Chương 1: Xuyên Thành Nhân Vật Đối Chiếu Trong Sách

Nhiều năm sau, khi nhìn lại người yêu đã nắm tay mình suốt đời, Điền Hinh sẽ nhớ về mùa thu mà cô đã quyết định ly hôn.

Những ngôi nhà thấp bé xen kẽ nhau trong thành phố tỉnh lỵ, thỉnh thoảng có vài con chim én vụng về bay qua, mang đến chút sinh khí cho thành phố xám xịt này.

Thành phố dường như đang ngủ đông, im lìm và tích tụ năng lượng.

Mùa đông khắc nghiệt đang đến gần, và mùa xuân mới đầy sức sống cũng đang dần trỗi dậy, một thời đại mới sắp bắt đầu.

Điền Hinh đã có một giấc mơ rất dài, trong đó cô sống trong một cuốn sách, và mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện của cuốn sách đó.

Sau khi trở về thành phố từ việc đi làm ở Tây Bắc, Điền Hinh đã kết hôn với Tô Uý Đông, người mà cô có hôn ước từ trước.

Công việc của Tô Uý Đông rất bận rộn, lúc đầu kết hôn, anh chỉ vội vàng trở về vài ngày rồi lại đi ngay.

Mẹ của Điền Hinh rất không hài lòng với người con rể này, hàng xóm cũng nói rằng Tô Uý Đông quanh năm không ở nhà, thậm chí chẳng thấy bóng dáng đâu.

Điền Hinh cảm thấy Tô Uý Đông rất tốt, anh có một vẻ tri thức đậm chất sách vở.

Nhưng những người xung quanh cứ xúi giục mãi, dần dần, Điền Hinh cũng nảy sinh ý định ly hôn.

Mẹ cô Thẩm Hồng Anh, nói rằng xung quanh có rất nhiều thanh niên tài giỏi, sau khi ly hôn sẽ giới thiệu cho cô một người tốt hơn.

Điền Hinh đã viết một bức điện báo cho Tô Uý Đông, nói rằng cô muốn ly hôn với anh!

Trong cuốn sách, Điền Hinh đã thuận lợi ly hôn, nhưng không có những thanh niên tài giỏi gì như mẹ cô đã hứa.

Còn người chồng cũ Tô Uý Đông của cô, không lâu sau khi trở về tỉnh lỵ, anh đã có một công việc ổn định và sự nghiệp thành công, sau đó nhờ làn gió đổi mới của công cuộc cải cách mở cửa, anh đã phát đạt.

Anh thật tài giỏi!

Hàng xóm không ai không chế giễu Điền Hinh.

Trong cuốn sách này, Điền Hinh là nhân vật phụ để làm nền, còn nhân vật chính là em gái cô, Điền Tĩnh. Điền Hinh là nữ phụ ác độc, được tạo ra để làm nổi bật nữ chính.

Tô Uý Đông là một thanh niên tài giỏi, nhưng Điền Hinh không cam chịu nghèo khổ, ly hôn và bỏ rơi chồng, không hiếu thảo với mẹ chồng và ăn nói cay nghiệt, sau đó đã bị mọi người chỉ trích.

Còn Điền Tĩnh, tác giả miêu tả cô ấy bằng những lời khen ngợi, Điền Tĩnh có dung mạo thanh tú, rất bao dung với người chị có tính cách ngang ngược và lười biếng của mình, cô ấy thông minh, hiểu biết, thanh lịch và rộng lượng, có một công việc đáng ghen tị, kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc viên mãn, hai chị em nhà họ Điền tạo nên một sự đối lập rõ ràng.

Còn người chồng cũ Tô Uý Đông sau khi ly hôn đã gặp lại Lữ Ái Khả, một tiểu thư giàu có ở tỉnh lỵ. Bọn họ là người quen cũ, Lữ Ái Khả đã an ủi Tô Uý Đông trong những lúc buồn bã sau khi anh ly hôn, bọn họ trở thành đối tác kinh doanh đáng ngưỡng mộ, có tin đồn rằng Tô Uý Đông đã yêu Lữ Ái Khả từ nhiều năm trước…

Điền Hinh như một nhân vật phụ làm nền cho nữ chính, với hình tượng nữ phụ ác độc, bất cứ ai dính dáng đến cô đều gặp xui xẻo, còn người rời xa cô thì gặp may mắn. Sự hạnh phúc của chồng cũ càng làm nổi bật sự ngu ngốc của Điền Hinh khi cô quyết định ly hôn.

Là một công cụ đối chiếu, Điền Hinh đã tự mình phá hủy công việc mà văn phòng thanh niên trí thức sắp xếp cho, dù tiền lương của cô đã chi hết cho gia đình, nhưng ba mẹ vẫn trách cô không hiếu thảo, hàng xóm khi nhắc đến Điền Hinh đều mặt nhăn mày nhó.

Trong nửa sau của cuốn sách, sau khi bị đè bẹp suốt nửa đời, Điền Hinh phát hiện rằng, có lẽ mẹ cô không phải là mẹ ruột, mà là mẹ kế, mà việc cô bị đưa đi làm ở nông thôn cũng có nguyên nhân sâu xa.

Sau đó, Điền Hinh tỉnh giấc.

Cô tỉnh dậy vì quá tức giận.

Cuộc đời của cô trong cuốn sách đó thật quá thảm thương.

Sau khi tỉnh dậy, Điền Hinh cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác lạ, cô thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn.

Những tình tiết trong cuốn sách, từng từ ngữ, đoạn văn lần lượt hiện ra trong đầu cô, báo trước nhiều điều trong tương lai.

Điền Hinh từ từ mở mắt, ngồi dậy từ trên giường.

Trong căn phòng nhỏ, có một đám người đang đứng quanh cô.

“Điền Hinh, con tỉnh rồi?”

“Ôi trời ơi, con gái tôi bị ức hϊếp đến chết rồi.”

“Chị ơi, vừa rồi chị đột nhiên ngất xỉu, làm chúng em sợ chết khϊếp.”

“Điền Hinh à, chúng ta hãy cùng bàn bạc lại, đừng ly hôn nữa.”

Người cuối cùng lên tiếng là mẹ chồng cô, Triệu Quế Phân.

Điền Hinh tỉnh ngộ.

Trong đầu cô lướt qua gần hết cốt truyện trong cuốn sách, dường như là cả một đời, nhưng nhìn lại đồng hồ, mới chỉ qua nửa tiếng?

Giấc mơ ấy thật giả ra sao còn phải xác minh, nhưng hiện tại cụ diện này thật là khó giải quyết…