Chương 35: Về nhà chồng

Vương Hữu Đức cùng với Trần Vi Dân cũng đã tin lời Sơn Trà nói, quay đầu lại vỗ vai Tưởng Vệ Quốc vẫn chưa nắm được tình huống, khen ngợi: “Lần này vợ của ông đã làm không tồi, Sơn Trà đã giúp Vịnh Thanh Thuỷ chúng ta có danh tiếng tốt, cho dù có gả đi ra ngoài, như vậy cũng vẫn là người của Vịnh Thanh Thuỷ chúng ta, không thể để cuộc sống về sau của cô bé trải qua không được tốt, các người thân là ba mẹ, các người nên giúp đỡ một chút là việc nên làm.”

“Lần này các người có thức rất cao, đã làm được việc không tồi đó.”

Tưởng Vệ Quốc lắng nghe hồi lâu, cho dù là nghe không hiểu rõ nhưng ông ta cũng có thể đoán được một cách rõ ràng.

Triệu Xuân Hoa là loại người như thế nào, ông ta so với ai khác đều biết rất rõ ràng, bà ta mà sẽ có lòng tốt đưa tất cả tiền lễ hỏi cho Sơn Trà hay sao?

Số tiền này rõ ràng chính là bị Sơn Trà khấu trừ đi, còn không cần trâu bắt chó đi cày, làm trò ở trước mặt mọi người cố ý nói như thế để cho bọn họ cho dù không cho cũng phải đồng ý cho, nếu muốn lấy lại cũng không thể được!

Cũng do lỗi của Triệu Xuân Hoa, bà ta vì bảo vệ hai mươi đồng này mà thậm chí không đề cập đến nó với Tưởng Vệ Quốc, chỉ nói chuyện hai mươi đồng tiền lễ hỏi này với bà mối Trần, cho nên bây giờ mới sẽ tùy ý để Sơn Trà diễn cả nửa ngày, Tưởng Vệ Quốc không phục hồi tinh thần lại, hiện tại thật vất vả mới có thể hiểu rõ mọi chuyện nhưng cũng đã chậm.

Ông ta có thể nói hết thảy việc này đều là Sơn Trà cố ý làm, sau đó đòi lại hai mươi đồng tiền lễ hỏi này ở trước mặt đại đội trưởng và bí thư chi bộ còn có những người hàng xóm láng giềng hay sao?

Nếu như thật sự muốn lấy số tiền đó trở lại, vậy thì mặt mũi ông ta cũng sẽ có thể mất hết cùng với nó.

Hai mươi đồng là chuyện nhỏ, nhưng nếu từ đây về sau ông ta không dám ngẩng cao đầu ở Vịnh Thanh Thuỷ nữa thì đó mới chính là chuyện lớn.

Thế là Tưởng Vệ Quốc làm lơ ánh mắt tràn đầy lửa giận của Triệu Xuân Hoa, căng da đầu nói với Sơn Trà: “Tiền sẽ cho các con, các con phải giữ gìn cho kĩ, nếu như không đủ thì lại báo cho gia đình.”

Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, bà ta đã tức giận tới mức chỉ một chút nữa sẽ ngất xỉu.

Sơn Trà lại nắm lấy tay Tạ Tri Viễn nói: “Mau cảm ơn ba đi.”

Tạ Tri Viễn biết nghe lời đã nói một tiếng cảm ơn với Tưởng Vệ Quốc, Tưởng Vệ Quốc bị chơi như thế bây giờ sắc mặt đã đen giống như đáy nồi rồi, lại chỉ có thể cắn chặt răng cái gì cũng không thể nói, nhìn Sơn Trà ngồi trên yên sau của xe đạp, đoàn người vui vui vẻ vẻ ở dưới sự đưa tiễn của bọn Vương Hữu Đức lái xe rời đi rồi.

Đợi đến khi đám người đi hết, Triệu Xuân Hoa mới thở dài một tiếng, bà ta kêu lên: “Hai mươi đồng của tôi trời ơi!”

Rời đi khỏi sân nhà họ Tưởng cũng đã xa, Sơn Trà ngồi ở yên sau xe đạp mới một bên nắm chặt áo Tạ Tri Viễn, một bên lại cười thành tiếng.

“Thấy thế nào? Có phải đã bảo vệ được tốt hai mươi đồng tiền của anh rồi phải không?”

Cô từ phía sau ló đầu ra chớp chớp mắt với Tạ Tri Viễn.

Nụ cười tươi của cô ở trong mắt Tạ Tri Viễn quả thực giống như thái dương, nó trông thật chói mắt làm người nhìn đến hoảng, làm cho anh chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám quay đầu lại nhìn, gật đầu nói: “Em thật thông minh.”

Sơn Trà quơ quơ chân: “Tất nhiên rồi, tiền của anh chính là tiền của em, bỏ vào túi của người khác thì có thể, nhưng bỏ vào túi Triệu Xuân Hoa thì không thể được.”

Cô cũng không sợ thể hiện sự ghét bỏ của mình đối với Triệu Xuân Hoa ở trước mặt Tạ Tri Viễn, dù sao về sau hai người đều đã là vợ chồng, ghét thì ghét, không việc gì mà cô cần phải che giấu.

Tạ Tri Viễn không nghe thấy gì khác, anh chỉ nghe được câu “Của anh chính là của em”, anh cũng không nghĩ muốn thứ gì khác, chỉ cần Sơn Trà là đủ, bất quá lời này nghẹn ở trong cổ họng, đổi tới đổi lui cuối cùng rốt cuộc cũng không có mặt mũi mà nói ra.

Kỳ thật việc hai mươi đồng tiền lễ hỏi vào ngày đó sau khi bọn họ gặp phải nhau, Tạ Tri Viễn đã nói qua với Sơn Trà.

Sơn Trà thấy Triệu Xuân Hoa bàn tính lớn đến như thế nên cô đã cùng với Tạ Tri Viễn cùng nhau suy nghĩ đối sách, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Triệu Xuân Hoa có chuyện muốn nói lại không thể nói nên lời, tức giận đến mức chỉ biết trợn trắng mắt kia là tâm trạng Sơn Trà đã tốt lên rồi, thấy xe đạp đã đi tới cửa thôn, cô liền túm túm áo Tạ Tri Viễn nói: “Đi qua bên kia đi, em muốn đi gặp bà Lưu.”

Tạ Tri Viễn không nói hai lời đã thay đổi đầu xe, gọi mấy người anh em của mình đi đến nhà bà Lưu.

Bà Lưu cùng với Vương Ái Hồng vừa đến cửa trong chốc lát thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, vừa thấy là Sơn Trà và Tạ Tri Viễn đã nhanh chóng đem người mời vào cửa.

“Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì vậy hả? Mẹ cậu thật sự cho cậu tiền sao?” Vương Ái Hồng cũng không hiểu rõ, cô ấy vừa nhìn thấy Sơn Trà đã nhanh chóng lôi kéo cô hỏi cho rõ.

Sơn Trà đem ngọn nguồn sự việc vừa rồi nói với Vương Ái Hồng và bà Lưu, nói đến mức hai người cười không khép miệng lại được.

Sau khi trò chuyện với Sơn Trà xong rồi, bà Lưu lại gọi Tạ Tri Viễn vào một bên, giống như một người lớn tuổi trong nhà mà nghiêm túc dạy dỗ anh một vài câu.

Tuy rằng biết bà Lưu và Sơn Trà một chút quan hệ cũng không có, nhưng Tạ Tri Viễn ngay cả một câu cũng không nói nhiều lời, anh vừa nghe vừa gật đầu, thái độ vô cùng kính cẩn nghe theo.

“Được rồi, các người cũng nhanh chóng trở về đi, đừng lãng phí thời gian.”

Sau khi tạm biệt bà Lưu, lúc này Sơn Trà mới đi theo Tạ Tri Viễn cùng nhau trở về thôn Tam Tuyền.

Thôn Tam Tuyền so Vịnh Thanh Thuỷ lớn hơn rất nhiều, người trong thôn cũng khá hiền lành, thân thiện, nghe nói Tạ Tri Viễn kết hôn, không ít người đều ngồi ở cửa nhà, chờ xem cô dâu mới tới đây.

Chờ Tạ Tri Viễn mang theo Sơn Trà đi ngang qua, người vây xem đều nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán nói: “Cô dâu nhỏ của Tri Viễn cũng quá là đẹp rồi, làng trên xóm dưới vậy mà chưa thấy qua cô dâu xinh đẹp như thế này.”

Nói đến con dâu mới, có người nhớ ngay lập tức nhớ đến mấy ngày hôm trước trong thôn nhà của Chu Bình An cũng vừa cưới về cô con dâu mới.

“Không phải đâu, cô ấy trông còn đẹp hơn so với cô dâu của Bình An đó.”

Những người biết sự tình nhanh chóng đứng ra nói: “Có lẽ các người vẫn còn không biết đâu, cô dâu của Bình An và cô dâu của Tri Viễn là chị em một nhà, nhưng hình như không có quan hệ gì với nhau, cô dâu của Bình An là do mẹ kế mang đến đó, sau đó mới đổi lại cùng họ với cô dâu của Tri Viễn, đều là họ Tưởng.”

Nghe nói hai người con dâu mới tới này còn là người một nhà, ngay lập tức mọi người càng có hứng thú, quan tâm hơn, họ đem cả hai người so sánh từ đầu đến chân, và cuối cùng đưa ra được một kết luận: Vẫn là cô dâu của Tri Viễn lớn lên đẹp hơn.

“Nhưng mà tôi lại nghe nói qua, cô dâu của Tri Viễn lại không hề cần mẫn, ở nhà không chịu làm việc gì cả, ngừoi phụ nữ này nếu ở nhà không chịu làm việc gì thì cho dù có xinh đẹp thì cũng chả có thể dùng gì, càng xinh đẹp càng không chăm lo cho gia đình.”

Có người cũng nhanh chóng phụ họa: “Quả thật cũng có lý, cưới vợ phải cưới vợ hiền, chỉ cần có thể chăm sóc gia đình, để chồng mình có thể ăn cơm nóng là được, có xinh đẹp hay không thì cũng không thể xem như cơm mà ăn được.”

Mấy người phụ nữ đang tán gẫu nghe đến thế đột nhiên không vui: “Các người nói như thế này mà là cưới vợ sao, vẫn là nên đi tìm mẹ đi, tôi thấy các người nhìn thấy cô dâu của Tri Viễn lớn lên xinh đẹp, biết mình cưới không được nên mới cố ý nói ra những lời đó.”

“Cũng không phải thế sao, ái chà chà, chua đến mức răng sắp rơi ra rồi nha.”

Bên này đang nói đến khí thế ngất trời, bên kia Sơn Trà đã cùng với Tạ Tri Viễn cùng nhau tới nhà, đội ngũ giúp đỡ đón dâu đều trở về, chỉ còn lại Sơn Trà và Tạ Tri Viễn đứng ở trước cửa sân.

Điều kiện trong nhà của Tạ Tri Viễn quả thật không được tốt lắm, hai gian phòng ở sát bên nhau, sân cũng nhỏ hơn rất nhiều so với người khác, nhưng Sơn Trà lại liếc mắt một cái đã thấy một cây mơ nhô ra ngoài sân, hiện tại chính là thời gian kết quả, trên ngọn cây kết đầy quả mơ vàng óng ánh, ánh vàng rực rỡ toả ra từ quả mơ.

Cô đứng ở bên ngoài đánh giá, trong lòng Tạ Tri Viễn đã có chút bồn chồn.

Anh biết điều kiện trong nhà mình không được tốt, phòng ở cũ nát, lấy điều kiện của Sơn Trà, tuyệt đối có thể tìm được một người tốt hơn so với anh rất nhiều, sợ Sơn Trà chướng mắt, anh đang muốn nói chuyện đã thấy Sơn Trà giơ tay chỉ vào cây trong sân, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi anh: “Anh có thể hái cho em hai quả mơ để ăn có được không?”