Chương 1.2

Sau đó anh liếʍ ngón tay, sau khi làm ướt chúng, anh nằm trên bàn, quay lưng về phía Cẩm An, xòe đôi mông màu mật ong ra, bắt đầu nới lỏng.

Nếu không nới lỏng, anh thực sự sẽ chết...

Cẩm An nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình ra vào cái lỗ màu hồng, ánh mắt có chút tối sầm, cô không khỏi nghĩ đến đêm đó, bông hoa nhỏ đáng yêu này hoàn toàn mở ra, ôm chặt côn ŧᏂịŧ cô.

"Nhanh hơn."

Thân thể Lục Hành Chi cứng đờ, bộ phận này trên cơ thể nam nhân căn bản không phải dùng để thỏa mãn, không thể dễ dàng mở rộng để thích ứng với việc bị xâm nhập.

Anh nghiến răng nghiến lợi, xoay người, dang chân quỳ xuống trước mặt Cẩm An, cởi thắt lưng của cô, thả côn ŧᏂịŧ hơi mềm ra, một tay cầm côn ŧᏂịŧ, chậm rãi ngậm cho vào trong miệng, rồi tiếp tục mở rộng lỗ sau của anh bằng một tay.

Lục Hành Chi kiêu ngạo bá đạo nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa từng phải phục vụ ai đó, huống chi là quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, cho nên tay nghề cực kỳ kém, khó có thể ngậm hết được côn ŧᏂịŧ của Cẩm An.

Cẩm An căn bản là không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên cô không ghét kỹ năng kém cỏi của Lục Hành Chi, cô luồn ngón tay vào tóc anh, buộc anh phải hút anh vào sâu hơn.

Cảm giác bị đâm thẳng vào cổ họng rất khó chịu, Lục Hành Chi không khỏi cảm thấy buồn nôn, khóe mắt đã đọng nước, nhưng lại không thể phun ra được, bởi vì phản ứng nôn mửa gây ra mà cổ họng co lại, gián tiếp làm Cẩm An thấy hài lòng.

Nước dãi không ngừng chảy xuống khóe môi, cảm giác bị đút sâu vào miệng kèm theo những tiếng chụt chụt ngắn ngủi không dễ chịu chút nào, khi Lục Hành Chi cuối cùng cũng mở rộng lỗ sau để có thể chứa ba ngón tay, anh nóng lòng chờ đợi. Nhả côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng.

Đôi môi hồng hào của anh đã chuyển sang màu đỏ tươi, trông đặc biệt quyến rũ, lúc này anh đang dang chân cưỡi lên người Cẩm An.

Anh ta cầm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Cẩm An, nhằm vào lỗ sau của chính mình, đưa qυყ đầυ vào trước, sau đó từ từ ngồi xuống từng chút một.

Lỗ hậu hở ra nhưng vẫn rất khó nuốt nửa cây côn ŧᏂịŧ to.

Cẩm An cau mày, ôm eo ấn xuống, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn nhét vào lỗ sau của hắn, Lục Hành Chi đau đớn hét lên, ngẩng đầu thở hổn hển.

Cẩm An cầm điếu thuốc vỗ mông anh, người đàn ông ôm lấy vai cô, bắt đầu khó nhọc nuốt côn ŧᏂịŧ dưới thân. Thân hình anh rất thật đẹp, Cẩm An ngơ ngác nghĩ.

Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, nghiêng đầu thưởng thức sự phục vụ nhiệt tình của Lục Hành Chi, đồng thời bày tỏ rằng cô thích cách làʍ t̠ìиɦ này, nhược điểm duy nhất là sau khi Lục Hành Chi di chuyển một lúc, tốc độ càng ngày càng chậm.

Có lẽ là do bị chọc vào tuyến tiền liệt nên toàn thân Lục Hành Chi gần như hóa thành bùn, hắn nằm thẳng trên người Cẩm An không nhúc nhích, cô đứng dậy, ôm lấy Lục Hành Chi, nhìn xung quanh, tay quét sạch sách trên bàn rồi đặt người đàn ông lên trên bàn.

Lục Hành Chi trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, hai chân rất dài, sau khi đặt lên bàn, hai chân tự nhiên buông thõng xuống đất.