Quốc Công trực tiếp gặp phải Lục Nghiên.

Kết quả không biết bởi vì nguyên nhân gì, trực tiếp chọc giận Lục Nghiên, Đỗ thị liền mang theo nữ phụ trở về.

Không nề hà, Đỗ thị đành phải mang theo Bùi Gia Ninh qua, trước cùng Lục lão phu nhân có quan hệ tốt, Bùi Gia Ninh cũng bởi vậy biết được Lục Nghiên.

Trong lúc này, Bùi Lâm từ trong nhà lao được thả về.

Bởi vì quan chủ thẩm là người cương trực công minh, hắn tra ra Bùi Lâm xác thật chưa từng nói lời đại nghịch bất đạo, chỉ là bị liên lụy, liền thả Bùi Lâm trở về.

Tuy nói không cần cứu Bùi Lâm, nhưng không dễ dàng gì mới tạo được mối quan hệ với phủ Trấn Quốc Công, Bùi Chính Đức làm sao khả năng từ bỏ, hắn liền bảo Bùi Gia Ninh tiếp tụcqua lại với phủ Trấn Quốc Công.

Sau đó nam nữ chính ta yêu ngươi hận, ngươi truy ta đuổi.

Nghĩ đến đây, Sương Sương nhấp môi, hiện tại cùng trong truyện không giống nhau, nhưng nàng đánh giá Bùi Chính Đức sẽ giống trong truyện làm nàng giống với Bùi Gia Ninh trong truyện đi phủ Trấn Quốc Công.

Bất quá như vậy cũng tốt, nàng có thể nhân cơ hội chữa trị vết rạn ngọc bội, sống lâu một chút.

………………

Chính viện.

Trong phòng đã khóc thành một đoàn, Đỗ thị ôm Bùi Lâm kêu không ngừng, Bùi Chính Đức cũng đỏ vành mắt.

Bọn họ còn lo lắng cho Bùi Lâm, ai nghĩ Bùi Lâm đột nhiên trở về.

Bùi Gia Ninh đứng ở phía sau, nàng thấy Đỗ thị khóc lợi hại, khuyên nhủ: “Nương, ca ca đã bình an trở lại đã không có việc gì, người cũng đừng khóc.”

Khóc một lúc nữa mới ngừng, Đỗ thị mới đánh giá Bùi Lâm.

Bùi Lâm gầy, quần áo tất cả đều dính tro bụi, hốc mắt sâu không ít, nhưng tinh thần vãn tốt, hẳn là không gặp nghiêm hình tra tấn.

Đỗ thị rưng rưng nói: “Trở về liền tốt, trở về liền tốt.”

“Con mấy ngày nay nhất định không ăn cơm tốt, nương kêu phòng bếp nấu món con thích ăn tới.”

Một bên Bùi Chính Đức hỏi Bùi Lâm: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Như thế nào đột nhiên được thả ra?

Bùi Lâm lúc này cũng hoãn lại đây, “Nhi tử xác thật chưa nói qua lời đại nghịch bất đạo, chủ thẩm án này Nghiêm đại nhân điều tra rõ sau liền thả nhi tử ra.”

Đỗ thị nghe vậy cảm thán nói: “Nghiêm đại nhân là quan tốt, ngày sau nương đi phủ hắn cảm tạ một phen, chuẩn bị nhiều lễ vật chút.”

Bùi Chính Đức phất tay áo nói: “Không được, Nghiêm đại nhân đó là người cương trực công chính, nếu tùy tiện tặng lễ vật quý giá, ngược lại hắn sẽ không nhận.”

Đỗ thị cũng phản ứng lại: “Lão gia nói rất đúng.”

Đỗ thị vui sướиɠ nhìn Bùi Lâm: “Mặc kệ như thế nào, Lâm Ca Nhi trở về chính là chuyện tốt.”

Bùi Chính Đức cũng nghĩ như thế, đây chính là đích trưởng tử của hắn, nửa điểm sai lầm đều không thể được.

Tuy nói như thế, nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn, Bùi Chính Đức nghiêm mặt nhìn Bùi Lâm: “Ngày sau còn dám cùng đám người kia ăn chơi nữa không?”

Bùi Lâm thân mình co rụt lại: “Nhi tử không dám nữa.”

Mấy năm nay hắn cũng chính là ăn chơi cờ bạc, không dám gây sự, huống chi sự việc lớn như vậy.

Bùi Lâm nghe nói vài người đều bị định tội lưu đày, lá gan này của hắn, tự nhiên là không dám.

Thấy Bùi Lâm như thế, Đỗ thị liền đau lòng, nàng oán trách: “Lão gia, hài tử thật vất vả mới trở về nguyên vẹn, người còn giáo huấn con như thế.”

Đỗ thị liền an ủi Bùi Lâm: “Tốt rồi, đều đi qua rồi.”

Đang nói chuyện, bữa tối cũng bị xong, Bùi Lâm ăn không ít, ăn cơm xong không lâu liền nặng nề đi ngủ.

………………..

Bùi Lâm bình yên vô sự mà trở về là chuyện tốt với phủ Thừa Ân Bá.

Bùi Chính Đức liền tính toán làm gia yến, cả nhà đoàn tụ, xua tan những chuyện đen đủi.

Đỗ thị cũng nghĩ như thế, nàng còn cố ý kêu hạ nhân đi mua pháo về, ở trước bị đốt để xua đuổi vận đen.

Chiều hôm nay, người Bùi phủ đều tụ ở chính phòng dùng bữa.

Bùi phủ người ít, trừ bỏ Kỷ thị Bùi Chính Đức còn có hai di nương, hai di nương từng người đều sinh con trai, bất quá hai đứa nhỏ tuổi còn quá nhỏ, chỉ có sáu bảy tuổi.

Hơn nữa Đỗ thị thủ đoạn cực cao, hai di nương ngày thường ở trong phủ cũng không dám câu dẫn Bùi Chính Đức, toàn bộ phủ có thể nói là Đỗ thị chặt chẽ nắm giữ ở trong tay.

Bữa tối thực mau dùng xong, từng người trở về phòng, chính phòng chỉ còn lại có Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị.

Đỗ thị nhắc tới Sương Sương: “Lão gia, nay Lâm Ca Nhi đã trở lại, Sương Sương …… người xem nên làm sao bây giờ?”

Đỗ thị cân nhắc nửa ngày, nếu sự việc đã như vậy, không bằng đem Sương Sương đưa cho Ngô Cảnh Minh, hiện tại trong phủ thật thiếu tiền.

Bùi Chính Đức vuốt râu suy nghĩ.

Đúng lúc này, một cái gã sai vặt vội vàng vào, phía sau còn một nha hoàn đi theo.

Bùi Chính Đức giương mắt: “Đây là?”

Kia nha hoàn hành lễ: “Nô tỳ là người của phủ Trấn Quốc Công, lần này đến đây đưa thiệp, lão phu nhân chúng ta mời Bùi nhị cô nương qua phủ làm khách.”

Bùi Chính Đức mắt sáng ngời: “Được, thiệp này ta thay Sương Sương nhận lấy, qua một lát liền phái người nói cho Sương Sương.”