Chương 19

Phủ Thừa Ân Bá.

Lại đến ngày gia yến, Sương Sương đi đến chính phòng.

Thời điểm nàng đến hai di nương kia cũng đã tới rồi, hai di nương đều an tĩnh ngồi trên ghế.

Sương Sương cũng ngồi ở một bên, chờ một lúc, Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị mới đến.

Mọi người tụ họp đông đủ mới khai tiệc.

Phủ Thừa Ân Bá lại nghèo túng, tốt xấu gì cũng coi như là con cháu thế gia, quy củ lễ nghi tự nhiên là không được sai.

Một bữa cơm không có thanh âm gì, thực mau liền dùng xong.

Dùng cơm xong, theo thứ tự từ lớn đến bé mà ngồi vào ghế của mình, nha hoàn bưng trà lên, lúc này mới nói chuyện phiếm.

Bùi Lâm từ trong nhà lao trở về thời gian khá dài, thân thể sớm đã bồi bổ tốt, “Cha, con nghe nói Hoàng Thượng những ngày gần đây muốn đi Tây Sơn săn bắn, việc này có thật hay không?”

Bản tính khó dời, Bùi Lâm lại chơi, cùng những bằng hữu đó, tin tức này là hắn nghe được từ bằng hữu.

Bùi Chính Đức gật đầu: “Đúng là như vậy, ba ngày sau Hoàng Thượng đi Tây Sơn săn bắn.”

Mắt Bùi Lâm sáng lên: “Cha, nhà chúng ta có được đi cùng hay không?”

Có thể đi cùng Hoàng Thượng đều là thần tử được trọng dụng, hoặc là những gia đình quyền quý, nhưng phủ Thừa Ân Bá thì…. phải xem Hoàng Thượng có nhớ đến hay không.

Bùi Chính Đức cười vuốt râu: “Có.”

Bùi Lâm thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng: “Thật tốt quá!”

Như vậy hắn là có thể cùng những bằng hữu của mình đi săn uống rượu, hơn nữa nếu có thể được Hoàng Thượng để mắt, nói không chừng tiền đồ vô hạn.

Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh nghe xong lời này trong lòng cũng kích động khôn nguôi.

Hoàng Thượng đi Tây Sơn săn bắn, đi cùng tất nhiên đều là những người quyền cao chức trọng trong kinh thành, trong đó tất nhiên có không ít công tử trẻ tuổi, Bùi Gia Ninh nói không chừng có thể tìm được lang quân như ý.

Bùi Chính Đức bưng ly trà uống một ngụm, hắn nhìn về phía Bùi Lâm: “Con nhìn bộ dáng của con xem.”

Bùi Lâm lập tức ngồi thẳng lưng.

Thần sắc của hai di nương lại không có biến hóa gì, các nàng thân phận thấp, không được đi.

Bùi Chính Đức trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Lần này Sương Sương cũng đi cùng đi.”

Sương Sương có chút kinh ngạc, “Con?”

Tất cả những yến hội trước đây đều là Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị đi, nàng cùng hai di nương đều không được đi, Bùi Chính Đức như thế nào bỗng nhiên nhớ tới cho nàng đi cùng.

Quan trọng nhất chính là nàng sợ máu, săn thú đương nhiên là phải có máu, nếu nàng ngất xỉu thì làm sao bây giờ.

Sương Sương vừa muốn cự tuyệt, Bùi Chính Đức liền nói: “Được rồi, việc này quyết định như vậy đi.”

Kỳ thật Bùi Chính Đức lần này kêu Sương Sương đi, là vì muốn bồi thường cho Sương Sương. Hội thơ lần trước khó tránh khỏi Sương Sương bị thương tâm, cho nên lần này cố ý kêu Sương Sương đi cùng.

Bùi Chính Đức tự nhủ hắn phải làm một phụ thân tốt. Bùi Chính Đức nói như thế, Sương Sương sao có thể cự tuyệt được, việc này liền xem như đã định.

Nói một chút, Sương Sương trở về tiểu viện. Vừa đến phòng, Xảo Nguyệt nhịn không được oán giận, nói mãi không ngừng, nàng càng cảm thấy Bùi Chính Đức thật sự không phải phụ thân tốt.

Sương Sương cầm một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng Xảo Nguyệt: “Ngọt không?”

Xảo Nguyệt gật đầu: “Ngọt.”

Thấy Xảo Nguyệt ngừng nói lại, Sương Sương mới nói: “Không sao, đến lúc đó ta không đi xem thì tốt thôi.”

Đến lúc đó nàng ở trong phòng đợi, tự nhiên liền không có việc gì. Xảo Nguyệt đem mứt hoa quả nuốt xuống: “Nô tỳ đã biết.”

Nếu cần thiết phải đi, Xảo Nguyệt liền sắp xếp hành lí cho thỏa đáng. Lần đi săn này phải vài ngày, phải mang không ít đồ vật, hơn nữa trên núi về đêm sẽ có chút lạnh, hẳn là mang xiêm y dày một chút, thu thập cũng phải tốn khá nhiều thời gian.

…………….

Ba ngày sau, phủ Thừa Ân Bá mỗi người một xe ngựa tới Tây Sơn. Lần này không ít quan viên đi cùng, hơn nữa mỗi quan viên đều mang theo không ít gia quyến.

Phủ Thừa Ân Bá được phân ở khu vực ngoài cùng, chỉ có ba cái lều, sắc mặt Bùi Gia Ninh một chút cũng không tốt.

Bùi Chính Đức cùng Đỗ thị ở chung một gian lều, Bùi Lâm cũng ở một gian vậy chỉ còn lại có một gian điều này có nghĩa là nàng cùng Sương Sương ở chung một gian.

Bùi Gia Ninh cùng Bùi Chính Đức thì thầm: “Cha, người xem có thể dựng một gian lều nữa được không? Nữ nhi không thói quen cùng người khác ngủ chung.”

Bùi Chính Đức cũng rất bất đắc dĩ, lần này tới là đi săn bắn cùng Hoàng Thượng ai cũng có chức quan cao hơn hắn, hắn làm sao mở miệng muốn thêm lều được đây.

Hơn nữa lần này có rất nhiều người cùng đi, lều trại dĩ nhiên không đủ phân chia, nghĩ đến những người khác cũng như thế này, Bùi Chính Đức liền lắc lắc đầu.

Thấy Bùi Chính Đức như thế, Bùi Gia Ninh cũng biết việc này không có đường cứu vãn, mặt nàng âm trầm đi vào lều trại, những người còn lại cũng đều từng người đi vào lều của mình.

Xảo Nguyệt đi sau tức đến mức dậm dậm chân: “Cô nương, đại cô nương sao lại như vậy!”

Sương Sương cũng có chút bất đắc dĩ, nàng không muốn đến đâu, Bùi Chính Đức một hai bắt nàng phải đến: “Được rồi, chúng ta cũng đi vào trong đi.”

Sương Sương cùng Xảo Nguyệt vào lều. Lều này tuy nói chỉ có một gian, nhưng vẫn rất lớn, hai người ở vẫn rất thoải mái.

Xảo Nguyệt lấy hành lý ra để sắp xếp, bên kia nha hoàn Bùi Gia Ninh- Tố Tâm miệng nói không ngừng: “Nơi này cũng quá nhỏ, sao lại cho nhiều người ở như thế chứ!”

Tố Tâm ninh cái mũi đi thu thập hành lý: “Ở nơi nhỏ như vậy, sao đồ cô nương đem có thể để đủ.”

Xảo Nguyệt vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, nàng vừa muốn cùng Tố Tâm lý luận, Sương Sương liền kéo Xảo Nguyệt lại: “Lú đến ta tới phát hiện nơi này cảnh sắc cũng không tệ lắm, chúng ta đi ngắm cảnh đi.”

Xảo Nguyệt đành phải đi theo Sương Sương ra ngoài.

Ra lều, hai người đi về phía trước, trên đường có không ít người, đều là quan quyến lần này tới tham gia săn bắn.

Xảo Nguyệt chịu không được: “Cô nương, nàng ta quá khi dễ người, sao người còn kiên nhẫn với nàng ta!”

Sương Sương đúng là không phải nhẫn nhịn, nàng chỉ là cảm thấy không đáng giá vì việc nhỏ mà xé rách mặt với nàng ta.

Huống chi Bùi Gia Ninh rốt cuộc là nữ chính trong truyện, ngày sau như thế nào vẫn còn chưa biết, nàng vẫn là đừng cùng Bùi Gia Ninh đối nghịch.

Lúc này trời cũng dần dần tối, màn đêm buông xuống, cảnh sắc xác thật rất đẹp.

Sương Sương vuốt ngọc bội trong tay, lâu như vậy vết rạn thứ ba của ngọc bội cũng chỉ khép lại một nửa thật sự là quá chậm.

Sương Sương thở dài, vẫn nên cùng Lục Nghiên tiếp xúc nhiều hơn mới được, chỉ là lều trại của Lục Nghiên ở sườn đồi bên kia, không biết có thể gặp được hắn hay không.

………………

Lục Nghiên xác thật ở lều trại bên sườn đồi bên kia, hơn nữa ở phụ cận lều trại của Hoàng Thượng.

Lục Nghiên vừa đến không lâu, một tiểu thái giám dẫn Lục Nghiên đi về phía lều trại.

Đừng nhìn thái giám này mặt còn non nớt mà khinh thường, đây chính là thái giám bên người của Hoàng Thượng, hơn nữa hắn đối với Lục Nghiên rất cung kính, mọi người vừa thấy liền biết Lục Nghiên rất được Hoàng Thượng sủng ái, đều tránh ở một bên.

Đi một đoạn, đột nhiên có một giọng nữ vang lên: “Nghiên Ca Nhi……”

Bước chân Lục Nghiên dừng lại, Liễu Xuyên ở phía sau Lục Nghiên trong lòng cũng rét run lên, như thế nào lại gặp mặt!

Giọng nói thật dịu dàng, chủ nhân của giọng nói lại vô cùng xinh đẹp, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày có một đường hoa văn tinh xảo, mặt mày ảm đạm, tựa hồ cuộc sống cũng không được như ý, đây là mẹ đẻ của Lục Nghiên - Cao thị.

Sắc mặt Lục Nghiên không có biến hóa gì, nhưng trong lòng sớm đã sợ hãi, hắn nhớ đến trước đây.

Từ khi hiểu biết, Lục Nghiên liền mơ hồ biết Cao thị cũng không thích hắn cùng ca ca Lục Tấn, thậm chí chán ghét.

Cao thị từ trước đến nay chưa bao giờ ôm hắn, thậm chí nhìn hắn cũng rất ít, chỉ ném cho bà vυ" chăm sóc, tuy là mẫu tử, so với người xa lạ còn không bằng.

Dù như thế nào đi chăng nữa, từ nhỏ hắn vẫn khao khát có được tình yêu thương của mẫu thân.

Có một lần sinh thần của Cao thị, hắn cùng ca ca cố ý bưng chén mì trường thọ nghĩ cùng Cao thị cùng nhau ăn, Cao thị lại lạnh mặt, còn đem mì trường thọ ném xuống đất, trong miệng lại mắng, nếu không sinh ra bọn họ thì tốt rồi.

Lúc này, giữa mày Lục Nghiên nhăn lại.

Cao thị tiến lên vài bước, bộ dáng làm như thật vui vẻ: “Mẫu tử chúng ta đã lâu không gặp, ở nơi này có thể gặp được con thật tốt, nương rất nhớ con, bất luận như thế nào, con vẫn là được nương sinh ra là miếng thịt trên người của nương.”

Liễu Xuyên thấy Cao thị làm ra vẻ rất yêu thương đại nhân làm hắn thiếu chút nữa tức chết, trước đây đại nhân bị lưu đày đến Tây Bắc vào thời điểm khó khăn nhất Cao thị sao lại không xuất hiện giúp đỡ, thậm chí một phong thơ đều không gửi đến.

Hiện tại không phải thấy đại nhân ở địa vị cao được thánh ân lại làm bộ làm tịch rất thươngđại nhân.

Mày Lục Nghiên nhăn sâu hơn: “A, phải không, một khi đã như vậy, trước đó vài ngày là ngày giỗ của ca ca, phu nhân Định Quốc Công sao lại không đến?”

Cao thị có chút ngượng ngùng: “Là vậy sao, trong phủ có quá nhiều việc cần nương giải quyết, nên nương đã quên……”

Năm đó thời điểm Cao thị gả cho Định Quốc Công, lão phu nhân phủ Định Quốc Công rất không đồng ý, nhưng không lay chuyển được Định Quốc Công, liền đồng ý.

Cao thị tuy rằng gả qua, nhưng mẹ chồng nàng dâu gieo nên hiềm khích. Mấy năm nay, Cao thị cũng không có mang thai, chưa cho phủ Định Quốc Công có thêm nhi nữ hay nhi tử gì, quan trọng nhất chính là Định Quốc Công không có nhi tử, Định Quốc Công lão phu nhân càng thêm sốt ruột, liền làm chủ thêm vài thϊếp thất.

Mấy thϊếp thất mới vừa vào phủ không lâu liền hoài thai, sinh hạ nhi tử cho Định Quốc Công, yêu ai yêu cả đường đi, Định Quốc Công cũng càng thêm sủng hạnh mấy thϊếp thất này.

Hiện tại Cao thị sớm không được Định Quốc Công sủng hạnh, mấy thϊếp thất cũng đắt ý mà lên mặt, ngày tháng của Cao thị quá thật sự gian nan.

Đối lập với phủ Trấn Quốc Công có được thánh ân của Hoàng Thượng, phủ Định Quốc Công lại không có quyền lực chỉ là cái thùng rỗng.

Lục Kính Nhạc đối với Cao thị quả thật vô cùng tốt, chưa từng lập thϊếp thất.

Nếu Cao thị không hòa li thì sẽ là phu nhân được mọi người trong kinh thành kính trọng, đi theo nàng nịnh hót, nàng đã hối hận cho nên hiện tại mới có thành động kì lạ như thế.

Cao thị còn muốn nói cái gì nữa nhưng Lục Nghiên đã đi rồi.

Một đường tới lều trại, tiểu thái giám cũng lui xuống.

Liễu Xuyên nín thở mỗi khi đại nhân gặp Cao thị tâm tình liền cực kém, hiện tại quanh thân Lục Nghiên quả thực lộ ra người muốn sống chớ lại gần.

Liễu Xuyên từ nhỏ liền đi theo bên cạnh Lục Nghiên, tất nhiên là biết Cao thị ảnh hưởng đối với Lục Nghiên rất lớn.

Liễu Xuyên cân nhắc có nên nói cái gì hay không, liền thấy Lục Nghiên đứng lên đi ra khỏi lều, càng đi càng yên lặng.

Liễu Xuyên thật cẩn thận mà đi theo phía sau Lục Nghiên, hắn thầm nghĩ giải sầu cũng tốt.

Lục Nghiên đi về phía trước đi rất xa, trong lòng hắn hiện giờ vô cùng buồn bực. Chỉ là đi mãi đi mãi, Lục Nghiên lại thấy được Sương Sương.

Nàng mặc một thân váy áo không sặc sỡ tuy vậy lại vẫn như cũ hiện ra một cổ nhan sắc mỹ lệ, dung mạo nàng so Cao thị chỉ có hơn chứ không kém.

Sương Sương cũng thấy được Lục Nghiên.

Sương Sương có chút kinh ngạc, nơi này quả thật hẻo lánh, lẽ ra Lục Nghiên phải ở trong lều bên sườn đồi bên kia mới đúng, như thế nào đi đến nơi này.

Bất quá mặc kệ vì cái gì, nếu gặp được Lục Nghiên, Sương Sương liền nghĩ nhân cơ hội hấp thu chút hơi thở để chữa trị cho ngọc bội.

Sương Sương tiến lên vài bước chào hỏi Lục Nghiên: “Thật trùng hợp ở chỗ này lại gặp được Lục đại nhân.”

Lông mày Lục Nghiên hơi nhíu lại, hắn gật đầu, sau đó liền mang theo Liễu Xuyên đi qua, quả thực giống như một trận gió.

Sương Sương có chút kinh ngạc, Lục Nghiên đây là xảy ra chuyện gì, như thế nào nhìn như là sinh khí.

*****************

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

Thứ sáu và thứ bảy tuần này mỗi ngày mình sẽ đăng 2 chương lần lượt vào các khung giờ 14h và 18h.