Chương 37

Lâm Đào xem như đã thấy rõ, đạo lý và cây gậy thật sự là một cái cũng không thể thiếu.

Đi trở về bên cạnh bàn đá, nàng gọi Hứa thị đến chăm sóc cho Chu Thị đang hồn bay phách lạc, bả vai run rẩy đứng dậy.

“Tập hợp!”

Lý Tứ vừa định về phòng, bẹp một tiếng, ngã sấp xuống trước cửa phòng của mình.

Hắn đứng dậy, ưỡn ngực đứng nghiêm bên cạnh Lý Nhị.

Lâm Đào theo thói quen rút ra một nhánh trúc trên chổi phía sau. Cây chổi trúc kia đã sắp bị nàng rút sạch rồi!

"Nghỉ! Nghiêm!"

Vừa dứt lời, cửa sân phịch một tiếng, bị người đá tung ra.

"Lâm Thị ngươi cái đồ bát phụ, dựa vào cái bản lĩnh không biết xấu hổ của ngươi, ngươi cho rằng nhà ai cũng mặc cho ngươi bắt nạt đúng không?"

Một bà tử xắn tay áo đi vào, đi theo phía sau chính là Cung Xảo Nhi.

Đằng sau bọn họ, có bảy người không chỉ gầy còm mà còn thấp bé, chỉnh tề như một một cách lạ thường, còn không cao bằng Cung Xảo Nhi.

Trong ký ức của nguyên chủ đều có những người này.

Bà tử là nương của Cung Xảo Nhi, Cung Ngô Thị.



Trong số bảy chú lùn kia có ba người là nhi tử của Cung Ngô Thị. Bốn người còn lại là biểu ca của Cung Xảo Nhi.

Ngô Thị cũng không cao, chỉ cao tới ngực Lâm Đào cho nên khi nói chuyện Lâm Đào còn phải hơi cúi đầu xuống.

"Không biết xấu hổ hả? Mụ quả phụ thối tha, ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết tống tiền người khác sao? Hôm nay xem lão nương ta có ăn vạ chết ngươi hay không!"

Lâm Đào nhướng mày, nhìn Ngô Thị tự biên tự diễn, để Cung Xảo Nhi nằm trên mặt đất.

“Chỉ có vậy thôi sao?"

Ngô thị lúng túng hừ nói: "Thế là đủ rồi! Ngươi đánh nữ nhi của ta bị thương, xem ta có làm cho ngươi đền đến táng gia bại sản hay không!”

"Ai u! Vậy nếu ta không bồi thường thì sao?”

Lâm Đào cũng im lặng. Cung Xảo Nhi gây sự nhằm vào nàng, thậm chí trước đó còn mở miệng xúc phạm nàng! Ngô Thị này làm nương lại không màng đến trắng đen phải trái, liền tới cửa hỏi tội nàng!

Thảo nào dạy ra đứa nữ nhi có đức hạnh đó!

“Vậy đã đủ cho Lâm quả phụ ngươi không có quả ngon để ăn rồi!” Ngô thị vung tay về phía Lâm Đào.

Cơ thể của Lâm Đào phản ứng theo bản năng hơi ngả về phía sau, Ngô thị mất đi trọng tâm, không chỉ có tay với vào trong không khí mà còn ngã xuống đất.

Bảy nam tử lao đến và vây quanh Ngô thị, vừa gọi vừa la.

Cuối cùng còn hét với Lâm Đào: "Lâm thị ngươi hay lắm, ngươi dám đánh thẩm của ta! Chúng ta liều mạng với ngươi!”

Ngô Thị nằm trên mặt đất, còn rất phối hợp hét lên "Ôi ôi".



Lâm Đào đứng tại chỗ, vẻ mặt không nói nên lời.

Tới cửa đánh nhau thì đánh nhau, diễn những thứ vô dụng này làm cái gì?

Lâm Đào vừa muốn động thủ, Lý Tứ liền xông lên, ôm lấy hai nhi tử của Ngô thị.

"Ca, ca, ca, có chuyện gì cứ từ từ nói, làm gì phải động tay động chân chứ?"

Tục ngữ nói cha cao cao một cái, nương cao cao một tổ, thật sự là một chút không sai.

Nguyên chủ thân hình cao lớn, có bốn nhi tử, đứa này cao hơn đứa kia.

Lại nhìn Cung Ngô thị đối diện, cái đầu thấp bé, đứa con cao nhất cũng chỉ đến đầu vai Lý Tứ.

Hai người bị ngăn lại chỉ vào lão Tứ nói: "Nói chuyện cũng được, bồi thường tiền đi! Đánh mặt muội muội ta năm lượng bạc! Đánh nương ta cũng phải năm lượng bạc!"

"Đúng vậy! Hôm nay nhà ngươi bồi thường mười lượng bạc! Lại dập đầu xin lỗi nương ta thì việc này mới bỏ qua! ”

"Nói đùa cái gì, mười lượng bạc?"

Lý Tứ lắc đầu: "Muội muội của ngươi cũng không phải Tiểu Hải Đường trong Vạn Hoa Các! Một tát năm lượng bạc ư? Lão nương các ngươi rõ ràng là tự mình ngã, dựa vào cái gì cũng phải năm lượng? Sao các ngươi không trực tiếp lên trấn làm ăn cướp đi! Dập đầu nhận sai! Càng không có khả năng!”

Nói đùa cái gì vậy! Trong nhà ngoại trừ miếng đất xây nhà ra trị giá tầm mười lượng. Lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy!

Lão thái thái có thể dập đầu với bọn họ? Trong mơ cũng không có khả năng này đâu!