Chương 2

Trần Niệm Viễn cả kinh sau một lúc lâu chưa nói ra lời.

Lục Nghiên chán ghét nhất nữ tử cố tình tiếp cận y, trong kinh thành có bao nhiêu nương tử tuyệt sắc hướng về Lục Nghiên bày tỏ tâm ý, cuối cùng đều bị Lục Nghiên cự tuyệt, thậm chí có không ít bị dọa khóc.

Phải biết rằng những nương tử đó ngay cả y phục của Lục Nghiên cũng chưa chạm qua, nhưng mà cô nương trước mắt thế nhưng lại ôm Lục Nghiên, cũng không biết Lục Nghiên sẽ sinh khí a.

Lục Nghiên nhíu mày.

Hắn vừa định đem Sương Sương đẩy ra, Sương Sương lại ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Trần Niệm Viễn sợ Lục Nghiên tức giận, vội vàng nói: “Lục huynh, cô nương này hẳn là ngộp nước đến mơ hồ, mới hành động như thế.”

Cùng lúc đó, tiếng bước chân càng lúc càng gần, thấy có người muốn đến đây Lục Nghiên đứng dậy cùng Trần Niệm Viễn rời khỏi nơi này.

----------------------------------

Xảo Nguyệt lạc đường.

Tế Ninh hầu phủ thật sự rất lớn, nàng lại là lần đầu tới, đi được một đoạn liền bị lạc đường, phải tốn chút thời gian mới trở về được.

Sau đó Xảo Nguyệt liền thấy Sương Sương nằm trên tảng đá xanh, sắc mặt tái nhợt, nàng hoảng sợ, thức ăn cho cá trong tay cũng rơi xuống đất, nàng vội vàng chạy tới xem Sương Sương.

Tình hình trước mắt vừa thấy liền biết, Sương Sương cả người ướt đẫm mà té xỉu trên mặt đất, tất nhiên là rơi xuống nước, chỉ là không biết là như thế nào lên được liền nghĩ đến có người tốt cứu Sương Sương lên.

Cũng may Xảo Nguyệt lớn lên ở vùng sông nước, biết bơi, cũng biết cứu người bị ngộp nước, nàng vội một hồi, phát hiện Sương Sương đã đem nước nôn ra hết, hiện tại chỉ là bởi vì bị kinh sợ nên còn hôn mê, Xảo Nguyệt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xảo Nguyệt lúc này mới phát hiện tay nàng đều run.

Đúng lúc này, Sương Sương dần dần tỉnh lại.

Xảo Nguyệt thấy Sương Sương tỉnh lại cao hứng cực kỳ: “Cô nương, người đây là xảy ra chuyện gì?”

Sương Sương một lúc mới thanh tỉnh lại, nàng nhìn Xảo Nguyệt mà rơi nước mắt, thanh âm suy yếu: “Muội yên tâm ta không có việc gì,.”

Lúc này tinh thần của Xảo Nguyệt cũng ổn định xuống, nàng đem Sương Sương nâng dậy: “Cô nương, người đều ướt đẫm, lúc này rốt cuộc là tháng tư, nô tỳ trước đỡ ngươi đến trong phòng thôi.”

Sương Sương rơi xuống nước, đương nhiên không thể ở lại tham gia yến hội, nên hồi phủ nghỉ ngơi, cứ như vậy liền muốn bẩm báo phu nhân, đều là chuyện phiền toái.

Xảo Nguyệt đem Sương Sương đỡ đến một gian nhà gần nhất, cũng may này hồ nước yên lặng, cũng không có người qua lại, một đường không gặp bất kì ai.

Chờ tới nhà ở phụ cận liền có vυ" già, Xảo Nguyệt kêu vυ" già lại đây, vυ" già thấy thế cũng là cả kinh, rốt cuộc là trong phủ khách nhân rơi xuống nước, việc này phải xử lý cẩn thận, vυ" già vội vàng lấy tới sẽ khăn chăn bông sạch.

Khách nhân rơi xuống nước, gia chủ tự nhiên cũng muốn lại đây nhìn, chỉ là việc này không thể làm kinh động tới các quý nhân, vυ" già nghĩ nghĩ trước đem việc này bẩm báo cho đại cô nương nhà mình, cũng chính là đích trưởng nữ Tế Ninh hầu phủ Thẩm Minh Châu.

Chờ vυ" già đi rồi, trong phòng lại an tĩnh xuống.

Sương Sương đem chăn bọc kín người, một lát sau, cái lạnh trên người tựa hồ là xua tan đi rất nhiều, nàng cũng không hề rùng mình nữa.

Xảo Nguyệt dùng khăn lau tóc cho Sương Sương, tận lực đem đầu tóc lau khô, miễn cho Sương Sương sinh bệnh.

Xảo Nguyệt trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, bất quá nàng biết Sương Sương hiện rất khó chịu, cho nên cái gì cũng không hỏi.

Sương Sương ôm lấy chăn, nàng nhớ tới sự việc mới vừa rồi, còn có người lúc nàng hôn mê hết sức cứu nàng, nàng không thấy rõ mặt người nọ, bất quá có thể mơ hồ biết người nọ là nam tử.

Mới vừa rồi quá mức hoảng loạn, Sương Sương chỉ nhớ rõ trong nước người nọ cứu nàng, sự việc sau khi lên bờ nàng liền không nhớ rõ, bất quá nàng còn nhớ rõ cảm giác trong nước khi người kia đυ.ng tới nàng.

Sương Sương hiện tại còn nhớ rõ, cảm giác ấm áp kia, thoải mái thực sự, nàng hình dung không ra, nàng nghĩ nàng có thể là sặc nước đến mơ hồ.

Sương Sương thời điểm đang suy nghĩ, cánh cửa mở ra, là Thẩm đại cô nương Thẩm Minh Châu tới.

Mới vừa rồi Thẩm Minh Châu cùng các tiểu nương tử ngắm hoa, đang ở thời điểm thích thú, vυ" già lại nói việc Sương Sương rơi xuống nước.

Nói đến Sương Sương, hôm nay Thẩm Minh Châu mới biết được có người này, bất quá Sương Sương rốt cuộc là khách nhân đến dự tiệc trong phủ, nàng tự nhiên muốn lại đây hỏi thăm một chút.

Thẩm Minh Châu đi lên trước: “Bùi nhị cô nương không có việc gì đi, đây là xiêm y ta ngày thường mặc, dáng người hai ta tương tự, ngươi trước có thể mặc một chút.”

Rốt cuộc là nữ nhi thế gia quý tộc, Thẩm Minh Châu hành sự rất là cẩn thận, không nhờ nha hoàn mang tới.

Sương Sương đứng dậy: “Làm phiền Thẩm đại cô nương, ta chính là không cẩn thận trượt chân xuống nước, cũng may nha hoàn ta là lớn lên ở vùng sông nước, kịp thời đem ta cứu lên.”

Sương Sương không ngốc, nàng đương nhiên không có khả năng nói sự việc Ngô Cảnh Minh, nếu bằng không nàng thanh danh liền hủy.

Xảo Nguyệt cũng ở một bên thỉnh tội: “Đều là nô tỳ không chiếu cố tốt cho cô nương.”

Thẩm Minh Châu vội vàng làm Sương Sương ngồi xuống: “Không có việc gì liền tốt, Bùi cô nương vừa rơi xuống nước trước nên thay đổi xiêm y sạch sẽ, để không sinh bệnh.”

Thẩm Minh Châu không biết Sương Sương nói là thật hay giả, bất quá nàng cũng không để bụng, chỉ cần đừng trong yến hội nháo ra gièm pha liên luỵ thanh danh nhà mình liền tốt.

Sương Sương cảm tạ ý tốt của Thẩm Minh Châu sau đó cùng Xảo Nguyệt đi vào nội thất thay xiêm y.

Thẩm Minh Châu nhìn bóng dáng Sương Sương, thầm nghĩ Thừa Ân Bá phu nhân cũng nên mau tới đây, Sương Sương là cô nương của Thừa Ân Bá phủ, việc này vẫn là muốn biết chủ ý của phu nhân Thừa Ân Bá mới tốt.

Sau khi vào nội thất, Sương Sương đem y phục ướt cởi ra.

Xảo Nguyệt ở một bên hầu hạ, nàng đem xiêm y Sương Sương treo tâm ngọc bội thu hảo: “Ngọc bội này chính là di vật của di nương để lại, may mắn vừa rồi không không bị rơi mất.”

Ngọc bội này là năm đó thời điểm Kỷ thị mang thai, một đạo sĩ đưa cho hài tử trong bụng Kỷ thị, nói là có duyên, Kỷ thị liền nhận lấy, sau Kỷ thị khó sinh mà chết, ngọc bội này cũng coi như là di vật Kỷ thị để lại cho Sương Sương.

Sương Sương vừa đổi xiêm y, liền nghe Xảo Nguyệt cả kinh nói: “Ai, cô nương, trên ngọc bội này có vết rạn giống như biến đổi?”

Ngọc bội này lúc trước từng rơi một lần, cũng may không bị gì, bất quá cũng bởi vậy tạo ra ba vết rạn.

Sương Sương đối ngọc bội này không quen thuộc, tự nhiên nhìn không ra tới vết rạn có phải hay không biến đổi.

Xảo Nguyệt cũng có chút mơ hồ, bất quá nàng cảm thấy vết rạn thứ ba dường như biến đổi, nhưng trên đời này nào có sự việc như vậy, nàng gãi gãi đầu, nàng nghĩ có thể là chính mình bị hoa mắt.

******************************

Phu nhân Thừa Ân Bá Đỗ thị đang ở đằng trước cùng các phu nhân khác nói chuyện.

Có chút mệt mỏi, Đỗ thị liền lấy cớ ra nghỉ ngơi một lát.

Phùng ma ma- ma ma thân cận của Đỗ thị nhỏ giọng nói: “Phu nhân, không biết việc đó như thế nào, có thành hay không?”

Việc Phùng ma ma nói đương nhiên là Ngô Cảnh Minh, việc này đúng là Đỗ thị một tay thúc đẩy.

Đỗ thị nghe vậy liền hừ lạnh : “Nữ nhi của tiện nhân kia bề ngoài thật không tồi, không thể nào không thành.”

Nói lên Sương Sương, Đỗ thị liền nhớ tới di nương Kỷ thị kia, Kỷ thị vừa vào phủ rất được bá gia ân sủng, câu mất hồn phách của bá gia, Đỗ thị hận đến ngứa răng.

Phùng ma ma vội vàng nói: “Phu nhân đừng tức giận, tiện nhân kia đã chết mười mấy năm, hiện giờ tâm lão gia đều hướng về người, người không cần phải tức giận như thế.”

Nghe Phùng ma ma nói như thế, Đỗ thị liền trở nên vui vẻ .

Lúc trước thời điểm Kỷ thị hạ sinh nàng giở chút thủ đoạn làm Kỷ thị khó sinh mà chết, thậm chí Sương Sương nàng cũng không nghĩ lưu lại, bất quá nàng sợ làm cho Thừa Ân Bá hoài nghi, liền để lại cho Sương Sương một mạng, dù sao cũng là một nữ nhi, cũng không làm nên chuyện.

Ai ngờ này Sương Sương càng lớn càng xuất sắc, dung mạo so với Kỷ thị chỉ có hơn chứ không kém, làm nữ nhi thân sinh của nàng ta một chút cũng không sánh bằng.

Thấy thế Đỗ thị càng thêm tức giận, khi Kỷ thị còn sống luôn là cái gai trong mắt nàng, làm sao nàng có thể để cho Sương Sương nổi bật hơn nữ nhi của mình. Nàng liền nổi lên sát tâm.

Vẫn là Phùng ma ma khuyên nàng, nói mỹ mạo thứ nữ này lưu lại còn có tác dụng, Đỗ thị liền bình tĩnh nghĩ, Phùng ma ma nói xác thật có đạo lý, nàng liền để lại mạng cho Sương Sương.

Hiện tại thấy Phùng ma ma nói quả nhiên đúng, quả nhiên có chỗ hữu dụng, nếu Ngô Cảnh Minh nhìn trúng Sương Sương, nàng có thể kiếm không ít bạc, trước mắt tình trạng trong phủ không tốt, là thời điểm thiếu tiền.

Thời điểm chủ tớ hai người trò chuyện, nha hoàn bên người Thẩm Minh Châu đến, đem việc Sương Sương rơi xuống nước nói ra.

Đỗ thị còn có cái gì không rõ, nghĩ đến là Ngô Cảnh Minh kia đúng là quỷ háo sắc gấp không chờ nổi đã động thủ, Sương Sương không muốn, lúc này mới rơi xuống nước.

Bất quá việc này cũng không sao, ngược lại cho thấy Ngô Cảnh Minh thật coi trọng Sương Sương, đợi sau này đem Sương Sương đưa đến phủ Ngô Cảnh Minh liền tốt.

Đỗ thị làm bộ dáng quan tâm, cùng nha hoàn đi đến chỗ Sương Sương.

Khi Đỗ thị đến Sương Sương đã thay xong xiêm y, tóc cũng khô mốt chút, nhìn qua không quá chật vật, nàng vừa thấy Sương Sương liền giả quan tâm nói: “Ta ở phía trước nghe nói con rơi xuống nước, con không sao chứ?”

Sương Sương vội vàng nói: “Nữ nhi đã không có việc gì.”

Đỗ thị: “Không có việc gì liền tốt, con từ nhỏ yếu ớt, vẫn nên hồi phủ nghỉ ngơi đi.”

Được Đỗ thị cho phép, Sương Sương hướng Thẩm Minh Châu nói lời cảm tạ, sau đó cùng Xảo Nguyệt rời phủ.

………………..

Sau khi hồi phủ, Xảo Nguyệt vội vàng hầu hạ Sương Sương tắm nước ấm, xua tan hàn khí trên người Sương Sương.

Tịnh phòng, hơi nước lượn lờ.

Xảo Nguyệt lại thêm chút nước ấm: “Cô nương, độ ấm có thích hợp không?”

Sương Sương gật đầu: “Được rồi.”

Xảo Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cô nương, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Sương Sương thở dài, “Hẳn là phu nhân làm.”

Sương Sương có ký ức của nguyên chủ, trong trí nhớ nguyên chủ chưa từng đi dự yến tiệc , hôm nay Đỗ thị nói muốn mang nàng dự yến tiệc, Sương Sương giật mình, nhưng nàng là thứ nữ, Đỗ thị quản nàng là đương nhiên, nàng đành phải đi theo Đỗ thị đến phủ Tế Ninh hầu dự tiệc.

Hơn nữa nam tử lỗ mãng kia biết tên nàng, tất nhiên là có người đã cho hắn biết.

Sương Sương còn có cái gì không minh bạch, việc này tám chín phần là do Đỗ thị làm, Đỗ thị vẫn luôn chướng mắt nàng, tất nhiên muốn đem nàng đưa cho nam tử kia.

Sương Sương nhớ rõ trong truyện nguyên chủ chính là bị Đỗ thị gả cho một lão phú hộ năm mươi tuổi làm thị thϊếp, nhờ vậy Đỗ thị có rất nhiều bạc.

Sương Sương theo bản năng mà cắn môi, nàng nguyên bản chỉ nghĩ bản thân sống thật tốt những ngày tháng sau này, nhưng hiện tại xem ra Đỗ thị sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Phải tính kế lâu dài mới được.

Ngâm trong chốc lát, Xảo Nguyệt hầu hạ Sương Sương mặc xiêm y, lại hầu hạ Sương Sương dùng cơm trưa, rồi Sương Sương vào phòng nghỉ trưa.

Sương Sương thực mau liền ngủ, nàng nằm mơ

Trong mơ nàng bị Đỗ thị bán cho một phú hộ năm mươi tuổi làm thϊếp, bị rất nhiều tra tấn, cái này cũng chưa tính là gì, nàng bị bệnh, thường xuyên hôn mê, thân thể cũng càng thêm suy yếu.

Phú ông ham mê nhan sắc của nàng, luyến tiếc nàng chết đi như thế, liền kêu đại phu chẩn trị, nhưng không ít đại phu tới, đều nói bệnh này chữa trị như thế nào cũng không hết.

Thấy nàng không sống nổi, phú ông đem nàng đuổi ra ngoài.

Thời điểm ở bên ngoài chờ chết, nàng gặp một đạo sĩ, đạo sĩ nói sau này nàng mới biết được, nguyên nhân nàng quá yếu, chỉ có tìm được người cùng nàng bát tự tương hợp, mượn dương khí mới có thể sống sót.

Nàng hỏi: “Đạo trưởng, ta hiện tại đi tìm người nọ còn kịp sao?”

Đạo sĩ lắc đầu, hắn nhìn ngọc bội treo bên hông nàng, thở dài nói: “Không kịp nữa rồi, ngọc đã vỡ.”

Lúc này, Sương Sương liền tỉnh lại.

Sương Sương tỉnh lại cảm thấy đầu choáng váng, hơn nữa thân thể đau nhức, trán nóng bỏng, nàng biết nàng bị sốt rồi, chẳng qua nàng không muốn để ý đến, trong đầu nàng hiện giờ đều suy nghĩ đến giấc mơ đó.

Nàng nghĩ giấc mơ vừa rồi chắc chắn là một phần chi tiết của cốt truyện.

Cốt truyện không đề cập đến nguyên nhân cái chết của nữ phụ, chỉ là sơ lược nói nữ phụ bị gả cho phú ông làm thϊếp sau nhận hết ngược đãi cuối cùng bệnh chết trong gió tuyết mùa đông.

Chẳng lẽ trong truyện nữ phụ bởi vì không tìm được người có bát tự tương hợp nên chết?

Sương Sương càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, nói cách khác, nàng cách xa nam nữ chính cũng vô dụng, nếu tìm không được người bát tự tương hợp, nàng cũng sẽ giống như trong truyện mà bệnh chết.

Sương Sương càng nghĩ càng muốn khóc, làm sao để tìm được người đó đây.