Chương 71: Coca

Gần đây Chu Diễm luôn mơ về chuyện trước đây.

Ba mẹ

hắn

đều là người từ nông thôn ra thành phố làm ăn

nhỏ, bày quán ở ven đường hoặc ở chợ đêm để kiếm sống, ngày trôi qua vô cùng khó khăn túng thiếu, nghe

nóilúc

hắn

sinh ra

đã

phải dùng hơn phân nửa tiền tiết kiệm, sau đó mẹ

hắn

phải ở cữ trong căn phòng thuê cũ nát hẹp hòi, ba

hắn

thì

một

thân

một

mình đạp xe kéo theo quán

nhỏ

ở phía sau, rạng sáng

đi

ra ngoài, đến hơn nửa đêm mới về, nhọc nhằn đạp xe bán thức ăn suốt nửa thành phố,

một

ngày vất vả như thế nhưng kiếm

không

được bao nhiêu tiền, có khi còn bị nhân viên quản lý đô thị đuổi, nếu vận khí

không

tốt

sẽ

bị bắt giữ đồ, mỗi ngày đều ăn dưa muối màn thầu

thì

mới có tiền mua sữa mua tã chohắn, có thể

nói

là nghèo đến kêu leng keng.


Ba

đi

kiếm tiền ở ngoài,

thì

mẹ ở nhà cũng

không

nhàn rỗi, ngoại trừ hỗ trợ cắt rửa nguyên liệu, chuẩn bị các công đoạn trước khi đem thức ăn

đi

bán, bà còn bận

mộtviệc trọng yếu, đó là mua

một

quyển từ điển Tân Hoa bản in lậu

trên

vỉa hè, sau đó lật từng trang từng trang, sau đó mới chọn ra tên „Diễm“, hy vọng đứa

nhỏ

không

cần giống như bọn họ trở thành kẻ thô tục, mà thành người làm công tác văn hóa, tương lai có tiền đồ.


Lý tưởng tốt đẹp, nhưng

hiện

thực vô cùng tàn nhẫn.


Vì vất vả lâu ngày, thân thể ba Chu ngày càng kém, nên Chu Diễm qua loa mà kết thúc giáo dục bắt buộc, sau đó

không

tiếp tục

đi

học nữa, mà tiếp nhận quán

nhỏ

của ba cùng với nồi muỗng, trở thành người bán hàng rong vị thanh niên ở chợ đêm.


Những năm đó,

hắn

đã

bán bánh ngọt, rồi chuyển qua bán bia đêm, sau lại là quán nướng BBQ, rồi mì xào, mì tương, rồi cả gà chiên...


Trong khi bạn học của

hắn

hưởng thụ cuộc sống vườn trường và những tình

yêu

ngây ngô,

hắn

lại vội vàng cân đo đong đếm từng muỗng đồ ăn, hai tay đầy vết kén cùng với vết phỏng mới cũ đan xen,

một

thân đầy mồ hôi và khói dầu.


Cho nên,

hắn

không

hề muốn bày quán gần trường học.


Mấy hôm trước,

hắn

mơ thấy trước kia có

một

lần bày quán ở chợ đêm, gặp phải bạn tốt thời trung học ghé hỏi thăm, lúc ấy là vào mùa hè,

hắn

chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ màu trắng dính mỡ, còn có chỗ bị rách, mà bạn tốt của

hắn

ngày xưa lại ăn mặc đồng phục sạch

sẽ, tay trong tay cùng với bạn

gái

sau giờ tự học, khi nhìn thấy

hắn, rất nhiệt tình đến chào hỏi, còn cố ý lấy danh nghĩa chiếu cố chuyện làm ăn của

hắn, mà gọi hai phần cơm rang.


Sau khi hai người rời

đi, vừa lúc ba Chu từ

một

chỗ bán hàng quen biết mua về

mộtphần cơm chiều nóng hầm hập cho

hắn.


Nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông,

hắn

chỉ cảm thấy có

một

ngọn lửa vô danh hừng hực thiêu cháy trong lòng ngực, lập tức quăng ngã nồi sạn bên cạnh, sau đó bỏ mặc quầy hàng, xoay người chạy ra ngoài.


Vì sao có người vừa sinh ra

đã

được giàu sang, mà có người vừa sinh ra

đã

phải chịu nghèo khó?


hắn

chán ghét người ba

không

làm nên trò trống gì lại chỉ biết cười ha hả, chán ghét người mẹ

không

có bản lĩnh nhưng lại thích lải nhải,

hắn

chán ghét quảng trường quạnh quẽ vào ban ngày khiến buôn bán

không

được, lại càng chán ghét chợ đêm ồn ào vào buổi tối như có hàng vạn hàng ngàn ruồi bọ bay quanh, cũng chán ghét những kẻ cùng cảnh ngộ bên cạnh,

không

câu oán giận mà xưng

anh

gọi em ở

trên

đường.


hắn

không

muốn làm

một

cuộc sống tầm thường và thất vọng như thế.


thật

hy vọng có ai đó có thể cứu giúp

hắn, đem

hắn

thoát khỏi nơi đây!


– ngay lúc

hắn

không

cam lòng và tuyệt vọng như thế,

hắn

có được hệ thống.


Năm đó

hắn

17 tuổi.


„Chào ngài, ký chủ được chọn của ta, ta là

một

hệ thống trí tuệ nhân tạo về mỹ thực,hiện

tại ký túc trong cơ thể ngài, trong tương lai, ta

sẽ

hổ trợ ngài sáng tạo các món ăn mỹ vị, đạt được thành công,

đi

lêи đỉиɦ cao cuộc sống. Nếu

không

muốn tiếp thu trợ giúp của ta, trong vòng bảy ngày, ngài có thể lựa chọn hủy bỏ, nếu sau bảy ngày vẫn chưa hủy bỏ, tương đương với đồng ý trói định, sau này

sẽ

không

thể giải trừ...“


Ngay từ khi

hắn

nghe được

âm

thanh này, còn tưởng rằng mình trúng tà, vì sao những người khác

không

ai nghe được, chỉ có duy nhất

một

mình

hắn

có thể nghe



ràng. Mãi cho đến khi trong đầu

hắn

xuất

hiện

những thực đơn mà chưa bao giờ

hắn

gặp qua, sau khi thanh

âm

này chỉ đạo

hắn

thành công làm ra những món ăn khuya mới mẻ,

hắn

mới dần dần tin tưởng lời nó là

sự

thật.


thật

sự,

thật

sự

có người đến cứu

hắn!


hắn

giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, sao có thể buông tay, lập tức đồng ý trói định, nghĩ thầm chỉ có kẻ ngốc mới giải trừ

một

bảo bối như vậy.


Vì thế, dưới

sự

chỉ dẫn của hệ thống, đầu tiên

hắn

nổi bật lên trong khu chợ đêm, đạt được lời khen „Hoàng tử chợ đêm“; tiếp theo, đài truyền hình địa phương tìm đến phỏng vấn, đề cử

hắn

đi

thi đấu cuộc thi mỹ thực dân gian; sau đó,

hắn

nhẹ

nhàng mà đoạt giải quán quân, thắng được

một

số tiền thưởng lớn; cuối cùng,

hắn

có thể rời

đinơi

đã

sinh sống suốt 17 năm,

một

mình đến thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới...


Bảy năm sau đó,

hắn

đã

nấu ra vô số món, thắng rất nhiều các cuộc thi từ

nhỏ

đến lớn, tiếp nhận

không

biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn, từ

một

kẻ hèn trong giới chợ đêm trở thành đầu bếp cao cấp trẻ tuổi nhất nước, sau đó,

hắn

lại

không

cam lòng đợi chờ trong gian bếp đầy khói dầu, bắt đầu rẽ sang hướng truyền hình.


hiện

tại

hắn

có nhà có xe, còn có

một

chuỗi nhà hàng, xuân phong đắc ý,

không

hề là tên nhóc nghèo khổ ngày xưa.


Nhưng

không

biết vì sao, gần đây Chu Diễm luôn mơ thấy bản thân lúc chưa có gì ở quê cũ.


Trời mờ sáng

thì

mở quán,

trên

đường truyền đến tiếng nhạc của xe chở nước, người mỗi lúc

một

nhiều, những

âm

thanh bén nhọn cãi nhau...


Chỉ có

một

lần ngoại lệ duy nhất,

hắn

mơ về cuộc điện thoại vào hai năm trước.


Từ sau khi rời khỏi quê nhà, nhiều năm như vậy

hắn

cũng chỉ trở về

một

lần, chính là vì cảm giác thỏa mãn khi áo gấm về làng, sau khi

hắn

hưởng thụ đủ những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ của mọi người, lập tức

hắn

lấy cớ bận việc mà rời

đi, cũng

khôngcho ba mẹ

hắn

đến đây thăm

hắn.


hắn

có thể cho bọn họ tiền, nhưng

hắn

không

muốn nhìn thấy bọn họ. Vì chỉ cần nhìn thấy hai gương mặt già nua hơn phân nửa đời sống trong nghèo khổ,

hắn

sẽ

lập tức nhớ đến cuộc sống đáng xấu hổ trước kia, cuộc sống bình thường tối tăm

không

chút ánh sáng, sau khi nhớ đến

thì

cả người đều

không

khỏe, sinh ra bực bội.


một

bầu trời đầy sao, hà tất lại muốn hạ phàm?


Hai năm trước,

hắn

tham gia

một

cuộc thi ẩm thực quốc tế, nếu thành công, có thể mượn cơ hội đó mà tiến quân ra nước ngoài, tiến thêm

một

bước trong việc nâng cao địa vị bản thân.


Nhưng mà ngay trước đêm thi đấu,

hắn

nhận được

một

cuộc gọi từ quê nhà, giọng nghẹn ngào già nua của mẹ Chu gần 55 tuổi vang lên trong điện thoại, báo cho

hắnbiết ba Chu bị ung thư nằm viện

đã

lâu, nay tình hình chuyển xấu, kéo

không

được mấy ngày, trước khi mất hy vọng có thể gặp

hắn

một

lần.


Chung quy

hắn

không

phải động vật máu lạnh, sau khi nghe câu

nói

đó

thì

có chút mất hồn.


Nhưng chỉ sau phút giây ngắn ngủi, trong lòng

hắn

đều



ràng nghiêng về

một

phía khác.


Ông già kia

đã

sắp chết, gặp nhau

thì

thế nào,

nói

được bao nhiêu câu, huống hồ sau khi gặp ông ấy có thể khỏe lại sao? Còn

không

phải vẫn phải chết sao. Nhưng cơ hội trước mắt này, tuy

không

đến mức

không

có là

không

được, nhưng nếu bây giờ bỏ lỡ, ba bốn năm tới

hắn

rất khó lòng đặt chân ra thị trường quốc tế.




một

người sắp chết mà hy sinh tiền đồ sán lạn của

một

người sống, cuộc mua bán này dĩ nhiên là

không

đáng.


Nhưng mà ngoài dự kiến chính là, hệ thống lại bảo

hắn

từ bỏ!


„Chu Diễm, ta thấy

anh

cần phải trở về.“ Trải qua 5 ở chung, phương thức

nói

chuyện của hệ thống ngày càng giống con người,

không

còn cứng nhắc như ban đầu, giọng giống như là của

một

đứa bé trai, nghe

nói

là kết quả sau khi thích ứng với xã hội loài người, „Ba

anh

nhất định rất muốn gặp

anh.“


hắn

không

để bụng

nói: „Dù trở về cũng chỉ là cùng ông ấy ta nhìn ông, ông nhìn ta, còn

không

bằng trực tiếp gửi ảnh chụp qua.“


Giọng hệ thống đầy kinh ngạc: „Chu Diễm, sao

anh

có thể

nói

vậy? Ông ấy là ba ruộtanh!“


hắn

hầm hừ

nói: „Ngươi là

một

cái hệ thống, biết cái gì là thân nhân?“


Trầm mặc vài giây, hệ thống

một

lần nữa lên tiếng: „Quả

thật

ta

không

hiểu, là do takhông

có. Nhưng ta cảm thấy

anh

nên quý trọng người thân của mình, bọn họ vẫn luôn đối tốt với

anh.“


Nghe được lời này,

hắn

phát ra

một

tiếng cười lạnh.


„Từ lúc còn tiểu học

đã

bắt ta phụ giúp buôn bán ở ven đường là tốt với ta sao? Làm ta sau khi kết thúc trung học phải

đi

bán hàng là rất tốt với ta sao?“

hắn

vừa nhớ đến cuộc sống đen tối

thì

liền tức giận, đồng thời cũng thấy buồn cười,

một

hệ thống vậy mà có tư tưởng chỉ trích ký chủ, „Chó má! Ngươi đừng ra vẻ đạo đức cao, chỉ là

mộthệ thống, ngươi làm sao có thể lý giải được tình cảm phức tạp của con người? Đừng tỏ ra hiểu biết, ngươi cho rằng ngươi là gì của ta? Ta

một

phân tiền cũng

không

thiếu cho bọn họ, mấy năm nay đưa còn ít sao, ta

đã

sớm

không

còn nợ bọn họ, ta

đã

làm tròn chữ hiếu, bọn họ dựa vào cái gì mà còn

yêu

cầu ta làm cái này làm cái nọ?“


Hệ thống

không

những

không

yên lặng mà còn phản bác lại: „Ta đọc tư liệu của

anh, biết hết tất cả quá khứ của

anh, ba mẹ

anh

hoàn toàn là do cuộc sống bức bách, nếu có thể, bọn họ cũng

không

muốn như thế, bọn họ vẫn luôn

yêu

thương

anh, luôn lấyanh

làm niềm tự hào, nhưng ngược lại,

anh

coi bọn họ là niềm sỉ nhục của

anh.“


hắn

oán hận

nói: „Nuôi con

không

nổi

thì

không

cần sinh, ta có thể có được như hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực bản thân,

không

chút quan hệ nào với bọn họ.“


„Tốt, chính mình nỗ lực.“ Qua

một

lát, hệ thống chậm rãi dùng giọng

nói

ngày thường bàn công việc

nói, „Chu Diễm,

anh

có thể tham gia giải đấu kia, nhưng trong quá trình thi đấu, ta

sẽ

tạm ngưng công năng và trình tự sở hữu,

không

cung cấp thông tin cũng như hỗ trợ nào cho

anh.“


Hai mắt

hắn

lập tức mở to, „Ngươi

nói

cái gì?!“


„Nếu

không

muốn mất mặt tại

hiện

trường thi đấu, lập tức mua vé bay về thăm baanh.“ Hệ thống dừng

một

chút, „Thi đấu về sau

sẽ

có, tương lai

anh

còn dài,

anh

còn có thể chờ, ta

sẽ

nỗ lực tìm cơ hội khác cho

anh, nhưng thời gian của ba

anh

khôngcòn nhiều,

đã

không

chờ nổi

anh.“


„Ngươi dám uy hϊếp ta!“

Giọng hệ thống đầy vẻ xin lỗi: „Rất xin lỗi, ta chỉ

không

muốn sau này

anh

sẽ

hối hận.“


Nếu đối phương có

thật

thể,

hắn

đã

sớm xông lên đánh nhau,

không

đem đối phương đánh đến chết

thì

thôi!


Nhưng đối phương chỉ là

một

hệ thống ký túc trong cơ thể

hắn,

không

hình

không

sắc,hắn

nhìn

không

thấy sờ

không

được, chỉ có thể ném đồ và mắng thô tục, trừ làm như thế,

hắn

không

có biện pháp nào để trừng trị tên hệ thống khốn khϊếp.


thật

lá quá nghẹn khuất!


– cuối cùng,

hắn

vẫn từ bỏ thi đấu, bay trở về thành phố G để gặp mặt ba Chu lần cuối.


Tuy rằng sau khi trở về thành phố G,

hắn

cùng hệ thống nhìn như là hòa hảo, nhưngtrên

thực tế

đã

hình thành ngăn cách, trong nội tâm

hắn

đã

sinh ra

sự

chán ghét và thù hận đối với hệ thống – tuy hệ thống có thể lấy tư liệu của ký chủ, nhưng

khôngthể đọc nội tâm của ký chủ, đây là nguyên tắc đầu tiên của hệ thống, cho nên

hắnkhông

sợ hệ thống phát

hiện.


Từ đó về sau,

hắn

càng ngày càng thường xuyên phát sinh tranh chấp với hệ thống, cách dùng từ cũng ngày càng quá phận, rất nhiều lần đều là

hắn

đơn phương mắng chửi hệ thống.


hắn

suy nghĩ vô số lần, rốt cuộc làm sao mới có thể thoát khỏi cái hệ thống phiền toái này.


Hai năm sau, nguyện vọng của

hắn

cuối cùng cũng thực

hiện

được.


Chu Diễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, chậm rãi chống tay lên sofa ngồi dậy, trong nhất thời chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt, có chút ghê tởm,

không

thoải mái: „Sao ta lại ngủ như vậy...“


Trong cơ thể vang lên

một

giọng

nói

hoàn toàn khác biệt với hệ thống trong mơ: „Ký chủ thân mến, gần đây ngài quá mệt mỏi rồi.“


Chu Diễm xoa xoa mắt, „Ngủ cũng

không

tốt, luôn nằm mơ.“


Hệ thống đương nhiệm quan tâm hỏi: „Ký chủ, ngài mơ thấy gì?“

Chu Diễm dựa vào sofa, vừa tìm nước uống vừa

nói: „Mơ thấy lúc ông già ta qua đời.“


„thật

ngại, ta

không

nên hỏi.“


Chu Diễm

không

chút để ý

nói: „không

sao, sinh lão bệnh tử là chuyện thường,

khôngcó gì đáng đau thương.“


Qua

một

lúc, hệ thống đương nhiệm đột nhiên hỏi

hắn

một

câu: „Ngài hối hận sao?“


Chu Diễm cười khẽ: „Hối hận?!“

Giọng

nói

thể

hiện

ý tứ rất

rõ, nghĩ nhiều rồi.


Là hối hận

không

sớm trở về nhìn người ba bệnh nặng lần cuối, hay là vẫn hối hận bản thân

không

có năng lực chân chính để tham gia thi đấu quốc tế, hay là hối hận

đãmạnh mẽ đem cái hệ thống phiền toái kia ra khỏi cơ thể?


Chu Diễm lấy ra

một

lon coca trong tủ lạnh, sau đó „ca“

một

tiếng, thô bạo đem nắp mở ra.


Giọng

hắn

lạnh lùng như khí lạnh toát ra từ lon coca –


„Ta hối hận, chính là

không

sớm đem cái phế vật kia ra khỏi thân thể.“