Chương 3: Uống trà sữa có bổ sữa không?

Đương nhiên không có khả năng thủ da^ʍ trong nhà vệ sinh trường, Chu Nghiên không biếи ŧɦái như thế, móc nó ra phơi vài phút liền mềm nhũn.

Vội vàng mặc lại quần và rời đi.

Sáng hôm sau, Chu Nghiên đang đọc sách, mu bàn tay Triệu Tiểu Khê chạm vào cánh tay cô, "Nghiên Nghiên, hôm nay chúng ta trực nhật, mau đi lên lau bảng đen.”

Làm trực nhật? Chu Nghiên hơi suy nghĩ một chút, liền đáp một tiếng rồi đi lên lau bảng đen.

Chỉ là không nghĩ tới, mấy tiết học kế tiếp, cái bảng đen này đều là cô lau, mông của Triệu Tiểu Khê dính trên ghế, thế nào cũng không chịu đi lên.

"Trả tôi hai mười đồng!" Chu Nghiên hết cách với cái tiểu vô lại này, đành phải giơ tay đòi nợ.

Nhưng Triệu Tiểu Khê sao có thể dễ dàng trả? Tiểu vô lại dẩu dẩu cái miệng nhỏ: "Không có ai, tôi cũng không biết kiếm tiền, nào có tiền trả cậu? Tôi còn định vay cậu nữa, đói quá, Tiểu Nghiên Nghiên có muốn mời tôi ăn cơm trưa không?”

"Tuyệt đối không có khả năng!" Lần này Chu Nghiên rất kiên quyết.

"Quỷ nhỏ nhen!" Triệu Tiểu Khê lẩm bẩm, sau đó cầm một quyển sách của Chu Nghiên qua, cầm bút vẽ lung tung lên đó.

"Cậu làm gì vậy?" Chu Nghiên ngớ ra.

Triệu Tiểu Khê rất nhanh trả lại sách, Chu Nghiên nhìn thấy trong sách mình có thêm một con rùa nhỏ, còn rất đáng yêu...

Ủa, sao lại là rùa? Vì sao lại là rùa? Con rùa... Rùa... qυყ đầυ! Triệu Tiểu Khê sẽ không phát hiện cô có dươиɠ ѵậŧ chứ?

Nghĩ tới đây, hai chân Chu Nghiên kẹp chặt, sững sờ nhìn Triệu Tiểu Khê, cứng ngắc hỏi: "Vì sai lại vẽ rùa trong sách của tôi?”

Triệu Tiểu Khê cười hì hì trả lời: "Tùy tiện vẽ thôi, con rùa nhỏ này trị giá hai mươi đồng, coi như tôi trả lại tiền!”

"..." Chu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều, Triệu Tiểu Khê lại đang ngủ, chỉ là ngủ thôi còn tốt, sau đó lại nắm đùi cô ngủ.

Đây không phải là một tên lưu manh sao? Chu Nghiên sụp đổ, có điều không đi che lều trại, bởi vì lều trại còn chưa dựng lên, cô rối rắm một chút, bàn tay nhỏ bé sờ qua bắt lấy cổ tay Triệu Tiểu Khê, phòng ngừa đối phương sờ lên trên.

Cậu nắm đùi tôi ngủ, tôi nắm lấy cổ tay cậu nghe giảng, hai người cứ như vậy vượt qua mấy phút cuối cùng của tiết học này, lúc tan học, chân Chu Nghiên đã tê dại.

Triệu Tiểu Khê rốt cục cũng tỉnh lại, quay đầu nhìn sang, môi hồng nhếch lên nói: "Cậu nắm tay tôi làm gì? Định sàm sỡ?”

Sàm… sỡ? Chu Nghiên sợ tới mức lập tức buông cổ tay ra, cuống quýt trả lời: "Sàm cái quái gì! Đừng nắm chân tôi!”

"Ha ha, nắm vui mà!" Triệu Tiểu Khê nói xong, lại sờ đùi Chu Nghiên một cái, lúc này mới buông tay ra.

Người này... Chu Nghiên cảm thấy ngồi cạnh Triệu Tiểu Khê quá nguy hiểm, động tay động chân như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ sờ vào cái đó của cô, thế thì phải làm sao đây? Yêu cầu giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi cho cô?

Đổi chỗ ngồi... Quên đi, Triệu Tiểu Khê... Trông rất xinh đẹp, chân cũng trắng trẻo tinh tế, cô không nỡ đổi chỗ khác...

Lau bảng đen một ngày, cuối cùng lúc tan học còn phải quét sàn nhà, Triệu Tiểu Khê xách ba lô lên định đi, bị cô túm lấy cánh tay.

"Không được đi, cậu quét sàn nhà với tôi, không thì tôi sẽ mách thầy!" Chu Nghiên cảm giác mình rất ấu trĩ, nhưng chẳng còn cách nào khác, người trước mắt này quá vô lại.

Triệu Tiểu Khê rũ mắt nhìn cô ở chỗ ngồi, thản nhiên nói: "Tôi quét sàn nhà với cậu, cậu định báo đáp tôi như thế nào?”

Quét sàn nhà vốn là việc của cậu, lại còn muốn báo đáp? Chu Nghiên lộ vẻ khó tin, nhưng thật sự không muốn quét sàn nhà một mình, cũng không biết phải đổ rác ở đâu! Vì vậy quyết tâm nói: "Mời cậu uống trà sữa, được chứ?”

Cuối cùng Triệu Tiểu Khê cũng buông cặp sách xuống cùng cô bận rộn, chỉ là rất không nghiêm túc, quét rất tùy ý, còn làm cho bàn ghế lộn xộn.

Chu Nghiên có thể làm gì đây, chỉ đành chịu đựng, quét xong vứt rác xong, thở phào nhẹ nhõm.

Chu Nghiên đi theo sau mông Triệu Tiểu Khê ra khỏi trường học, sau đó thật sự mời nàng uống một ly trà sữa.

Trong quán trà sữa, hai người ngồi cạnh nhau, không hiểu sao Chu Nghiên lại có cảm giác như đang hẹn hò, tuy rằng các nàng không nói gì mấy.

"Uống trà sữa, có phải là bổ sữa không?" Chu Nghiên đang miên man suy nghĩ, Triệu Tiểu Khê bỗng nhiên tiến lại gần hỏi.

"Gì cơ?" Chu Nghiên mờ mịt, Triệu Tiểu Khê đang nói gì, bổ... bổ sữa.

Sau đó cô trơ mắt nhìn thấy, Triệu Tiểu Khê đưa tay sờ lên bộ ngực đầy đặn của cô, nắm lấy, vuốt ve rất nhẹ nhàng.

"Cậu làm gì vậy? Mau buông ra..." Chu Nghiên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bên cạnh có người đấy, sao tiểu lưu manh này có thể lớn mật như vậy, nhỡ bị nhìn thấy thì phải làm sao?

- Thật là keo kiệt! Triệu Tiểu Khê bĩu môi nhỏ, nói xong buông cô ra.

Keo kiệt? Đây là vấn đề về sự keo kiệt sao? Chu Nghiên có chút sụp đổ, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Triệu Tiểu Khê: "Không được sờ soạng tôi nữa, có nghe thấy không?”

Cô bị sờ làm cái thứ trong váy đã bắt đầu rục rịch, lần này như thế, lúc trước bị bắt đùi lại càng là như thế, nếu Triệu Tiểu Khê còn xằng bậy với cô như vậy, cô thật sự sợ là mình sẽ nhịn không được mà đánh trả, đánh trả bằng cái thứ có thể trở nên rất cứng rất thô đó.

Triệu Tiểu Khê lại trả lời: "Không nghe thấy, cậu cũng có thể sờ tôi mà, có điều ngực tôi hơi nhỏ, cũng không mềm như của cậu.”