Chương 63: Sơn chi

Hôm sau chính là tiết Thanh Minh, hai người

một

mèo sau khi ăn sáng

thì

đi

đến khu nghĩa trang.


Hôm nay là

một

ngày đặc biệt trong năm, 11h sáng khu nghĩa trang

đã

đầy xe, trong khu đều là người dân đến tảo mộ, mang theo nhang đèn đồ cúng, phần lớn đều là

đitheo gia đình, vừa

nói

chuyện vừa bước

đi

trên

thềm đá trong khu nghĩa trang công cộng.


Trong

không

khí tràn ngập mùi khói của giấy tiền vàng mã

đang

đốt, tạo như

một

cỗ khói

nhẹ

quanh quẩn khắp khu nghĩa trang, xa xa vang tiếng cầu khấn, hòa lẫn với tiếng kinh phật, làm cho mỗi bước chân đều chủ động thả chậm lại, giống như nếu

đinhanh là

sự

khinh nhờn người

đã

khuất.


Mộ của Mộ Vân nằm ngay đầu sườn núi, phải

đi

qua

một

dãi bậc thang dài, sau đó làmột

loạt khu mộ.


Mọi người ở đây đều là dân chúng bình thường, có thể mua được

một

miếng đất trong khu nghĩa trang này

đã

là cố hết sức, tự nhiên

không

thể so với khu mộ gia tộc như của nhà Hầu Ngạn Lâm, có người chuyên quản lý phụ trách, xây

thật

khí phái, bia mộ được điêu khắc chi tiết



ràng, thể

hiện

sự

bất phàm cả đời của người

đã

khuất.


Mộ bia của Mộ Vân thực đơn giản, dùng đá cẩm thạch màu đen làm phần thân và bia mộ,

trên

tấm bia là bức hình Mộ Vân lúc hai mươi tuổi, tuy là ảnh trắng đen, nhưngkhông

hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà,

một

đôi mắt phượng sáng rực tinh tường, khóe mắt hơi xếch, xứng với đôi mày lá liễu, lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, có thể là xuất phát từ

yêu

cầu của nhϊếp ảnh gia, khóe môi bà hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt, cho dù độ cong

không

nhiều lắm nhưng cũng vẻ mặt bà thoạt nhìn nhu hòa hơn

một

chút.


So với bia mộ bên cạnh được thϊếp vàng

thì

trên

bia của bà khắc chữ ngắn gọn hơn nhiều,

không

anh

chị em,

không

bạn bè tri kỷ, chỉ sinh

một



một

người con

gái, người lập bia cũng là Mộ Cẩm Ca.


thật

sự



một

đời ngắn ngủi và quạnh quẽ.


Mộ Cẩm Ca dừng chân, ánh mắt dời xuống, chân mày cau lại –

Chỉ thấy trước mộ có đặt

một

bó hoa sơn chi trắng, dùng giấy kiếng trong suốt gói lại, lẳng lặng dựa vào trước tấm bia đá, tản ra hương thơm tươi mát.


Trời tháng Tư vẫn còn chút se lạnh của cuối Xuân, phải nóng

một

chút mới là thời tiết tốt nhất để hoa sơn chi nở rộ, cho nên bó hoa sơn chi này cũng

không

nở nhiều, chỉ có hai ba đóa là nở hoàn toàn, cánh hoa

nhỏ

nhắn còn điểm chút lá xanh, giữ những tầng lá xanh là những nụ hoa vàng e ấp,

nhỏ

nhắn xinh xắn, tương lai khi nở rộ mới có thể bộc lộ hết vẻ kinh diễm. (hoa sơn chi thường có màu trắng với ý nghĩa là tình

yêu

tinh khiết; màu vàng là tình

yêu

bí mật)


Có người đến thăm mộ Mộ Vân,

không

chỉ tặng hoa, còn đem bia mộ lau dọn sạch

sẽ.


Trong tay Hầu Ngạn Lâm cầm đồ cúng và giấy tiền vàng bạc, ngồi xổm xuống nhìn đóa hoa kia, sau khi quan sát

thì

nói: “Hoa này chắc là để chỗ này hơn

một

đêm, cánh hoa có chút héo, hơn nữa rạng sáng nay

không

phải có mưa sao? Giấy gói

đã

ướt hết này.”


Mộ Cẩm Ca khom lưng đem bó hoa cúc trắng trong tay đặt bên cạnh mộ bia kế bên, lấy ra giấy cũ lót dưới gối, đem đồ vật trong túi lấy ra, vừa nghĩ vừa

nói: “không

biết là ai nữa!”


Trong trí nhớ của

cô, Mộ Vân thích hoa sơn chi.


Vào khoảng tháng 5 tháng 6,

trên

đường phố

sẽ



một

vài người gánh hàng rong đến bán, thường là gánh hai đòn,

một

sọt đặt hoa sơn chi, ngọc lan trắng và hoa lài,

mộtsọt còn lại đặt hai cái khay,

trên

đó đặt dây đeo cổ, ghim cài hoặc vòng tay, bán rất được, mỗi lần đến Mộ Vân đều mua hai đóa sơn chi và dây đeo cổ, sau khi xỏ hoa vào vòng cổ

thì

cho mình và con

gái

đeo, vừa đẹp vừa thơm.


Hầu Ngạn Lâm nhìn



một

cái, thử hỏi: “Có khi nào là người nhà của em

không?”


“Mẹ em

không



anh

chị em gì cả, bà con thân thích cũng

không

có thân quen.” Mộ Cẩm Ca đem quýt đặt lên bàn, sau đó lại lấy ra

một

cái ly rót đầy rượu trắng,

nhẹnhàng bâng quơ

nói: “Ông ngoại em mất sớm, sau đó bà ngoại em tái giá, dọn

đi

nơi khác, khi đó mẹ em

đã

có thể tự nuôi sống bản thân, nên

đã

chặt đứt liên hệ với bà ngoại,

không

đi

cùng bà, mà tự mình

đi

đến thành phố N, khai trương tiệm ăn ngay tại nhà là phần di sản ông em để lại.”


Có thể nghe



kể chuyện nhà

thật

sự

là chuyện hiếm khi diễn ra, Hầu Ngạn Lâm quý trọng cơ hội lần này, lại hỏi: “Vậy có khi nào bà ngoại em đến thăm mẹ em

không?”


“không

thể nào, em

không

có báo cho bà biết, đại khái bà còn

không

biết

sự

tồn tại của em.” Mộ Cẩm Ca nhàn nhạt

nói: “Trước kia mẹ em

đã

nói

qua, con cái là miếng thịt từ

trên

người mẹ rơi xuống, đây là đều

không

gì có thể thay đổi được, bà ngoại tuy tái giá, nhưng trong lòng vẫn

sẽ

nhớ mẹ, như vậy là đủ rồi. Bà ngoại có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, nếu lúc ấy mẹ em

đã

trưởng thành,

thì

không

nên trở thành trói buộc,

không

liên hệ cũng là hy vọng bà ngoại ở gia đình mới

sẽ

không

bị xấu hổ, hơn nữa làm như vậy bà ngoại cũng

sẽ

không

biết mẹ em gặp khó khăn,

sẽkhổ sở lo lắng cho mẹ em.”


Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm chỉ thấy suy nghĩ như thế nhìn

thì

thật

ôn nhu, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn.


không

khó tưởng tượng lúc trước vì sao Mộ Vân cũng ôm suy nghĩ như thế, bản thân mang bệnh nan ý cũng

không

báo cho con

gái

đi

học xa ở thành phố B, sau đó



độc mà chết

đi

trong bệnh viện, tin tức bà qua đời cũng là sau khi bà mất nhân viên y tế báo cho Mộ Cẩm Ca, chuyện xảy ra bất thình lình như sét đánh giữa trời quang.


Nhưng mỗi người đều có nỗi khổ riêng, người

đã

mất,

không

nên

nói

gì thêm.


Hầu Ngạn Lâm giúp đỡ



đem đồ đạc dọn ra, sau đó quỳ gối

trên

giấy báo, cúi người lạy, trịnh trọng

nói: “Chào dì, lần đầu gặp mặt, con là Hầu Ngạn Lâm, về sau con

sẽchăm sóc tốt cho Cầm Ca, dì hãy an tâm mà giao con

gái

cho con.”


Mộ Cẩm Ca sửng sốt,

trên

mặt có chút nóng,

không

tự nhiên mà quay đầu

đi

khôngnhìn

anh: “anh

nói

lớn tiếng như vậy làm gì? Mẹ em cũng

không

có điếc.”


Hầu Ngạn Lâm cười tủm tỉm: “Nơi này ồn như vậy, trước đó dì cũng chưa từng gặp qua

anh, vạn nhất tưởng là do mộ kế bên

nói

thì

không

phải thảm lắm sao,

nói

khôngchừng buổi tối

sẽ

báo mộng cho em,

nói

em biết con

gái

của người nằm bên cạnh dì cũng

đã

mang bạn trai đến ra mắt, chẳng phải

sẽ

xấu hổ sao?”


Mộ Cẩm Ca: “…” Toàn là ngụy biện.

Sau khi hai người thắp hương và quỳ lạy xong,

thì

tìm

một

cái chậu than do người của nghĩa trang cấp miễn phí, bắt đầu đốt giấy tiền.


Đại khái là do Hầu Ngạn Lâm lảm nhảm ảnh hưởng, Mộ Cẩm Ca cũng vừa đốt giấy vừa kể chuyện, kể chuyện

một

năm nay



đã

trải qua thoải mái thế nào, kể chuyện



rời khỏi Thực viên ra sao, kể



đã

nhặt được

một

con mèo, nhưng vì nó

không

chịu được mùi khói nên hôm nay

không

mang nó theo, kể cho bà nghe



đã

gặp

một

nhóm người tốt, kể chuyện



gặp được Hầu Ngạn Lâm, kể việc



thi đấu giành phần thắng,hiện

tại

đã

có cửa hàng của riêng mình.


Tuy là kể chuyện, nhưng mỗi

sự

kiện



đều

nói

sơ lược, đặc biệt là những chuyệnkhông

tốt, cũng chỉ

nói

một

chút, có chút chuyện thậm chí xem

nhẹ

không

nói.


Giấy tiền

đã

được đốt thành màu đen trong chậu than,

một

trận gió

nhẹ

thổi qua, đem chút tro thổi lên quần áo hai người và bia mộ.


Kể xong chuyện của mình, Mộ Cẩm Ca trầm mặc trong chốc lát, mới trầm giọng

nói: “Con

đã

thấy người mà mẹ nhớ mãi

không

quên, nhưng ông ta

đã

quên người đếnkhông

còn

một

mảnh, mặt ngoài vẫn xem là người tốt, nhưng lại làm chuyện rất xấu, làm mẹ thất vọng rồi.”


Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm ngẩng đầu nhìn

cô, khóe miệng nhấp nhấp, thần sắc phức tạp.


Chờ đến khi

đã

đốt hết vàng mã mình đem đến, Mộ Cẩm Ca đem rác thu dọn lại, vỗ vỗ tro bụi

trên

người,

nói

với Hầu Ngạn Lâm: “đi

thôi.”


“Từ từ.” Hầu Ngạn Lâm đột nhiên

nói, “anh

còn có vài lời muốn

nói

với dì.”


Mộ Cẩm Ca cũng

không

quản

anh, chỉ cho rằng

anh

sẽ

nói

vài lời khiến người khác thẹn thùng mà thôi.


Hầu Ngạn Lâm nhìn chăm chú ảnh chụp của Mộ Vân

trên

bia, chậm rãi

nói: “Dì à,

thậtra Tôn lão sư

không

có quên dì, lúc ấy khi ông ấy rời

đi

căn bản

không

biết dì có thai, những năm nay ông cũng

không

có kết hôn, chính là trong lòng luôn nhớ đến dì, nhưng sau khi ông về nước lại nghe

nói

dì có con

gái, nên

đã

cho rằng dì

đã

lập gia đình, cho nên mới

không

đi

tìm dì,

một

là sợ bản thân

sẽ

thống khổ, hai là sợ quấy rầy dì.”


Mộ Cẩm Ca

không

thể nghĩ đến

anh

sẽ

nói

những lời này, nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìn

anh.


Hầu Ngạn Lâm tiếp tục

nói: “Họ “Mộ” vốn tương đối độc đáo, “Cẩm Ca” lại là tên mà năm đó dì và ông ấy hẹn ước, cho nên trong trận chung kết ngày hôm ấy, khi ông ấy thấy tên Cẩm Ca

đã

nhớ ngay đến dì, theo tư liệu dự thi của Cẩm Ca điều tra tiếp, mới biết được dì vẫn luôn là

một

bà mẹ đơn thân,

không

chỉ

không

có cuộc sống hạnh phúc như ông nghĩ, lại còn qua đời vào 5 năm trước.”


Sắc mặt Mộ Cẩm Ca biến đổi, giọng

nói

trở nên lạnh lùng: “Vì sao

anh

biết những chuyện đó?”


Hầu Ngạn Lâm quay đầu lại, đem ánh mắt rơi xuống người

cô.


“Bởi vì sau đó Tôn lão sư

đã

đến tìm dì Tống tìm hiểu tình huống của em, sau đó dì Tống lại rời

đi

thành phố B, ông lại từ trong tay dì Tống lấy được phương thức liên hệ với

anh, cũng thông qua dì Tống liên lạc với

anh.” Hầu Ngạn Lâm thu lại ý cười

trênmặt, nghiêm mặt

nói: “anh

không

thể đảm bảo nhân cách của Tôn lão sư, cũng

khôngphải muốn giúp ông tẩy trắng, nhưng ít nhất những chuyện gần đây,

anh

biết ông bị oan, bởi vì đêm giao thừa ông xuất

hiện

ở Chu Ký là hẹn

anh

nói

chuyện, sau khi

nóixong

anh

đã

tự mình đưa ông về nhà.”


Đột nhiên Mộ Cẩm Ca nhớ đến cái gì, giật giật môi: “Những túi gia vị kia…”

Hầu Ngạn Lâm gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là Tôn lão sư giao cho

anh, bảo

anhdùng danh nghĩa của mình tặng cho em, là lễ vật năm mới.”


Mộ Cẩm Ca lạnh giọng hỏi: “Vì sao

anh

không

nói

cho em biết?”


“Cẩm Ca,

thật

xin lỗi.” Nhìn thấy ánh mắt đối phương, Hầu Ngạn Lâm

thật

luống cuống, nhưng vẫn giả bộ dáng trấn định, vươn tay nắm lấy tay Mộ Cẩm Ca, dịu dàngnói: “anh

vẫn luôn muốn tìm cơ hội

nói

cho em biết, nhưng vừa rồi nghe em

nói

với dì những lời đó,

anh

đột nhiên cảm thấy cần thiết phải

nói



mọi chuyện tại đây.”


Nhưng Mộ Cẩm Ca giật tay khỏi tay

anh.




lạnh lùng nhìn

anh, cắn răng

nói: “anh

đã

sớm biết quan hệ của em với Tôn Quyến Hướng, vậy mà vẫn luôn lén lút liên lạc cùng ông ta.”


Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy cái đánh tay vừa rồi khiến toàn thân mình đau đớn, hầu kết

anh

giật giật, cuối cùng chỉ có thể

nhỏ

giọng

nói: “thật

xin lỗi.”


“Hầu Ngạn Lâm, em ở trước mặt

anh

có phải

một

chút * cũng

không

có sao?” Mộ Cẩm Ca rất ít khi nổi giận, nhưng khi



tức giận, giọng

nói

sẽ

bén nhọn gấp 10 lần so với bình thường, lộ ra

sự

độc miệng vẫn luôn che giấu: “Trước kia

anh

điều tra tôi còn chưa tính,

anh

nói

anh

sửa, tôi tin

anh, nhưng

anh

không

chỉ

không

sửa, mà còn trầm trọng thêm, trực tiếp gạt tôi, can thiệp vào chuyện của tôi! Nhìn thấy tôi cái gì cũngkhông

biết,

anh

rất đắc ý có phải

không? Có phải

anh

cảm thấy mình là thông minh nhất thế giới, người khác toàn là kẻ ngốc đúng

không?” (dấu * là của tác giả, mình giữ nguyên, mọi người tự hiểu theo cách của mình nha, theo mình ý là chị ko có

sự

riêng tư nào trước mặt

anh

thôi)


Hầu Ngạn Lâm

đã

từng

một

lần cho rằng bản thân

nói

chuyện bách chiến bách thắng,không

có chuyện

anh

để lộ sơ hở,

không

có chuyện

anh

không

thuyết phục được người khác, nhưng giờ phút này, ở trước mặt Mộ Cẩm Ca,

anh

lại á khẩu

không

nóiđược gì, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn

nói

năng lộn xộn: “Cẩm Ca,

anh

không

có ý này,

anh

chỉ cảm thấy như vậy… như vậy có lẽ

sẽ

giúp em được

một

chút gì đó.”


Mộ Cẩm Ca nhắm mắt lại, hít sâu

một

hơi, lạnh lùng

nói: “Thôi,

anh

đừng

nói

nữa, tôiđã

thấy

anh

lừa gạt người khác ra sao, chính là đem đen

nói

thành trắng, tôi

khôngnghĩ

anh

sẽ

dùng chiêu này đối phó tôi.”


“Cẩm Ca…”

Mộ Cẩm Ca cầm đồ, xoay người

đi

thẳng xuống dưới, “Tạm thời

không

cần

nói

chuyện với tôi, tôi muốn bình tĩnh

một

chút.”