Chương 74: Khoai môn nghiền

So với Chu Diễm

đang

sứt đầu mẻ trán, bên này Mộ Cẩm Ca thoải mái hơn nhiều.

Lúc còn ở Hạc Hi thực viên, có

một

khoảng thời gian



có hứng thú với các món bánh, nên

đã

tìm hiểu

một

phen, do đó khi đến cuộc thi „Vừa lòng 100%“



có thể tạo lớp vỏ bánh hoàn hảo như vậy, chứ lần đầu tiên dù là thiên tài cũng

không

bện được hoàn mỹ như thế,



đã

luyện qua luyện lại rất nhiều lần, mới có thể nắm giữ thủ pháp thành thục như thế.

Trước đó



đã

đọc qua món bánh mà Chu Diễm làm, hơn nữa còn tập làm hơn

mộtlần.

Chu Diễm làm món này là

một

món bánh truyền thống của

anh, gọi là shepherd"pie – bánh khoai tây thịt, còn gọi là cottage pie. Đặc điểm lớn nhất của bánh này là

khônglàm bằng bột mì, mà vỏ bánh được tạo thành từ khoai tây nghiền, nhân gồm có thịt bò hoặc thịt cừu cùng với các loại rau củ thích hợp và các loại gia vị.

- thật

sự

như lời Rượu trắng

nói, Chu Diễm làm đồ ăn đều là các món trong hệ thống ghi lại.

Cho dù là món bánh chocolate hoa hồng lần trước làm trong tiết mục “Vừa lòng 100%”, kỳ

thật

cũng chỉ là đơn giản đem bánh chocolate và bánh hoa hồng kết hợp với nhau, vô luận là dùng nguyên liệu hay cách thức chế biến, Chu Diễm đều ấn theo quy trình mà làm,

không

hề có cải tiến.

Rượu trắng

đã

nói

qua, khi hệ thống ở trong cơ thể chủ nhân

sẽ



một

cột tiến độ,một

nửa trước là chủ nhân dựa vào thực đơn mà hệ thống cung cấp và chỉ dẫn mà hoàn thành,

một

nửa sau là chủ nhân sau khi thành danh, bắt đầu tự mình sáng tạo, sau đó hệ thống

sẽ

thu thập tư liệu và lưu lại trong sách mỹ thực, đẩy mạnh thanh tiến độ.

Theo như lời Rượu trắng, sau khi đạt được nửa thanh tiến độ, nó

đã

nhiều lần nhắc nhở Chu Diễm phải bắt đầu giai đoạn sáng tạo, nhưng Chu Diễm luôn lấy lý do

khôngcó thời gian để kéo dài, sau đó bị nó đến phiền,

thì

hắn

trực tiếp

nói

rằng

không

muốn mạo hiểm.

Sau đó, Chu Diễm mạnh mẽ đem nó thoát ra.

Rượu trắng từng nghĩ đến sau khi nó

đi

rồi, thanh tiến độ vẫn tồn tại trong cơ thể Chu Diễm, cái hệ thống

đã

bắt nó rời

đi

chính là muốn vô công mà hưởng lợi, cho nên mới mạnh mẽ đuổi nó

đi, tu hú chiếm tổ.

Nhưng khi xem Chu Diễm thể

hiện

ở „Vừa lòng 100%“, nó cảm thấy thanh tiến độ vẫn như cũ, tuy Chu Diễm làm món ăn hoàn mỹ vô khuyết, nhưng đều là những món

đã

có sẵn trong thực đơn.

– bằng

không

một

năm nay, cái hệ thống đương nhiệm nóng lòng cầu toàn kia vì sao vẫn còn dung túng

hắn,

không

có chút tiến bộ nào.

Sau khi nghe Rượu trắng

nói

ra nghi ngở, Mộ Cẩm Ca bắt đầu sinh ra ý tưởng cùng Chu Diễm so đoán nguyên liệu và cách nấu của món ăn.

không

chỉ nhắm vào phương diện là hệ thống

không

thể phân tích món ăn của ai ngoại trừ chủ nhân,

một

phương diện khác chính là Chu Diễm có tự sáng tạo ra món ăn nào hay

không, dù sao

trên

thực tế khi tỷ thí phân tích các món ăn, bình thường đều

sẽ

ưu tiên chọn những món trong phổ biến, vì như thế

sẽ

rất dễ đoán, chỉ cần

đã

gặp qua và nếm qua món ăn của đối thủ,

thì

xem như là xong.

Nhưng là dù dưới tình huống này, Chu Diễm vẫn

sẽ

dùng món ăn có sẵn trong thực đơn của hệ thống.

Hệ thống của

hắn

sao lại cho phép

hắn

đưa ra quyết định sai lầm như vậy?

Hoặc là, cái hệ thống đương nhiệm kia cũng là đồ ngốc.

Mộ Cẩm Ca cảm thấy có chút

không

đúng, nhưng

không

đúng chỗ nào

thì

không

biết, vì thế tạm thời bỏ qua, trước tiên tập trung cho việc trước mắt.

Nếm thử

một

phần ba miếng bánh,



có thể đại khái đoán ra được nguyên liệu và gia vị, bắt đầu động tác, cắt

nhỏ

cà chua và cà rốt, sau đó làm nóng chảo, cho tỏi băm vào phi thơm, kế tiếp cho thịt bò vào xào, đến khi thịt bò

đã

chín tái

thì

cho cà chua và cà rốt vào xào cho chín, tiếp theo cho thêm sốt cà chua để tăng thêm vị.



dùng muỗng

nhỏ

múc

một

chút cho vào miệng ăn thử, tự hỏi trong vài giây ngắn ngủi

thì

xoay người lấy

một

cái chai còn phân nửa rượu vang trong tủ ra, rất nhanh đổ vào chảo, lúc sao lại cho thêm tiêu đen và nước sôi,

một

lần nữa nếm thử, tựa hồ cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, nghĩ nghĩ lại bảo Tiểu Sơn

đang

đứng chờ bên ngoài

đi

vào giúp



lấy chút rau mùi của quán, cho thêm vào vài nhánh.

Chiếc nồi được đặt

trên

bếp hầm với lửa

nhỏ

trong 30 phút, sau lần thứ hai nêm nếm gia vị

thì

lại để lửa lớn lần nữa để lấy nước hầm, trong lúc chờ đợi



chuẩn bị khoai tây nghiền, sữa, bơ, muối, cùng tiêu trộn đều với nhau, chờ khi phần nước sốt thịt

đãxong,

thì

đổ vào khay, phía

trên

là lớp khoai tây nghiền vừa làm, sau đó cho vào lò nướng.

Trước đó, khi tự nấu

thì

Chu Diễm dùng thời gian lâu hơn

cô, đây cũng là điều bình thường, vì món này xác

thật

cần nhiều thời gian, thời gian hầm thịt, rồi cả thời gian chờ nướng, nếu động tác chậm

một

chút, thời gian chắc

sẽ

không

đủ, Chu Diễm và hệ thống

đã

tỉ mỉ tính toán thời gian ngắn nhất.

Nhưng

hiện

tại, hai người thay nhau làm món ăn của đối phương,



làm món bánh này vừa ít tốn sức tốn thời gian hơn nhiều so với Chu Diễm làm món caramel, điều này cũng

đã

đủ thuyết minh

một

số vấn đề.

Khi thời gian gần hết, Tiếu Duyệt phụ trách nhắc nhở báo giờ, khi báo thời gian còn lại 5 phút, bên trong nhà bếp truyền đến tiếng va chạm của các chén bát, nồi niêu, hiển nhiên Chu Diễm có chút luống cuống.

Nhưng cuối cùng,

hắn

vẫn bưng ra thành phẩm giống như của Mộ Cẩm Ca

đã

làm.

„Chu tiên sinh, mời

anh

trước.“

Mộ Cẩm Ca đem món bánh mới ra lò đẩy về phía Chu Diễm, trừ bỏ cách trang trí và thước tấc

không

giống, món bánh



làm đều giống như Chu Diễm

đã

làm từ vẻ ngoài đến mùi vị.

Chu Diễm đứng hình nhìn chằm chằm nhìn cái bánh nóng hôi hổi trong vài giây, sau đó trầm mặc cầm muỗng lên, múc

một

miếng

nhỏ, thổi thổi, cho vào miệng nếm thử.

Chưa ăn hết

một

nửa, tim

hắn

đã

lạnh hơn phân nữa.

– hương vị này, làm giống

hắn

như đúc!

hắn

khó có thể tin mà ăn nửa còn lại, tinh tế nếm thử, muốn từ giữa tìm ra

sự

khác biệt, nhưng khi

hắn

đem phần bánh của Mộ Cẩm Ca ăn hết gần phân nửa,

hắn

cũngkhông

tìm ra được chỗ sai sót nào.

Tại sao

một

chút sai biệt đều

không

có?!

Sắc mặt Chu Diễm trầm xuống, nụ cười

trên

mặt từ ban đầu

đã

biết mất,

hắn

nói

với Mộ Cẩm Ca: „Tôi muốn xem bản ghi chép cùng phần ghi hình.“

Mộ Cẩm Ca gật đầu: „Tự nhiên,

anh

cứ tùy ý.“

Kỳ

thật

Chu Diễm biết



không

có khả năng xem lén

hắn

nấu, dù sao



cũng nấu bên ngoài, có khách hàng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của

cô, nhưng

hắnkhông

muốn tin tưởng, món ăn mà mình làm theo

sự

hướng dẫn của hệ thống mới làm ra được sao



lại có thể dễ dàng làm giống 100%, cho nên muốn xem chứng cớ mới vừa lòng, hy vọng tìm được chút sai sót nào cũng tốt.

Hai đoạn clip cộng lại hơn hai tiếng, vì tiết kiệm thời gian,

hắn

xem đồng thời cả hai, lăn lộn xem tới xem lui từng giai đoạn chế biến, nấu nướng, đến thời gian nướng, xem đến hai mắt

hắn

đều đầy tơ máu.

„Nơi này...“ Cuối cùng, cuối cùng

hắn

cũng tìm được

một

điểm sai biệt nho

nhỏ, „Hẳn là cho rau mùi vào trước, sau đó mới bỏ tiêu đen và nước sôi vào, thứ tự sai rồi.“

Thấy

hắn

lăn lộn nửa ngày mới

nói

ra

một

điểm

nhỏ

không

đau

không

ngứa, ngay cả Tiếu Duyệt cũng nhịn

không

được mà xuy

một

tiếng.

Mộ Cẩm Ca thản nhiên

nói: „Đúng là

không

đúng thứ tự, nhưng cũng

không

ảnh hưởng đến hương vị. Nếu

anh

không

xem clip,

anh

phát

hiện

ra sao?“

Chu Diễm bắt đầu cưỡng từ đoạt lý: „Mộ tiểu thư, thứ tự nêm nếm đều ảnh hưởng đến hương vị, cho dù là rất

nhỏ,

thì

vẫn

không

đảm bảo 100% hương vị, chính vì tôi cảm thấy có chút

không

đúng, cho nên mới muốn xem clip.“

Mộ Cẩm Ca: „À,

nói

cách khác, nếu

không

xem băng ghi hình,

anh

chỉ dựa vào nêm nếm, là

không

nhận ra chỗ nào

không

đúng sao.“

Chu Diễm ngắc ngứ: „Tôi...“

„Ngay lúc

anh

xem băng hình, tôi

đã

ăn thử món

anh

nấu.“ Mộ Cẩm Ca bưng lên phần bánh Chu Diễm làm, dừng

một

chút, sau đó chậm rãi

nói: „anh

thật

sự

nấu ra món của tôi sao?“

Thân thể Chu Diễm cứng đờ: „cô

nói

gì?“

Mộ Cẩm Ca nhếch miệng, hiếm khi lộ ra tươi cười: „Chu tiên sinh, ngay cả khoai môn và củ từ mà

anh

cũng

không

phân biệt được sao?“

Chu Diễm trừng to hai mắt.

Mộ Cẩm Ca thấy

hắn

không

nói

gì, lại hỏi: “Nếu vị giác tôi

không

có vấn đề, món này của Chu tiên sinh lấy nguyên liệu chủ yếu là củ từ đúng

không?”

Tiếu Duyệt đứng bên cạnh nhanh chóng

nói: “Đúng là củ từ, tôi thấy được, củ từ nghiền ra sau đó cho thêm sữa.”

“Tôi nhớ



chị Cẩm Ca cũng dùng sữa.” Tiểu Sơn đứng cạnh quầy bar nãy giờ cũng lên tiếng, “Chỉ là

không

có dùng củ từ a… Nhưng

thật

ra có dùng khoai môn gọt vỏ ngâm nước hồi giữa trưa.”

Sắc mặt Chu Diễm cực kỳ khó coi.

Trước giờ

hắn

nấu ăn đều dựa vào

sự

hướng dẫn của hệ thống, chưa từng giống như Mộ Cẩm Ca vừa nấu vừa thử, cho nên vị giác

không

mẫm cảm,

hắn

lại

không

phải là nhà bình luận ẩm thực,

không

cần phân tích cho người ta nghe, cho nên nhiều năm qua cũng

không

có để ý điểm này, càng

không

có giống như những đầu bếp khác rèn luyện đầu lưỡi của bản thân.

hắn

chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại có

một

ngày mất mặt như thế này!

Nhưng

hắn

vẫn mạnh miệng: “Củ từ… so với khoai môn

thì

càng thích hợp hơn cho món này.”

Hầu Ngạn Lâm ôm mèo đứng

một

bên nhìn cuộc chiến, mỉm cười

nói: “A, nhưng tôi nhớ



chủ đề cuộc thi của hôm nay chẳng phải là “làm đúng” món đối thủ làm sao? Sao giờ lại biến thành “cải thiện” vậy?”

“Nhưng cũng

không

phải là cải thiện.” Mộ Cẩm Ca

không

nhanh

không

chậm

nói, “Củ từ và khoai môn đúng là khi vào miệng

thì

có cho cảm giác giống nhau, nhưng cũng có đặc điểm khác nhau rất lớn, khoai môn

thì

mềm hơn củ từ, củ từ

thì

giòn hơn khoai môn, nếu dùng củ từ làm món caramel

sẽ

không

độ mềm mịn hoàn hảo.”

Hầu Ngạn Lâm dùng giọng

nói

như học trò nghe giảng dài giọng

nói: “A,

thì

ra là vậy…”

Chu Diễm cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người ngồi đây đều nhìn chằm chằm

hắn, lúc này máu nóng chảy rần rần trong cơ thể

hắn, khiến

hắn

đau đớn.

hắn

mơ hồ nghe được khách hàng trong tiệm bàn luận –

“Ha ha, người này

thật

sự

là mất mặt mà, ai vậy?”

“anh

không

biết?

anh

ta chính là Chu Diễm, lôi chủ của tiết mục ẩm thực, người

đãthắng bà chủ tiệm này đó.”

“Nhưng

không

phải Chu Diễm là ông chủ của “Chu Ký” sao? Còn là đầu bếp cao cấp sao, chậc chậc…”

“không

phải đâu, đầu bếp cao cấp sao lại làm đồ ăn như vậy?”

“A, thảm rồi, tôi quay trôm phát lên weibo có thể tạo nên tin tức lớn

không?”

“không

phải người ta có người chống lưng sao,

không

thấy bao nhiêu tài năng, sao lại được truyền thông tung hô vậy…”

“Suỵt,

anh

ta nhìn qua kìa!”

“Sợ gì,

không

phải

anh

ta còn

nói

muốn thu bà chủ làm học trò sao?!!”

“Haiz, tôi xem ra

anh

ta là coi trọng dung mạo của bà chủ rồi, xem ông chủ có cho mèo cào mặt

anh

ta

không.”

“Ha ha ha, Tiểu Lý

anh

thật

biết

nói

đùa!”

“Ngốc,

anh

cười lớn vậy làm gì!”

….

Đáy lòng Chu Diễm hướng hệ thống cầu hỗ trợ ngàn vạn lần, nhưng

không

biết vì sao, cái giọng

nói

lành lạnh kia lại chậm chạp

không

phản ứng, tựa như

không

tồn tại.

Khốn khϊếp!

Mà ngay lúc

hắn

không

biết làm sao, Mộ Cẩm Ca đến gần, nhìn

hắn

ta, lạnh lùng

nói: “Ngay cả

một

đầu bếp

không

chuyên nghiệp mà có lòng

yêu

thích đều có thể thông qua việc nếm thử mà làm ra

một

món ăn, có thể đoán ra được nguyên liệu mà làm món ăn như mẫu, mà

anh, thân là đầu bếp chuyên nghiệp, hoạt động

đã

7 năm trong nghề,

đã

mở

một

nhà hàng, còn thắng

một

vài cuộc thi, lại ngay cả đều cơ bản nhất cũng

không

nhận ra, đầu lưỡi trì độn, ngay cả so với người ngoài cũng

không

bằng,anh

có tư cách gì mà tự tin cảm thấy mình rất lợi hại?”

Đầu óc Chu Diễm trống rỗng, hai tay nắm chặt run nhè

nhẹ.

Đột nhiên, Mộ Cẩm Ca hạ giọng, nhưng lời



nói

như là tiếng sấm giữa trời quang bổ vào lòng đối phương: “Chu Diễm,

anh

có từng nghĩ

một

vấn đề?”

“Rời khỏi hệ thống,

anh

chẳng là gì cả?”