Chương 4

Sau khi bị giáo viên phạt, lại lần nữa bị cảnh cáo, Chu Thanh Thanh ngược lại đàng hoàng rất nhiều trong mấy ngày nay.

Đầu mùa xuân thời tiết tháng ba, còn hơi se lạnh.

Hai chiếc áo khoác không dày không mỏng, mặc vừa vặn.

Vị trí của Sở Ca ngồi ở hàng cuối cùng, trong lớp học đều có một thông lệ sắp xếp chỗ ngồi, thành tích kém, học sinh nghịch ngợm đều ngồi ở mấy hàng cuối cùng, đó là việc không thể nghi ngờ.

Ngày thứ sáu này, thời tiết xem như không tệ.

Hơn tám giờ sáng, ánh mặt trời ló dạng, xuyên qua cành cây cao chót vót ngoài cửa sổ, và nhánh cây lá cây đang lung lay, rơi vào trên cửa sổ thủy tinh.

Sở Ca cầm bút, nhìn quyển bài tập trước mặt, vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc, lông mi dài mà cong giống như cây quạt nhỏ, theo cô thỉnh thoảng chớp mắt, nhấp nháy nhấp nháy, Giang Tâm không kìm chế được nhìn đến say mê.

Da của Sở Ca rất đẹp, trước đây tóc vẫn luôn xõa, nên nửa bên mặt bị che lại, đồng thời vì có mái bằng, trán cũng bị che mất.

Nhưng bây giờ, buột một tóc đuôi ngựa thật cao, Giang Tâm ở đó trong phút chốc, đột nhiên cảm thấy, dáng dấp Sở Ca thật sự là quá xinh đẹp.

"Sở Ca."

"Hả?" Sở Ca liếc mắt nhìn cô ấy, đôi đồng tử chứa nước nhìn chằm chằm Giang Tâm: "Làm sao?"

Giang Tâm một tay chống trên mặt bàn, nhìn cô: "Hóa ra cậu lại xinh đẹp như vậy à?"

Cô không phải là không có ấn tượng với Sở Ca hồi năm lớp mười, chỉ là lâu lắm rồi cô chưa trông thấy một Sở Ca xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời, lời bên miệng nói ra biến thành câu nghi vấn.

Nghe vậy, Sở Ca liền cong môi cười, khóe mắt cong cong, rất là mê người.

"Trông rất đẹp?" Sở Ca hỏi ngắn gọn.

Giang Tâm không có nửa điểm do dự gật đầu: "Rất đẹp nha, tớ là nữ mà còn cảm thấy dáng vẻ cậu như này giống như đang quyến rũ tớ vậy."

Sở Ca bật cười, vươn tay nhéo gò má của Giang Tâm: "Cậu cũng trông rất đẹp, da thật mềm."

Giang Tâm sờ vào chỗ Sở Ca mới vừa lưu lại nhiệt độ trên khuôn mặt cô ấy, "Thật à?"

"Thật." Sở Ca cười chân thành nhìn cô ấy, đưa tay vỗ vỗ đầu cô ấy: "Giang Tâm của tớ tốt như vậy, lại xinh đẹp thế này, cũng không biết tương lai ai có phúc cưới về nhà."

Giang Tâm liếc nhìn cô: "Nói gì vậy, việc này còn sớm mà."

Sở Ca nhếch nhếch cánh môi, chỉ chỉ mặt cô ấy: "À, còn đỏ mặt."

Giang Tâm đưa tay bụm mặt, thật sự là không muốn thừa nhận chuyện này.

Tại sao trước đây cô không biết, thì ra Sở Ca biết nói chuyện như thế.

Trong giờ nghỉ giải lao giữa hai người, không coi ai ra gì cười cười nói nói, khiến cho bạn học xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên.

Bắt đầu từ thứ hai, mọi người đã cảm thấy Sở Ca thay đổi không ít, dám trực tiếp chống đối với Chu Thanh Thanh, và nhiều người cũng đã nghe nói về những chuyện ở kí túc xá nữ.

Khoa xã hội vốn là nữ nhiều, nam ít.

Nói thật, lúc trước rất nhiều người không thích Sở Ca, bởi vì quá nhu nhược, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, mỗi ngày trên người cũng toàn dơ bẩn, trừ Giang Tâm ra, cũng không một ai nguyện ý đến gần cô.

Nhưng giờ thì khác, Sở Ca thay đổi lớn, mọi người đều thấy ở trong mắt.

Mà Chu Thanh Thanh gây ra nhiều việc, nam sinh trong lớp mà nói xem như, cũng không nhìn nổi nữa.

Quá bắt nạt bạn học nữ.

Cho nên vào mấy ngày tiếp theo, nhiều người từ từ thay đổi trận địa của họ, đứng ở bên cạnh của Sở Ca.

...

Chu Thanh Thanh nhìn hai người ngồi cùng bàn bên cạnh đang cười cười nói nói, thấp giọng bảo: "Thanh Thanh, buổi chiều chúng ta như vậy thực sự không có chuyện gì chứ?"

Chu Thanh Thanh liếc người nọ: "Có thể có chuyện gì." Cô ta quay đầu liếc nhìn người ngồi ở đằng sau Sở Ca, vô hình cảm thấy nụ cười trên mặt cô rất là chướng mắt.

Cắn răng nghiến lợi nói: "Yên tâm, xảy ra chuyện thì tôi chịu trách nhiệm."

Người bạn học kia vẫn còn có hơi lo lắng: "Nhưng mà chúng ta tìm tới những người đó, nếu như bị giáo viên phát hiện thì làm sao?"

"Nếu như cậu sợ, cũng đừng đi với tôi." Chu Thanh Thanh không nhịn được lại nói: "Sau này cũng đừng theo tôi."

Một bạn học khác ở giữa hòa hoãn nói: "Thanh Thanh, cậu ấy không có ý này, ý là chúng ta tìm người bên ngoài đến đánh Sở Ca, vẫn hơi lo lắng rằng cậu ta sẽ đến chỗ giáo viên tố cáo."

Chu Thanh Thanh giương cằm: "Nó dám."

Hai người bạn học thường xuyên đi bên cạnh cô ta, nhìn cô ta như vậy cũng chỉ có thể coi như không có gì.

*

Buổi chiều bốn giờ bắt đầu tan học về nhà.

Buổi chiều thứ sáu chỉ có hai tiết chính, sau tiết học cuối cùng mọi người đều mang theo cặp sách chuẩn bị về nhà.

Sở Ca và Giang Tâm cùng ở trong một thị trấn nhỏ, vì thế hai người vẫn luôn ngồi chung xe về nhà.

Nhưng mà hôm nay không được, Giang Tâm còn muốn đi mua sắm, hôm nay là sinh nhật mẹ cô, đã ở bên ngoài chờ cô, chuẩn bị cùng đi ăn cơm.

"Sở Ca, hôm nay tớ không về cùng cậu được rồi."

Sở Ca đáp lời: "Ừm."

Bởi vì tuần này đều là Sở Ca trực, sau đó cô chờ các bạn học đều đi, mới cầm cây chổi lên quét lớp, sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, Sở Ca mới cầm túi xách chuẩn bị trở về nhà.

Trong trường học lúc này đã vắng vẻ, chủ yếu hiếm thấy một hoặc hai bạn cùng lớp.

Sở Ca dọc theo đường mòn bên ngoài trường học, đi về phía bến xe.

Từ trường học đi đến bến xe có hai con đường, nhưng đường mòn nhanh hơn nhiều, người cũng tương đối ít.

Sở Ca cúi đầu bước, bỗng nhiên chợt dừng chân, nhìn người xuất hiện ở trước mặt mình.

Hơi nghiêng người né tránh, chuẩn bị cúi đầu đi qua, nào ngờ một trong những tên côn đồ trẻ ngăn trước mặt Sở Ca, đưa tay liền muốn bắt lấy cổ tay của Sở Ca, bị cô nhanh chóng tránh ra.

Người đàn ông khịt mũi: "Tiểu mỹ nữ, về nhà một mình không cô đơn sao?"

Sở Ca nhìn mấy người đó: "Các người muốn làm gì?"

Người đó nhìn mặt của Sở Ca, trao đổi ánh mắt với người bạn đi cùng: "Ôi, dáng vẻ thực không tệ, khổ nỗi sẽ bị người khác ghen tỵ."

"Không muốn làm gì, chỉ muốn tìm tiểu mỹ nữ tán gẫu một lát."

Sở Ca cười nhạo: "Xin lỗi, tôi không muốn tìm mấy người nói chuyện phiếm." Trông bốn người vây xung quanh mình, Sở Ca nheo mắt nhìn: "Tránh ra."

Người nọ dẫn đầu nhìn dáng vẻ cô như vậy, không nhịn được giễu cợt: "Còn là một hột tiêu nhỏ đấy."

"Hôm nay chúng ta hãy nếm thử vị tươi mới của hạt tiêu nhỏ này đi." Mấy người xung quanh tiến lên, có người muốn tóm lấy tay của Sở Ca, có người muốn xé quần áo của Sở Ca.

Sở Ca người này, thân thể không tốt, giá trị võ lực khác cũng không có, nhưng từ nhỏ vì lí do thể chất, không thể làm vận động quá mức kịch liệt, trái lại học được một ít Thái cực quyền.

Nhưng có một điều cô không quên, chỗ trí mạng cô biết không ít.

"Đừng đến đây, đến nữa tôi sẽ không khách khí." Sở Ca lui về phía sau hai bước, nhìn người trước mặt nói một cách tàn nhẫn.

Một người đàn ông vươn một tay nắm chặt tay của Sở Ca, liếʍ liếʍ môi, mặt đầy nước dãi: "Con mẹ nó, da thật mềm." Hắn nheo mắt quét nhìn Sở Ca: "Em muốn không khách khí với chúng tôi như thế nào." Trong lời nói có chế nhạo.

Nghe vào trong tai của Sở Ca, ngập tràn vô sỉ.

Khi một người khác muốn đưa tay chạm vào ngực của cô, Sở Ca chợt động tay, trực tiếp tóm chặt người đàn ông vừa đưa tay nắm tay mình... Trong hẻm nhỏ phút chốc vang lên tiếng kêu như gϊếŧ heo.

"A..."

Ba người kia đang theo dõi tình hình, trao đổi ánh mắt với nhau toàn bộ cùng tiến lên.

"Con đi**m, dám đánh Lưu ca của tao..."

Sở Ca liếc nhìn tình huống này, cứng đối cứng khẳng định không được, cô không có năng lực như vậy, nhiều nhất chính là tìm cơ hội đi qua ngõ hẻm bên kia.

Suy nghĩ, cô quay sang bên, đối với kẻ đưa tay qua, hung hăng đá một cước, đánh trực tiếp vào vị trí trọng điểm.

Sở Ca dùng toàn lực, sau khi đá tên kia xuống đất, cầm túi xách trong tay độc ác đi đến trước mặt tên đó đánh...

Nhìn khe hở một chút xíu, Sở Ca nhanh chóng chạy ra ngoài...

Người phía sau không ngừng theo sát.

"Con mẹ nó, đừng để cho nó chạy." Tên đàn ông bị Sở Ca đá vào chỗ trọng yếu hung tợn hét.

Sở Ca tựa như không biết sống chết chạy về phía trước, trong đầu cô chỉ có một ý niệm... Nhất định phải chạy ra ngoài, bị đuổi kịp thì xong rồi.

"Két..." Tiếng xe hơi phanh gấp.

Người đàn ông trông thấy Sở Ca vội vã băng qua đường, nhanh chóng đạp thắng xe, nhìn Sở Ca hùng hùng hổ hổ: "Không có mắt à, đi đến giữa đường muốn chết phải không?"

Sở Ca không để ý tới, nhanh chóng băng qua đường.

Sau khi cách một cái đường xe, cô mới buông lỏng đôi chút.

Ít nhất bây giờ ở nơi nhiều người, những người đó hẳn là không dám làm bậy.

Cô kéo áo khoác đồng phục học sinh mình mới vừa bị xé, sau đó kéo dây kéo lên. Sở Ca mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhanh chóng đón một chiếc xe máy ở ven đường, báo địa chỉ nhà, rồi đi mất.

Quách Liệt vừa quay đầu liền thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, hơi kinh ngạc, "Thiếu gia, ngài nhìn cái gì vậy?"

Cố Thanh Diễn lắc đầu, thân ảnh mới vừa rồi, sao lại quen thuộc một cách khó hiểu.

Hắn trầm ngâm, nhìn về phía trước: "Có thể đi được chưa?"

Quách Liệt trả lời: "Có thể, vừa rồi có một cô gái xông tới, đoán chừng là không muốn sống rồi."

Cố Thanh Diễn trầm mặc không nói nửa lời.

Quách Liệt cũng biết rõ không nhiều lời nữa, vị thiếu gia này không thích người nói nhiều, hôm nay nếu không phải có tình huống đặc thù phải đi đường này, sao bọn họ có khả năng xuất hiện trong thành phố nhỏ lạc hậu này.

Đêm đó, sau khi Cố Thanh Diễn về nhà, mới vừa ngủ không bao lâu, trong giấc mơ của hắn lần nữa xuất hiện đôi chân trắng nõn như ngọc, chân sáng bóng non trượt, nõn nà giống như thượng hạng vậy, quấn eo của mình...

Nhưng mặt mũi vẫn cứ thủy chung không thấy rõ.

Duy nhất thấy rõ một thứ chính là, đùi phải người đó có một nốt ruồi.

Từ trong mộng tỉnh lại, Cố Thanh Diễn vén chăn lên, xoay người vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên... Chờ hắn đi ra lần nữa, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, gọi một cuộc.

"Giúp tôi tìm người..."