Chương 60: Mứt

Cuối cùng Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp ảo não rời

đi.

Sau khi hai người đó rời

đi, Hầu Ngạn Lâm mới tiến vào phòng nghỉ thay đồng phục quán.

Hôm nay

anh

phải đến công ty xử lý công việc từ sớm,

không

đi

không

được, vừa rồi nếu

không

phải nghe Rượu trắng kể chuyện hai



gái

kia, nghĩ muốn phải chống đỡ cho Tĩnh ca ca,

anh

đã

sớm

đi

vào phòng nghỉ nằm nghỉ

trên

sô pha rồi.

Có thể là vẫn còn mệt, khi

anh

đi

vào phòng

thì

quên khóa cửa, chờ đến khi

anh

nghe được tiếng mở cửa “cách”

thì

mới nhớ đến chuyện này.

Nhưng mà

đã

chậm rồi.

Vốn Mộ Cẩm Ca muốn vào phòng uống nước,

không

nghĩ đến vừa mở cửa ra

đã

nhìn thấy

một

màn “hương diễm” như vậy – ai đó

đã

cởi ra áo khoác ngoài và áo vest, áo sơ mi trắng cũng

đã

cởi ra

một

nửa lộ ra nửa lưng rắn chắc, bả vai rộng lớn.

Tuy da Hầu Ngạn Lâm trắng, nhưng dáng người cũng

không

phải là ẻo lả, chỉ thấy vai và cánh tay đều nở nang, các cơ chắc khỏe, có da có thịt.

Nghe được phía sau có tiếng mở cửa,

anh

sửng sốt, cơn buồn ngủ vơi

đi

ba phần.

Nhưng khi quay đầu thấy người tới

anh

đã

hoàn toàn thanh tỉnh.

"......"

Giật mình phản ứng lại, Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng đem áo sơ mi mặc trở lại, đơn giản cài hai nút trước ngực, sau đó giả vờ hai tay ôm ngực phòng ngự, nhập vai: “Em, em… lưu manh!”

Mộ Cẩm Ca: "......"

Hầu Ngạn Lâm giả giọng diễn viên: “đã

thấy thân thể người ta,

thì

người ta là người của em, em phải đối với

anh

phụ trách à!”

Mộ Cẩm Ca: "......"

Thấy đối phương

một

tiếng cũng

không

nói

chỉ quay đầu chuẩn bị rời khỏi phòng đầyyêu

khí này,

một

giây trước Hầu Ngạn Lâm vẫn còn

đang

diễn

đã

nhanh tay bước lên đem cửa đóng lại, đem người giữ lại, cười cười

nói: “Tĩnh ca ca,

anh

chỉ

nói

giỡn,

nóigiỡn với em thôi, đừng giống như thấy hồng thủy mãnh thú vậy chứ.”

Mộ Cẩm Ca xuất phát từ nội tâm

nói: “anh

không

đi

làm diễn viên

thật

là uổng.”

Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang

nói: “không

được, giới giải trí có nhiều quy tắc ngầm như vậy, trong sạch của người ta chỉ có thể giữ cho Tĩnh ca ca thôi.”

“anh

không

quy tắc với người khác là tốt lắm rồi, ai còn có thể quy tắc ngầm với

anhhả?” Mộ Cẩm Ca có chút buồn cười, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy cơ ngực của người phía sau thoát

ẩn

thoát

hiện, tự nhiên hai má có chút nóng.

Người ta mắt đều dài hơn cây kim, chẳng lẽ của



lại là mặt dài sao?

Càng nhìn càng

không

được tự nhiên, vì thế



vừa giúp Hầu Ngạn Lâm gài nút áo lại cho chỉnh tề, vừa cứng nhắc

nói: “anh

là con nít sao, nút áo cũng

không

gài

khôngxong.”

Hầu Ngạn Lâm thấy



cúi đầu giúp mình cài nút áo, thần sắc đạm mạc, động tác tự nhiên, theo góc độ

anh

nhìn thấy, hai mắt Mộ Cẩm Ca nhìn xuống, đôi mi cong dày hơi hơi rung động, tựa như cánh bướm

nhẹ

nhàng lướt qua tim

anh, hơi ngưa ngứa, giống như là đêm giao thừa vừa rồi bọn họ tay trong tay cầm nhang để đốt pháo, như là lửa cháy đốt nóng nơi sao Hỏa, đốt cháy phòng tuyến trong lòng

anh, khiến trái tim

anhbùng lên

một

ngọn lửa,

một

cổ nhiệt được thắp lên, đốt cháy lục phủ ngũ tạng củaanh, khiến miệng lưỡi

anh

khô nóng.

Hầu kết

anh

cao thấp lên xuống, sau đó

anh

nắm tay cổ tay Mộ Cẩm Ca,

không

thể nhịn được cúi đầu chiếm lấy đôi môi mỏng của đối phương.

Theo

một

tiếng rên trầm đυ.c, Mộ Cẩm Ca bị Hầu Ngạn Lâm áp vào tường, hôn

cônóng bỏng, nhưng



cũng

không

cảm thấy lưng bị đau vì ai đó tuy thú tính đại phát, nhưng vẫn dùng tay tay mình đỡ lấy phía sau lưng

cô.



không

phải là

một

người am hiểu việc hôn nhau, hơn nữa vẫn là hôn sâu như vậy, đối mắt với

sự

nhiệt tình nóng bỏng dây dưa của

anh



luôn bị vây trong thế bị động, nhưng

hiện

tại, so với lần đầu cùng Hầu Ngạn Lâm hôn nhau

đã

tốt hơn nhiều, ít nhất, thân thể



sẽ

không

quá cứng nhắc, còn có thể hôn đáp trả lại

một

chút.

Cũng chính vì như thế, cũng đủ cho Hầu Ngạn Lâm giống như được nếm được ngon ngọt vui sướиɠ cực kỳ,

anh

mạnh mẽ ôm lấy đối phương, chiếm lấy lưỡi

cô, được

mộttấc lại muốn thêm

một

thước, công thành đoạt đất, phong tỏa tất cả đường lui của đối phương, khí thế hung hăng đem



đẩy vào tuyệt địa.

“Cách!”

Ngay tại lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Tiếu Duyệt vừa

đi

vào vừa

nói: “Cẩm Ca,



không

khỏe sao, sao lâu vậy mà chưa ra… A!”

thật

sự

là hôn làm ngu người, cả hai người trong phòng đều quên khóa cửa.

Tiếu Duyệt

đi

vào, rốt cuộc

đã

đặt dấu chấm hết cho hai người

đang

trao đổi khí ở đây, nghe thấy tiếng thét chói tai của

cô, Mộ Cẩm Ca đẩy Hầu Ngạn Lâm ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng rặng mây đỏ mất tự nhiên

trên

mặt cũng

không

có nhanh như vậy mất

đi.

Hầu Ngạn Lâm thu hồi sắc tình mãnh liệt nơi đáy mắt, khóe miệng nhếch lên,

trên

mặtanh

là nụ cười tươi tắn, làm như

không

có việc gì chào hỏi với Tiếu Duyệt: “Hi!”

Mà đáp lại

anh



một

một

cái khăn lau bay tới.

“Khốn khϊếp! Lưu manh! Biếи ŧɦái! Sắc lang! Cυồиɠ ɖâʍ!

anh

anh

anh!” Tiếu Duyệt trừng mắt dọa người, chỉ vào

anh

mắng sa sả, bất quá chỉ mất hai giây, lại nhanh chóng nghĩ ra từ mới, „Cầm thú! Đăng đồ tử! Vô sỉ!“

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Uhm,

anh

nên thấy may mắn là Tiếu Duyệt thấp người, ném đồ lại

không

chuẩn xác, cho nên cái khăn lau

không

rơi trúng khuôn mặt điển trai kinh thiên địa quỷ của

anh, bằng

không

anh

sẽ

không

thể tiếp tục dựa vào mỹ mạo mà

đi

mê đảo Tĩnh ca ca, dù sao cái khăn kia có mùi thúi ah.

Có lẽ do nghèo từ, cũng có thể do sợ

anh

sẽ

trả thù, Tiếu Duyệt mắng xong

thì

nhanh chóng chạy trốn, ngay cả khăn cũng

không

cầm theo.

– tức chết



mà!



phải lập tức gọi điện kể chuyện này cho Diệp Thu Lam!

Sau đó



sẽ

cùng thương lượng với Diệp Thu Lam, xem làm sao có thể cứu Cẩm Ca thoát khỏi hố lửa.

Tiếu Duyệt

đi

rồi, Mộ Cẩm Ca

không

nhịn được nữa, „Phốc“, bật cười.

„Tĩnh ca ca, em còn cười nữa.“ Hầu Ngạn Lâm giơ tay nhéo nhéo mũi

cô, nhướng minói, „Thấy bạn trai mình bị người khác mắng cẩu huyết đầy đầu là chuyện rất vui sao?“

Mộ Cẩm Ca thành

thật

nói: "Phải."

Hầu Ngạn Lâm rất là bất đắc dĩ cười cười: „anh

nên sớm đem mấy tin tức

anh

là bại gia chi tử của năm nay cho em xem, chắc em có thể vui cả ngày.“

„không

giống nhau mà.“ Mộ Cẩm Ca

nói, „Tiếu Duyệt mắng là đúng người đúng tội, còn phóng viên là viết để hủy hoại

anh.“

Hầu Ngạn Lâm thấy



bao che cho mình, trong lòng vô cùng cao hứng, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, „Tĩnh ca ca, đây chính là lẩn đầu tiên trong đời

anh

bị người ta xem như giẻ rách, em

không

đau lòng

anh

ah.“

„anh

nói

em phải đau lòng

anh

thế nào đây?“

Hầu Ngạn Lâm cười cười

nói: „Hôn

anh

một

cái.“

„không

phải mới vừa rồi

đã

hôn rồi sao?“

Hầu Ngạn Lâm hợp tình hợp lý

nói: „Em

không

biết là hôn môi

sẽ

gây nghiện sao?“

Mộ Cẩm Ca thản nhiên đáp: „anh

không

biết rằng nếu

một

chuyện cứ lặp

đi

lặp lại thường xuyên

sẽ

trở thành chán ghét sao?“

Hầu Ngạn Lâm: "......"

“không

muốn bị em chán ghét…” Mặt Mộ Cẩm Ca

không

chút thay đổi hù dọa

anh, “…thì

kiềm chế chút

đi.”

nói

xong,



cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, để lại

một

mình Lâm muội muội

đangcố gắng làm nũng đứng hình tại chỗ.

Sau khi nhanh chóng thay đồ xong, Hầu Ngạn Lâm đuổi tới, đứng phía sau Mộ Cẩm Ca, ra vẻ

không

để ý hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi hai người trong tiệm là bạn trung học của em hả?”

Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn

anh

một

cái, hỏi: “Sao

anh

biết?”

Hầu Ngạn Lâm trực tiếp khai bạn mèo nào đó ra: “Rượu trắng

nói

anh

biết, nó thể đọc tin tức người và vật.”

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Mộ Cẩm Ca

nói: “Nhìn thấy hai



ấy, em nhớ ra

một

việc.”

Hầu Ngạn Lâm nghĩ rằng Tĩnh ca ca muốn tố cáo những chuyện

không

thoải mái trong quá khứ, rữa tai lắng nghe: “Chuyện gì thế?”

Nhưng Mộ Cẩm Ca cũng hỏi: “Tiết Thanh Minh được nghỉ ba ngày,

anh

phải về nhà đúng

không?”

Hầu Ngạn Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười trả lời: “Nếu em muốn giữ

anhlại,

anh

sẽ

không

về, dù sao người nhà

anh

cũng

không

tập trung đủ vào tiết Thanh Minh,

anh

Cả

anh

đi

là đủ rồi.”

Mộ Cẩm Ca gật đầu, hỏi: “Vậy

anh

có thể cùng em về tỉnh J

không?”

Tỉnh J, là quê của

cô, mà mọi người đều biết, tiết Thanh Minh là ngày tế tổ và tảo mộ.

Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Tĩnh ca ca, ý của em là…”

“Mang

anh

đi

gặp phụ huynh.” Mộ Cẩm Ca

nhẹ

nhàng

nói, đôi mắt đen láy

không

gợn sóng nhìn

anh, „Có

đi

hay

không?“

*

Ngày cuối cùng của tháng Ba, Chung Miện dẫn theo

một

người bạn đến Kỳ Ngộ Phường.

Người bạn này của

anh

còn rất trẻ, bộ dạng khoảng hơn 20, thân hình gầy yếu, mặcmột

bộ ghi lê mỏng, mặc như thế vào đầu xuân

thì

có chút đơn bạc. Có lẽ nghỉ ngơikhông

theo quy luật, sắc mặt

anh

có chút tái nhợt,

không

có chút huyết sắc nào, tôn lên mái tóc đen như mực,

một

đôi mắt màu nâu mơ màng như ở

trên

chín tầng mây, có chút

âm

u.

Sau khi vào cửa,

anh

ta chỉ yên lặng

đi

theo sau Chung Miện, sau khi ngồi xuống cũngkhông

nói

tiếng nào, im lặng như

một

pho tượng.

Thời điểm này nhà hàng cũng ít khách, lại là khách quen, nên Chung Miện trực tiếp cầm lấy menu đến quầy bar gọi món, thuận tiện cùng mấy người Hầu Ngạn Lâm chào hỏi.

Hầu Ngạn Lâm nhìn người thanh niên an tĩnh ngồi bên cạnh Samyoed, cười hỏi Chung Miện: „Đại tác giả, bạn của

anh

nhìn có chút quen mắt,

đã

lên TV sao?“

Sau khi ăn dấm chua,

anh

đã

không

còn địch ý với Chung Miện nữa, nhưng ỷ vào tính tình người ta tốt, nên cũng

không

gọi tên

anh, cứ há mồm đóng mồm là „Đại tác giả“, lúc mới bắt đầu Chung Miện

không

quen lắm, nhưng sau đó cũng chậm rãi thành thói quen.

Chung Miện gật gật đầu,

nhẹ

giọng

nói: „Cậu ấy là Kỷ Viễn, là

một

họa sĩ.“

„Kỷ Viễn?“ Hầu Ngạn Lâm có chút kinh ngạc, „Là vị họa sĩ thiên tài đó sao?“

Chung Miện

không

nghĩ đến

anh

cũng biết Kỷ Viễn, nghĩ rằng

anh

cũng là

một

người trong nghề, trong lòng càng kính nể với Hầu Ngạn Lâm, cảm thán

nói: „Hầu tiên sinh kiến thức

thật

rộng rãi!“

“Vì cậu ấy rất nổi tiếng thôi, thành danh khi tuổi

nhỏ, tuổi còn

nhỏ

mà có thể tùy tiện vẽ

một

bức tranh bán đến sáu bảy mươi vạn đôla ở nước ngoài, nhiều người quen của tôi rất muốn mua

một

bức họa của cậu ấy để trang trí trong nhà để khoe khoang, đáng tiếc cung

không

đủ cầu, tranh của Kỷ Viễn ở thị trường

không

nhiều lắm.“ Đáng tiếc ông chủ Hầu mở miệng chính là con buôn,

anh

cười trêu chọc, „Đại tác giả,

khôngđược nha,

không

phải

nói



không

có bạn bè gì sao? Sao giờ lại mang đến

một

đại nhân vật trong giới nghệ thuật đến đây.“

Chung Miện biết

anh

muốn

nói

chuyện năm trước muốn tìm chỗ nuôi dưỡng Asimovski, có chút lúng túng, vội giải thích

nói: „Kỷ Viễn là em họ của biên tập của tôi, chúng tôi là ngẫu nhiên quen biết nhau, cũng

đã

lâu

không

gặp mặt. Ngày hôm qua biên tập của tôi có việc, nhờ tôi mang chút đồ cho Kỷ Viễn, lúc đó tôi mới gặp lại cậu ấy.“

Có thể

nói, tôi chỉ là chạy chân giúp biên tập thôi.

Hầu Ngạn Lâm

thật

sự

nhịn

không

được liếc mắt xem thường.

„Ngày hôm qua nhìn thấy cậu ấy tôi vô cùng hoảng sợ,“ Chung Miện

một

chút cũngkhông

cảm thấy có gì

không

đúng, thao thao kể chuyện, còn toát ra vẻ lo lắng, „So với lần trước tôi gặp

thì

mặt cậu ấy gầy

không

ít, sắc mắt cũng

không

tốt, cả người đềuâm

trầm, tôi nghĩ là cậu ấy bị bệnh, nhưng cậu ấy

nói

không

có, chỉ là gần đây tâm tình

không

tốt,

nói

tháng trước ra nước ngoài lãnh thưởng về rồi

không

có ra cửa nữa, cho nên tôi nghĩ dẫn cậu ấy

đi

ra ngoài

một

chút.“

„À, sau đó

thì

đến tiệm chúng tôi sao?“

Chung Miện cười ngại ngùng: „Nhà hàng này làm cho tôi thấy vô cùng ấm áp, món ăn hắc ám của Mộ tiểu thư thực thần kỳ, luôn có thể đem tôi từ bình cảnh cứu ra, tôi đoán tâm tình Kỷ Viễn

không

tốt cũng là do gặp khó khăn

không

thể vượt qua, cho nên tôi mang cậu ấy đến đây.“

Hầu Ngạn Lâm nhìn Chung Miện, chỉ có thể nhìn ra ba chữ: Người tốt bụng.

Đều

nói

chủ nào tớ nấy, Hầu Ngạn Lâm trở thành bạn của Chung Miện, Rượu trắng cũng cải thiện quan hệ với Asimovski.

„A, A Tuyết.“ Rượu trắng

đi

đến trước mặt Asimovski,

không

chút khách khí dùng đệm thịt ở chân vỗ vỗ thân mình trắng xóa của nó, „Sao ta thấy cậu mập ra vậy?“

Asimovski bảo trì nụ cười tao nhã, đột nhiên dùng móng vuốt chó đem nó ấn quỳ

trênmặt đất, sau đó cúi đầu nhiệt tình liếʍ liếʍ cái đầu

nhỏ

của người bạn tốt tròn vo.

Rượu trắng thất bại la lên: „A a a a đừng liếʍ a, ta

nói

mi đừng liếʍ nữa! Mái tóc tuyệt đẹp của Bản đại vương a a a a!”

Asimovski tựa hồ

thật

vui vẻ, lại

không

ngừng dùng miệng chọc nó, dám lật nó

mộttrăm tám mươi độ

trên

đất.

Ngay lúc

một

mèo

một

chó vui đùa quên cả đất trời, Rượu trắng ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấy

một

ánh mắt u ám.

– người bạn Chung Miện mang đến đây, cứ

một

mực xem nó.