Chương 45

Lý Nhị cầm lấy cây gậy trúc, ngửa mặt lên trời cười to: "Lão Tứ à lão Tứ, không ngờ đệ lại rơi vào tay ta. Đưa tay ra, xem huynh có gϊếŧ chết đệ không."

Lý Tứ run rẩy đưa tay, gậy trúc hạ xuống, Lý Tứ đau đến mức nước mắt trào ra.

Lý Nhị như say mê, cơ hồ dùng hết khí lực để trả thù ban nãy bị đánh.

Miệng đếm đến bốn mươi còn chưa đã ghiền, cũng không có ý định dừng lại.

Bàn tay Lý Tứ đã sưng đỏ, thậm chí còn rơm rớm máu, đột nhiên hắn thu tay lại, tựa hồ hắn nghĩ ra điều gì đấy.

"Nhị ca, Nhị ca, đừng đánh."

"Thế nào? Sợ à? Không nghĩ tới đệ cũng có ngày rơi vào tay ta à? Đưa tay đây, có chơi có chịu, hôm nay ta nhất định phải trút hết ra.

Đối với Lý Nhị mà nói, loại chuyện tốt chính là trong thôn này không có khách điếm.

Một khi nắm được cơ hội, phải làm cho thật tốt!

Lý Tứ giấu tay ở phía sau: "Huynh bình tĩnh nghĩ lại đi, huynh đánh đệ năm mươi, sáu mươi cái, sau đó nương để đệ đánh huynh, đệ lại đánh lại, thậm chí còn đánh nhiều hơn. Hai người chúng ta cứ như thế lặp lại, không phải tay sẽ bị phế đi sao?"

"Dù sao huynh đánh ta cũng mạnh hơn, còn nhiều hơn ta đánh nhiều, huynh nên hết giận đi. Chúng ta bắt tay làm hòa, thế nào? Chứ cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta ai cũng không vừa lòng đúng không?"



Thấy Lý Nhị dao động, Lâm Đào không khỏi có chút kinh ngạc nhếch mi.

Không ngờ trong bốn đứa con của nguyên chủ, Lý Tứ là người có đầu óc nhất!

"Chắc chắn không đánh à?" Lâm Đào hỏi.

Lý Tứ lắc đầu: "Nương! Con biết sai rồi."

"Ta không có hỏi con, lão Nhị, con xác định không đánh nữa sao?"

"Nhị ca, huynh tin ta đi mà!"

"Tin đệ?" Vẻ mặt Lý Nhị ghét bỏ nói. "Mỗi lần đệ nói ta tin đệ đều không có chuyện gì tốt. Lúc đệ năm tuổi đã lừa gạt ta đi hái trái cây, sau đó ném xuống cho đệ, rồi chúng ta cùng nhau chia ăn, nhưng thằng nhãi con nhà đệ một mình ăn đến no bụng, đến lúc bầu trời tối đen mới chịu về nhà. Cuối cùng chỉ có ta hái đến giờ ngọ để về nhà đúng giờ và không bị mắng, nên ta không ăn một quả nào."

"Lúc đệ sáu tuổi, đệ trộm nghịch nước làm ướt quần áo. Vì để không bị đánh, gạt ta rơi vào trong sông, xém chút nữa đã bị chết đuối."

"Còn có lúc đệ bảy tuổi, lừa ta dẫn lão Tam lên trấn trên, sau đó nói lão Tam đi khiêng bao kiếm tiền mua mứt hoa quả. Quay lại tiểu tử nhà đệ, ngay cả ta cũng tính kế, mang chúng ta bán cho người khác. Lão Tứ! Mỗi lần đệ nói ta tin đệ đều không có chuyện tốt gì cả!"

Lâm Đào nghe sợ đến ngây người!



Nếu Lý Tứ sinh ra ở thời đại của nàng, đoán chừng hắn sẽ là người bán hàng đa cấp hàng đầu.

"Ca ca, lúc này là thật đó! Đệ thể!"

"Phi! Ai tin đệ cũng gặp chuyện không hay ho!"

Lâm Đào đột nhiên nhớ tới câu này: Không trung thực với bản thân là lừa dối tâm thần và vứt bỏ bản thân. Không trung thực với người khác là vứt bỏ đạo đức và tăng thêm oán hận.

Vì thế, nàng nói với Lý Tứ: "Người tự cho mình là thông minh thường không có kết cục tốt đẹp. Trên thế giới này, người thông minh nhất là người thành thật nhất."

Sắc mặt Lý Tứ ngưng trọng cúi đầu.

"Lão Nhị, nếu con vẫn chưa hết bực bội thì con cứ tiếp tục. Nhưng nương nói cho con hay, chờ con trút đủ rồi, quả thật nương sẽ làm như lão Tứ nói, đưa cây gậy trúc này vào tay hắn. Cứ như vậy mà tiếp tục, lão Tứ nói không sai, cuối cùng hai con sẽ không dứt ra được mà cứ lặp lại như thế."

Vẻ mặt Lý Nhị mê mang khó hiểu.

Lâm Đào còn nói: "Người một nhà cùng nhau chịu khổ không đáng sợ. Đáng sợ chính là đã vừa khổ lại còn không ngừng xa lánh, đấu tranh lẫn nhau. Đừng nói là trong nhà này cái gì cũng không có, cho dù là có gia tài bạc triệu mà người một nhà không đồng tâm thì chung quy lại cũng sẽ không nhận được kết cục gì tốt."

Khi Lâm Đào đang nói chuyện, Hứa thị chú ý thấy nam hài tử đã dừng tay nhìn chằm chằm vào Lý Nhị.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng có chút đăm chiêu.