Chương 10

Niên Hữu Ngư ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại, phát hiện mình đói bụng đến lợi hại, sau đó nhớ tới ngày hôm qua dĩ nhiên cùng hồ yêu làm chuyện kia, mặc dù là đơn phương, nhưng ngẫm lại đều cảm thấy không thể tin nổi, đều nói người và yêu khác đường, chính mình dường như không để ý. Nếu như phải nói thật, nàng kỳ thực rất thích thú.

Niên Hữu Ngư nhìn trước cửa phòng, Trữ Dĩ Tầm đang ở hình dạng hồ ly phơi nắng, chín cái đuôi tuyết trắng nhếch lên, lông xù lên, làm cho Niên Hữu Ngư lại muốn bắt cái đuôi của nàng chơi đùa.

“Linh lực còn chưa đủ duy trì hình người sao?” Niên Hữu Ngư hỏi, tuy rằng hình dạng cửu vĩ hồ thoạt nhìn thật đáng yêu, nhưng làm sao bằng hình người đẹp nghiêng nước nghiêng thành đâu, được rồi, Niên Hữu Ngư thừa nhận mình háo sắc.

Cửu vĩ hồ liếc Niên Hữu Ngư, không có trả lời ngay. Tối hôm qua bổ sung linh lực cùng tinh khí, nàng tránh khỏi bị đánh trở về nguyên hình, mà cách nghìn năm đạo hạnh, còn kém rất xa, cho nên nàng không muốn lãng phí linh lực duy trì hình người.

“Vậy ngươi tiếp tục phơi nắng a! Ta xuống núi mua hai bộ quần áo.” Niên Hữu Ngư nhìn hồ yêu lại không để ý tới chính mình, bị từ chối mà mắc cỡ sờ sờ cái mũi, chuẩn bị chút tiền mua hai bộ đạo bào, nhớ tới đạo bào bị hồ yêu xé rách, có chút không nỡ.

Lần trước xuống núi Niên Hữu Ngư trêu chọc tới xà yêu, lần này lại trêu chọc đến yêu gì nữa không, không có vận khí tốt như lần trước. Trữ Dĩ Tầm dĩ nhiên ngăn cản Niên Hữu Ngư xuống núi.

“Ngươi dạo này không nên xuống núi.” Trữ Dĩ Tầm hái hai mảnh lá cây, sau đó thổi một cái, lá cây biến thành hai bộ đạo bào mới. Niên Hữu Ngư xem mắt choáng váng, thảo nào gọi là yêu thuật, quả nhiên giống ảo thuật, nếu như mình biết thì tốt rồi.

Niên Hữu Ngư nhặt lên đạo bào mới, quan sát tỉ mỉ, xác định có thể mặc, nhanh chóng đem đạo bào mới mặc vào, Trữ Dĩ Tầm không có nói cho Niên Hữu Ngư biết yêu thuật kỳ thực chỉ là thủ thuật che mắt, đối với người không có pháp lực mà nói, đây là y phục, đối với người có pháp lực tương đối cao mà nói, hai bộ đạo bào này vẫn là lá cây.

Thay đồ xong, Niên Hữu Ngư nhàn rỗi không chuyện gì, cầm ghế mây rách đi ra, nằm trên ghế, cùng hồ yêu lười biếng phơi nắng, Niên Hữu Ngư cảm thấy thời gian rảnh rỗi như vậy thật sự là rất thư thái.

Trữ Dĩ Tầm liếc Niên Hữu Ngư lười nhác, trong lòng cảm thấy ghét bỏ, người này lẽ nào chỉ biết ăn no rồi chờ chết, một điểm truy cầu không có sao? Hết lần này tới lần khác lại là một thân lò, một chút năng lực tự vệ cũng không có, nếu như gặp phải yêu khác, người này không phải thành đồ chơi của yêu khác sao, nghĩ tới Trữ Dĩ Tầm cau mày. Đương nhiên Trữ Dĩ Tầm cảm thấy biến thành đồ chơi của chính mình là đương nhiên, biến thành đồ chơi người khác là không được.

“Ngươi đem kinh thư của lão hòa thượng kia tu luyện đi.” Trữ Dĩ Tầm đối với Niên Hữu Ngư ra lệnh, giám sát Niên Hữu Ngư tu luyện, đối với mình cùng Niên Hữu Ngư đều có chỗ tốt.

“Vì sao?” Niên Hữu Ngư trên danh nghĩa là người tu đạo, nhưng nàng không ôm chí lớn a, nàng nghĩ cần trông coi đạo quán là tốt rồi, tu luyện gì gì đó, đối với nàng mà nói có cũng được không có cũng được, bất quá Trữ Dĩ Tầm nói mình tu luyện có chút kỳ quái, vạn nhất đem bản lĩnh lão hòa thượng học xong, nàng không phải không cho mình nhìn sắc mặt yêu mị sao?

“Nói ngươi tu luyện thì tu luyện, nói nhiều như vậy làm gì.” Hiển nhiên nữ đạo cô không biết thân thể mình đối với rất nhiều yêu mà nói là một món bảo vật.

“Ừm…” Niên Hữu Ngư gật đầu, ngược lại tu luyện đối với nàng nói là sự thay đổi lợi hại, sau này xuống núi làm lễ cúng, không sợ các loại tiểu quỷ nữa. Niên Hữu Ngư mục tiêu rất thấp, chính là ứng phó trình độ tiểu quỷ.

Vì vậy dưới sự giám sát của Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư đi góc tường lấy ra kinh thư, sau đó bắt đầu tu luyện pháp thuật.

Đương nhiên không có lòng dạ tu luyện, nhưng Niên Hữu Ngư không nghĩ tới, nàng tu luyện pháp thuật dĩ nhiên lợi hại như vậy, nhìn cái cọc gỗ bị chính mình một chưởng đánh hụt, Niên Hữu Ngư có chút nghẹn họng nhìn trân trối, chính mình khi nào thay đổi lợi hại như vậy?

Trữ Dĩ Tầm hiển nhiên không nghĩ tới người này dĩ nhiên thiên phú bẩm sinh, là kỳ tài tu luyện, chỉ có mấy ngày, pháp lực tiến bộ không ít. Niên Hữu Ngư trong quá khứ, linh lực cùng pháp lực vì sao có thể mảnh vụn như vậy, là do gặp phải sư phó mảnh vụn a!.

Sau đó bắt đầu tu luyện pháp thuật, Niên Hữu Ngư linh lực tăng cường lên, cộng thêm mỗi ngày đều bị Trữ Dĩ Tầm hút linh khí, tuy rằng tăng không nhiều lắm, nhưng từng giọt chậm rãi tăng trưởng. Mặc dù đối với Trữ Dĩ Tầm mà nói cần nhiều linh lực, vẫn như trước muối bỏ vào biển, mà Niên Hữu Ngư tốc độ tăng trưởng linh lực rất nhanh làm cho Trữ Dĩ Tầm có chút đỏ mắt.

Niên Hữu Ngư lại thấy kỳ quái, từ sau lần kia, hồ yêu không nhắc lại song tu nữa, mình không phải là lò cực phẩm sao, không sử dụng đây? Niên Hữu Ngư thừa nhận mình kỳ thực ngóng trông cùng hồ yêu làm loại chuyện này, nhìn trộm sắc đẹp hồ yêu. Đều nói hồ yêu da^ʍ tà, vì sao con hồ yêu bên cạnh mình thanh tâm quả dục như thế đâu?

“Ta gọi là Niên Hữu Ngư, đúng rồi, ngươi tên gì?” Niên Hữu Ngư lúc này mới phát hiện lâu như vậy nàng thậm chí còn không biết tên hồ yêu là gì.

“Trữ Dĩ Tầm.” Trữ Dĩ Tầm lãnh đạm nói.

“Ngươi vì sao không song tu nữa?” Niên Hữu Ngư cuối cùng không nhịn được hỏi.