Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 50: Rượu vang đỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chu tiên sinh, tuy đạo diễn Tằng và nhà sản xuất

không

nói



với

anh, nhưng tôi cảm thấy thay vì để

anh

nghe được tin tức từ giới truyền thông,

không

bằng vẫn là chúng tôi

nói

trực tiếp với

anh. Là như thế này, bộ phim “Thiên tài nấu ăn” vốn lấy hình tượng của

anh

làm nhân vật chính có thể phải tạm thời gác lại, bởi vì đoàn chúng tôi phải chịu trách nhiệm quay

một

bộ phim mạng…”

Nghe xong đối phương liên tục xin lỗi, ngón tay Chu Diễm nắm di động siết

thật

chặt,trên

mặt

thì

đầy u ám, nhưng khi mở miệng

thì

lại vô cùng ôn hòa, giống như

khônghề có ý định trách cứ gì,

hắn

chỉ thản nhiên

nói: “Cám ơn

anh… Được, tốt, sau này lại liên hệ, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, ánh mắt

âm

trầm của

hắn

nhìn chằm chằm vào mấy chữ “La biên kịch”trên

màn hình, sắc mặt hoàn toàn sa sầm xuống, như mây đen che đầy, khiến cho ngũ quan của

hắn

lộ ra vài phần tối tăm.

hắn

cơ hồ là cắn răng nghiến lợi hỏi: "Đây là làm sao?!"

Trong phòng

không

có ai khác, giọng

nói

của

hắn

vang vọng khắp căn phòng, có chút quỷ dị.

Nhưng lại có

một

giọng

nói

vang lên trong đầu

hắn: “Chủ nhân thân ái, tình huống chính là như vị biên kịch kia

nói, bộ phim của ngài phại tạm thời hoãn lại, phỏng chừng vài ngày sau

sẽ

công bố lịch quay chính thức.”

Chu Diễm cả giận

nói: "Ta có lỗ tai, có thể tự mình nghe được! Ta hỏi chính là vì sao lại xảy ra ngoài ý muốn như vậy?! Ngươi

không

phải luôn cam đoan với ta, bộ phim này

sẽ

nâng cao danh tiếng của ta lên

một

tầng cao mới sao?!”

“Chủ nhân thân ái, mong ngài bình tĩnh lại.” Hệ thống

không

nhanh

không

chậm an ủi, “Kế hoạch quay phim đúng là có kéo dài

một

thời gian, nhưng cũng

không

có bị hủy bỏ, chỉ cần có

một

ngày nó được phát hành,

thì

nhất định

sẽ

mang đến cho ngài danh tiếng cùng ích lợi. Là hệ thống của ngài, trách nhiệm của ta là vì chủ nhân tìm kiếm con đường, hỗ trợ ngài ngày càng phát triển, nhưng

không

đại biểu ta có thể đoán được tương lai, biết trước

trên

con đường của ngài

sẽ

xuất

hiện

trở ngại.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Hệ thống

nói: “Tạm thời

không

cần quan tâm đến chuyện đó nữa, năm sau có

mộtcuộc thi tranh tài ẩm thực trực tuyến, cuộc thi này cũng

sẽ

mang lại cho ngài nhiều lợi ích cũng như cơ hội trở thành ngôi sao.”

Nghe xong lời này, Chu Diễm hít sâu

một

hơi, hai mắt nhắm lại, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

– nhưng

nói

hắn

không

cần quan tâm đến chuyện bộ phim “Thiên tài nấu ăn” bị kéo dài ngày quay, làm sao có thể làm được?

Tin tức

đã

sớm phát

đi,

hiện

tại người trong ngành

không

có ai là

không

biết chuyện đời

hắn

được dựng thành phim. Tuy chỉ là

một

nhóm chế tác có hai ba người, đạo diễn cũng

không

phải là

một

người có tiếng tăm gì, nhưng có thể dựng phim về bản thân mình cũng là

một

chuyện đáng hâm mộ,

đi

chỗ nào cũng có người quen hỏi han

hắnchuyện đó, cũng vì vậy mà danh tiếng của

hắn

trong giới cũng được nâng cao

khôngít, hiệu quả của việc thêu hoa

trên

gấm như vậy quả

thật

không

thể phủ nhận

hiện

tại, tin tức

đã

truyền ra lâu như vậy, cũng

đã

đến giai đoạn tuyển diễn viên,không

nghĩ tới cuộc điện thoại này lại

nói

cho

hắn

biết

không

quay nữa?!

Phải, kéo dài thời gian

không

đại biểu cho việc hủy bỏ, nhưng La biên kịch cũng

nói, bọn họ

hiện

tại đng quay

một

một

phim lớn trực tuyến – phim trực tuyến là cái gì?không

phải ý là cả nhóm phải toàn tâm toàn ý thâm nhập ít nhất trong vòng hai ba năm sao? Sau hai ba năm

sẽ

tạo được danh tiếng lớn,

một

bộ phim điện ảnh nho

nhỏcòn có thể giúp đỡ nhóm bay lên sao? Đến lúc đó, có phim trực tuyến làm chỗ dựa, đám người bọn họ

sẽ

có ngôi sao riêng của mình, tài nguyên nhiều, cũng có thể

sẽ

có những kịch bản tốt hơn bây giờ,

không

đảm bảo kịch bản “Thiên tài nấu ăn” còn có thể lọt vào mắt bọn họ.

Ngay cả lúc biên kịch La an ủi

hắn

cũng

không

dám cam đoan bộ phim tiếp theo

sẽquay là phim “Thiên tài nấu ăn”.

Tức nhất chính là, lão đạo diễn trọc đầu cùng tên lùn sản xuất kia lại

không

tự mình

đinói

chuyện với

hắn.

Khi nhìn trúng tiềm năng của mỹ thực,

thì

đến thỉnh cầu

hắn, thân thiết như ông cháu trong nhà,

nói

cái gì là cùng

hắn

phấn đấu, mọi người cùng nhau chiến thắng.

Khi cầu người

thì

lời lẽ ba hoa gì cũng

nói

được,

hiện

tại có miếng thịt ngon hơn, liền trở mặt

không

nhận người!

thật

sự



một

đám khốn khϊếp, chỉ biết lợi ích bản thân!

"Ba--"

Giống như

một

tiếng sấm, điện thoại trong tay Chu Diễm bị quăng ra xa, đập trúng vào vách tường mà rớt xuống, giống như phát tiết ra

sự

tức giận trong lòng, mà điện thoại của

hắn,

một

giây trước còn hoàn hảo

thì

giờ đây màn hình

đã

vỡ tan, vết sơn bên ngoài cũng trầy hết.

Vừa lúc trợ lý mở cửa

đi

vào, hoảng sợ

nói: “anh…

anh

Chu, có chuyện gì vậy, sao lại nổi nóng dữ vậy?”

Chu Diễm

đang

tức đến bốc khói, nhìn ai cũng

không

cho sắc mặt tốt: “Cút!”

Trợ lý lần nữa chịu kinh hách, khϊếp đảm

nói: “Chính là…

anh

Chu ah, phóng viên của “Thực vị”

đã

đến rồi.”

“Cậu bảo bọn họ cút cho tôi!”

Hệ thống

nhỏ

giọng khuyên nhủ: “Chủ nhân thân ái, mong ngài bình tĩnh lại.”

Chu Diễm nóng nảy đáp lại nó: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ngoại trừ cái này, mày còn có thểnói

gì khác

không?”

Vừa

nói

xong,

một

trận đất trời xoay chuyển đánh úp

hắn, dưới chân Chu Diễm đột nhiên bị loạng choạng, phải vịn ghế quỳ gối xuống đất, ngực trào ra cảm giác ghê tởm, khiến

hắn

muốn nôn ra.

đang

ở trong lòng đáng giá tính tình càng ngày càng

không

tốt của ông chủ, trợ lý nhìn thấy bộ dáng của

hắn, chạy nhanh đến đỡ

hắn, giọng đầy kinh hoảng: “anh

Chu,anh

làm sao vậy? Thân thể

không

thoải mái sao? Muốn

đi

viện

không?”

Sắc mặt Chu Diễm có chút trắng bệch, cúi đầu nhắm mắt, khiến người ta

không

nhìn ra biểu tình gì.

Trợ lý thấy

hắn

không

nói

gì, vội vàng lấy di động ra, tính gọi 120.

Nhưng mà ngay khi

hắn

vừa tính nhấn phím gọi

đi,

một

bàn tay

đã

đem điện thoại

hắnđóng lại.

Bàn tay này rất quen mắt, bàn tay rộng, làn da tái nhợt, năm ngón tay như năm nhánh cây, khẳng khiu, các đốt ngón tay lồi ra, bàn tay quanh năm suốt tháng cầm chảo

đãchai như cái kén.

“Tiểu Tạ, tôi

không

có sao.”

Nghe giọng điệu ôn hòa như vậy, trợ lý kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Chu Diễm: “anh

Chu?”

Chỉ thấy Chu Diễm vịn ghế đứng dậy, tuy sắc mặt

không

tốt lắm, nhưng thần thái bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như

sự

cuồng nộ vào nửa phút trước chỉ là

một

màn biểu diễn ngẫu hứng, đạo diễn kêu ngừng,

hắn

liền ngưng phát bệnh.

Nhưng cho dù là

một

diễn viên có thể thu phóng tự nhiên, cũng

không

thể giống nhưhắn

vậy, nhanh chóng thu hồi cảm xúc

không

tìm ra

không

hề tìm ra dấu vết diễn xuất nào.

Chu Diễm đứng lên chỉnh lại quần áo, nhìn về phía trợ lý

đang

sững sờ đứng

một

bên kia,

nhẹ

nhàng

nói: “thật

ngại quá,

đã

dọa đến cậu, tôi chỉ là bị tuột đường huyết…không

phải

nói

là phóng viên tạp chí

đã

đến rồi sao? Mau mời bọn họ vào đây.”

Lúc này trợ lý mới nhớ đến chính

sự,

không

ngừng

nói

được, nhanh chóng lùi ra ngoài.

Chu Diễm ngồi

trên

ghế, hai mắt nhắm lại như

đang

dưỡng thần, khóe miệng hơi nhếch lên, lại nhanh chóng hạ xuống.

- -15/100.

*

Kể từ sau Hầu Ngạn Lâm trở về, mỗi ngày ở Kỳ Ngộ Phường đều đầy thức ăn cho cẩu. (editor: cẩu FA đó pakon ah)

Tuy ông chủ và bà chủ

không

có công bố tin tức bọn họ ở cùng

một

chỗ, nhưng mùi vịyêu

đương lại giống như cơn đại hồng thủy, đừng

nói

là giấu, có ngăn cũng ngănkhông

được, bày ra trước mặt đất trời, hóa thành thành thức ăn cho cẩu, lạnh lùng ném lung tung lên mặt quần chúng.

một

con mèo Garfield

không

muốn lộ tên, nó hoài nghi gần đây mặt mình dài hơn là do

một

trận thức ăn cho cẩu này gây ra.

một

người nào đó

không



nói



tên làm việc trong phòng bếp luôn muốn nôn, bởi vì ông chủ

không

có việc gì làm

sẽ

đi

vào nhà bếp ăn đậu hủ của bà chủ, sau đó triển khai tiết mục cãi vả của những đôi tình nhân, cho nên

hắn

hiện

tại có thể đem hai mươi bốn chữ của tinh thần chủ nghĩa xã hội học thuộc làu làu.

Lại

một

người nào đó, mỗi ngày đều mang theo chó cưng đến đây viết bản thảo cảm thán rằng, ông chủ nhà hàng

thật

sự

chiếu cố

hắn, mỗi lần đều tự mình mang cơm đến cho

hắn, sau đó còn tươi cười tán gẫu vài câu, giúp

hắn

có rất linh cảm cùng tư liệu để viết

một

quyển tiểu thuyết mới.

Mà đối với những chuyện này, Tiếu Duyệt chỉ có

một

ý tưởng duy nhất –

Băng sơn trắng như hoa như ngọc nhà chúng ta cư nhiên bị

một

tên đáng ghét ăn mất!

không

thể tha thứ!

không

thể tha thứ a!

Hôm nay, Diệp Thu Lam rãnh rỗi đến Kỳ Ngộ Phường uống trà chiều, sau khi ngồi xuống ngó xung quanh

một

vòng, quay đầu

nhẹ

giọng hỏi Tiếu Duyệt: “Tại sao

khôngthấy Hầu nhị thiếu?”

hiện

tại lượng khách

không

đông lắm, Tiếu Duyệt ngồi đối diện

cô, vừa nghe đến tên đó cũng

không

nổi giận

nói: “Hôm nay tên khốn khϊếp đó

không

có ở đây,

nói

là trong nhà có người từ nước ngoài về, muốn

đi

đón người.”

“A…” Diệp Thu Lam gật đầu, “…

thật

đáng tiếc.”

Tiếu Duyệt nhìn

cô, nổi nóng: “A, chị làm sao lại đến xem

hắn

hả? Diệp Thu Lam, ánh mắt chị bị đóng ghèn sao hả?”

Diệp Thu Lam trừng mắt nhìn: "Trong mắt chị, ghèn

thì

không

có, chỉ có em thôi.”

Tiếu Duyệt: "… A a."

Diệp Thu Lam

nói: "Kỳ

thật

là vì nghe em

nói

xong, chị có chút tò mò mà thôi."

"Tò mò cái gì?"

Diệp Thu Lam liếc nhìn Mộ Cẩm Ca

đang

làm bánh ngọt ở quầy bar

một

cái, cười

nói: “Bộ dáng Cẩm Ca bị cái bong bóng màu hồng kia vây quanh a.”

“Hừ, cái gì mà bong bóng màu hồng?!” Tiếu Duyệt

không

khỏi nâng cao giọng, “rõràng là tên họ Hầu kia như miếng keo dán chó quấn lấy Cẩm Ca

thì

có! Hỡ

một

chút là ôm ôm thân thân, đúng là

một

tên lưu manh mà!”

"Ba--"

Tiếng tạp chí đóng lại

thật

mạnh trong nháy mắt

đã

hấp dẫn ánh mắt hai người đến bàn bên cạnh.

Chỉ thấy ngồi ở

trên

sô pha bàn bên cạnh là

một



gái

trẻ có khí chất độc đáo, mặcmột

chiếc váy màu be áo len cổ lọ màu vàng, phía sau là để

một

chiếc áo khoác màu xám nhạt.



mang

một

chiếc kính tròn khung vàng tinh xảo, hé ra

một

nửa khuôn mặt trang điểm

nhẹ, đôi môi đánh son màu be, màu sắc rất tươi tắn. Ngũ quan của



kỳ

thật

rất tinh tế, làn da trắng nõn, lông mày trời sinh

đã

xinh đẹp, được tỉa thành hình lá liễu,không

cần phải vẽ. Khóe mắt hơi xếch, có chút giống mắt hoa đào.

Hai người thấy



có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi, vẫn xác định là trước đó

khôngcó gặp qua.

Nhận thấy ánh mắt của các

cô,



gái

quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng

trên

người Tiếu Duyệt trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhưng chỉ

một

giây ngắn ngủi, liền nhanh chóng biến mất

không

để lại dấu vết.



mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại, như con tằm nằm.



chậm rãi

nói: “Lớn tiếng

nóixấu ông chủ như vậy,

sẽ

bị nghe thấy nha.”

Tiếu Duyệt vô cùng thoải mái, khoát tay

nói: “không

có việc gì,

anh

ta cũng

không

có ở đây.”

Diệp Thu Lam thận trọng hơn, vừa rồi đối phương đóng sách lớn tiếng như vậy, nên cho rằng đối phương bị các



làm phiền nhưng

không

muốn

nói

thẳng, cho nên mới uyển chuyển

nói

chuyện như thế. Vì thế



giải thích: “Ngại quá, là do chúng tôi

nóilớn tiếng quá.”



gái

chỉ cười

nói: “không

sao, vừa rồi tôi

không

cẩn thận đóng sách, làm dọa đến cáccô… Kỳ

thật

tôi cũng rất có hứng thú với những chuyện bát quái, có thể kể cho tôi nghe với

không?”

Tiếu Duyệt thập phần hào phóng

nói: “Được nha!"

Diệp Thu Lam: "......" Cảm giác có gì đó

không

đúng?

Ba người ngồi chung

một

bàn, Tiếu Duyệt hoàn toàn quên mình còn phải

đi

làm việc, phi thường hứng thú tố giác những hành vi tội ác của Hầu Ngạn Lâm, càng

nói

càng tức giận.

Khoảng mười phút sau,



gái

gọi thức uống đến.

Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh, Diệp Thu Lam ngửi thấy mùi kỳ quái trong

không

khí,

không

quá chắc chắn hỏi: “…là rượu vang đỏ sao?”

Tiếu Duyệt giới thiệu: “Đây là rượu đỏ nấu, mấy ngày trước Cẩm Ca mới làm ra sản phẩm mới!”



gái

cầm lấy cái ly, mỉm cười

nói: “Nhìn thấy món này

trên

thực đơn, tôi cũng hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên tôi uống.”

Tiếu Duyệt cổ vũ

nói: "không

cần lo lắng, uống ngon lắm! Dính

trên

miệng ly là đường cát."

Diệp Thu Lam hỏi: "Vậy em có biết các thành phần bên trong

không?"

"Cây sả, bát giác, quế, đậu đỏ......" Tiếu Duyệt nghĩ nghĩ, "A, còn có đinh hương và lá thơm!"

Diệp Thu Lam: "......" Thế nhưng lại thêm

một

đống lớn hương liệu như vậy?!

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người,



gái

kia chậm rãi uống ngụm đầu tiên –

Hương liệu và gia vị sau khi được nấu, độ cồn trong rượu vang đỏ

đã

đến

một

mức độ nhất định, tạo thành

một

lớp màng mỏng bên

trên

bề mặt. Rượu vang đỏ có vị vừa phải, vị ngọt của nho vẫn được giữ nguyên, khi uống, chất lỏng ấm áp chảy dọc theo ly, kết hợp với đường cát ở miệng ly, cộng thêm những hương liệu bổ trợ càng làm cho vị ngọt của rượu trước khi vào miệng càng thêm nồng nàn, sau khi vào miệng lại hòa hợp lại với nhau, dung hòa hoàn mỹ.

Ngoài trời tuyết

đang

rơi mà hớp

một

ngụm rượu vang đỏ

trên

tay,

thật

có cảm giácyêu

thích như tuyết rơi ngoài trời, tự do tự tại,

không

hề có

sự

vướng bận nào.

một

món đồ uống như vậy, cũng ít nhiều phản ánh tâm tình người làm ra nó.

- - hương vị ngọt ngào thuần túy tự nhiên cùng

sự

bình thản vui sướиɠ, đại khái có thể đại biểu cho tâm tình người sáng tạo ra món này.

Ngay lúc



gái

uống ly rượu chỉ còn

một

nửa, cửa nhà hàng đột nhiên bị mở ra,

mộtngười cao lớn có thể

nói



đi

vào

một

cách vội vàng.

Rượu trắng bị cơn gió lạnh thổi trúng, cả bộ lông đều muốn dựng đứng lên.

„Meo?“ Sao ah?

Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng nhìn bốn phía, cuối cùng cũng tập trung được mục tiêu, nhanh chóng bước qua bàn của mấy người Tiếu Duyệt.

Tiếu Duyệt thấy

hắn

đến

thì

không

nhịn được nổi da gà,



nhìn qua Diệp Thu Lam ngồi bên cạnh, miệng cọp gan thỏ

nói: „F**k,

anh

sao lại trở về? Tôi còn tưởng rằng có thể có được

một

ngày nhắm mắt an tĩnh rồi chứ!“

Diệp Thu Lam phát

hiện

động tác

nhỏ

của

cô, cũng chỉ khẽ cười,

không

dám biểu

hiệnrõ

ràng.

Nhưng mà Hầu Ngạn Lâm

không

đáp lại lời các

cô, mà là đứng nhìn chằm chằm vào

côgái

vẫn đanh nhàn nhã uống rượu vang bên cạnh.

„Chị Hai, khi nào

thì

xuống máy bay thế?“
« Chương TrướcChương Tiếp »