Chương 6:

Vách tường trong hẻm nhỏ, rêu xanh tràn lan.

Có chút mùi thơm thoang thoảng của rêu xanh, thoang thoảng nhàn nhạt mùi cỏ cây bị nước mưa cọ rửa qua.

Sở Ca nhìn mấy người trước mặt, nhếch môi: "Tìm tao tính sổ?"

Kẻ đó hừ một tiếng: "Thế nào, mày đá anh em tao còn muốn giật nợ?"

Sở Ca chuyển động tròng mắt, "Đó không phải là do tụi bây tự chuốc lấy sao, người sai tụi mày tìm tao, cho tụi mày bao nhiêu tiền?"

"Hai ngàn."

"A Phi, không có ai sai tụi tao tìm mày, chỉ là nhìn mày không vừa mắt."

Sở Ca thích thú than nhẹ: "Tao nhớ, lần trước không phải mày nói tao rất đẹp sao?"

Kẻ đó sắc mặt cứng đờ, chỉ một lát không biết nên trả lời thế nào.

Thật ra hắn không tính là lưu manh đúng chuẩn, chỉ dựa vào khuôn mặt hung thần ác sát, dọa người chút thôi, đây là lần đầu tiên nhận được công việc đúng gốc lưu manh như vậy.

Cô nhìn về phía hắn ta: "Chu Thanh Thanh cho tụi mày hai ngàn đúng không, toàn bộ tiền đều nhận được chưa?" Sở Ca nhìn chằm chằm hắn ta, cặp mắt đào hoa kia của cô, giống như có một loại ma lực vậy, dụ người không nén nổi say mê, sa vào tròng.

Hắn ta run lên, bên miệng vô thức nói ra: "Vẫn chưa."

Sở Ca cười nhẹ: "Thật đúng là Chu Thanh Thanh rồi."

Nghe thế, tròng mắt hắn ta trừng lên, "Ai nói, tụi tao chỉ là thấy mày..." Sở Ca khẽ vỗ tay, nhìn người ở phía sau: "Giang Tâm, cô Khưu, mọi người đều nghe được chứ?"

Hắn ta trợn mắt đứng đối diện Sở Ca nhìn người từ khúc quanh phía sau đi ra.

"Con mẹ nó, mày chơi tao?"

"Chu Thanh Thanh đi đâu tìm kẻ ngu đần như vậy nhỉ?"

Cô cho rằng, loại người như Chu Thanh Thanh, ít nhất còn có chút đầu óc, nhưng không ngờ, một chút đầu óc cũng không có.

Lúc này cô Khưu lửa giận đã đánh vào tâm trí, từ lúc Sở Ca bắt đầu tìm cô đi đến chỗ này, cô đã cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không có bằng chứng, hoàn toàn không ngờ rằng, bạn học cùng lớp lại làm ra loại chuyện như thế này.

Cô nhìn về phía Sở Ca, một lần nữa bị sốc, học sinh vẫn luôn bị xem nhẹ trong lớp này, thay đổi thật lớn.

"Sở Ca, các em về trước đi, ở đây giao cho cô xử lý."

Sở Ca liền gật đầu, nhìn về phía cô Khưu: "Vẫn hy vọng cô Khưu, có thể xử lý công bằng."

Cô Khưu khẽ gật đầu: "Cô sẽ, yên tâm nhé, trường học sẽ cho em một lời giải thích."

"Dạ."

Sở Ca cùng Giang Tâm quay về nhà, về phần giải quyết tiếp theo, Sở Ca cũng không hỏi.

Tuy nhiên vào một buổi sáng thời điểm tập hợp để tập thể dục theo thường lệ, toàn trường phát thông báo liên quan đến chuyện Chu Thanh Thanh tìm thanh niên côn đồ bắt nạt bạn học, đã báo cảnh sát.

Thậm chí chuyện xử lí Chu Thanh Thanh sau đó, Sở Ca cũng không rõ lắm, nghe nói bị cảnh sát dẫn đi, lại nghe nói trong nhà lôi kéo quan hệ, được thả ra.

Nhưng cô ta ở trường học, đã bị đuổi.

Trung học Nam Thành, là một khu trường học nghiêm cẩn, loại học sinh có hành vi thế này, không thể nào còn có thể chứa chấp nổi.

Lần này, Sở Ca thì vẫn vui vẻ ung dung tự tại.

Tin đồn trong trường xôn xao diễn ra trong mấy ngày, sau đó cuối cùng cơn bão cũng lắng xuống.

Trong chớp mắt, đã đến thời gian thi tháng.

Sau kì thi là cuối tuần, lúc ở nhà vào cuối tuần, Sở Ca đang suy nghĩ một vấn đề, nhà Sở Ca thật sự là quá nghèo.

Nghèo rớt mồng tơi.

Phí sinh hoạt của Sở Ca, đều là do bà nội Sở chắp vá lung tung đưa cho, mỗi lần cầm cọc tiền kia ở trong tay, trong lòng Sở Ca luôn cảm thấy hơi bất an.

Bà nội Sở đã lớn tuổi, phí sinh hoạt của Sở Ca chủ yếu là dựa vào một tháng mấy chục đồng của ông lão kia bù vào, cộng thêm tiền bán rau của bà Sở cấp cho.

...

"Sở Ca." Giang Tâm từ phía sau vọt tới, "Nghĩ gì thế, về nhà cùng nhau chứ?"

Sở Ca khẽ lắc đầu, đột nhiên tròng mắt cô sáng lên: "Giang Tâm, chẳng phải trước đây cậu nói mẹ cậu làm việc ở tạp chí xã hội đúng không?"

"Đúng vậy." Mẹ cô làm việc ở tạp chí xã hội Nam Thành, cho nên có khi tan lớp vào thứ sáu Giang Tâm sẽ đợi mẹ tan việc xong rồi về nhà cùng nhau.

"Vậy cậu có thể giúp tớ hỏi thử xem, ở đó có công việc bán thời gian nào không?"

Cô nhớ không lầm, chắc là có thể đi làm thêm ở tạp chí xã hội, Sở Ca rũ mắt nhìn bản thân, kiếp trước cô đã lên kế hoạch cho biết bao nhiêu buổi trình diễn đi catwalk của người mẫu, lần này sẽ ổn thôi.

Giang Tâm nghi ngờ nhìn cô, im lặng hơn mấy giây, sau đó cô ấy mở to mắt nhìn Sở Ca: "Công việc bán thời gian ở tạp chí xã hội chỉ có người mẫu và tác giả, cậu muốn làm người mẫu sao?"

"Nhưng mà bây giờ đang học lớp mười hai, việc học căng thẳng thế này..."

Sở Ca bật cười: "Cậu yên tâm đi, trước giúp tớ hỏi thử qua đã, tớ sẽ không lơ là học tập."

Giang Tâm khẽ đáp, "Được."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ánh nắng chiều rơi ở phía sau cả hai, kéo dài bóng dáng các cô.

Tình bạn thời thanh xuân, luôn tốt đẹp như thế.

Chủ nhật vào lúc trở lại trường học, Giang Tâm liền kéo Sở Ca thần bí nói: "Sở Ca, chuyện tuần trước cậu nhờ tớ hỏi đã có kết quả, mẹ nói với tớ, tình cờ gần đây bên họ có một sự kiện, cần một người mẫu trang bìa, vì trước đó tự dưng lỡ hẹn, nên có thể cho cậu một cơ hội phỏng vấn đó."

Cô ấy đưa tay vỗ nhẹ vào vai Sở Ca: "Cũng nhờ tớ mặt dày mặt dạn mới khiến mẹ cho cậu cơ hội này đó nha."

Sở Ca khẽ cong môi: "Cảm ơn cậu." Vươn tay nhéo nhẹ mặt của Giang Tâm: "Nếu như tớ thành công, đến lúc đó mời cậu ăn cơm nhé?" Sở Ca chớp mắt nhìn Giang Tâm, trong đôi mắt kia, tràn đầy hài hước.

Giang Tâm than nhẹ: "Cũng không cần ăn cơm, chỉ cần đi cùng nhau thôi."

"Khi nào?"

"Chỉ là thời gian là vào chiều mai, chúng ta phải đi học mà."

Sở Ca suy nghĩ chốc lát, "Tớ tìm cô xin nghỉ, cậu thì đừng đi."

"Đừng mà, tớ cũng muốn đi."

Kết quả cuối cùng, hai người chỉ đành phải bàn bạc lại với nhau, cùng đi xin nghỉ.

Chỉ là cho đến giữa trưa, sau khi Giang Tâm liếc nhìn thành tích ở bảng thông báo, gần như phát điên rồi.

Cô thét lên chạy trở về lớp học, lắc Sở Ca đang gục xuống bàn ngủ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Sở Ca... Sở Ca, có thành tích."

Sở Ca mơ mơ màng màng nói: "Thì sao ấy."

Giang Tâm muốn kìm chế nhịp tim mình đang nhảy: "Cậu biết mình thi bao nhiêu điểm không?"

Bạn học bên cạnh không đi xem thành tích nói xen vào, "Chắc Sở Ca không phải lại xếp nhất từ dưới lên đâu nhỉ."

Giang Tâm nheo mắt nhìn người đó: "Nói bậy, Sở Ca... là hạng nhất lớp."

"Cái gì?"

Các bạn học ngồi ở trong lớp không đi coi thành tích, đều nhìn Giang Tâm với vẻ mặt dồn ép, giống như đang nhìn một kẻ cực ngu si vậy.

Nói ai nhất lớp, cũng không thể nào là Sở Ca được.

Dù sao cô nổi tiếng là thành tích đếm ngược mà.

Giang Tâm nhanh chóng gật đầu: "Là thật mà, bảng điểm của lớp đã được dán trên bảng thông báo."

Có người vội vàng hỏi: "Thật á?"

"Ừ."

"Ể, chúng ta mau đi xem thôi."

Đợi đến khi các bạn cùng lớp đều chạy ra ngoài, Giang Tâm mới nhìn Sở Ca: "Cậu có dốt thiệt không đó, sao tự dưng cứ như ăn phải thuốc í, thi tốt vậy chứ?"

Sở Ca vẫn chưa phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Giang Tâm, "Hạng nhất lớp hả?"

Giang Tâm gật đầu: "Đúng đó, phấn chấn lên, Sở Ca thiệt giỏi."

Sở Ca trầm mặt khẽ đáp, hạng nhất lớp, còn cách xa hạng nhất khối mà.

"Sở Ca, cậu có phải không muốn hay không..." Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị âm thanh trước cửa cắt ngang.

"Sở Ca, cô Khưu bảo cậu đến phòng làm việc của cô ấy."

Sở Ca chậm rãi đứng dậy, than nhẹ, "Được."

...

Văn phòng làm việc của giáo viên.

Cô Khưu đối mặt với Sở Ca tận tình khuyên bảo: "Sở Ca, thành tích kiểm tra kém không sao hết, nhưng không được có suy nghĩ không chính đáng được, cô vẫn luôn cho rằng em là một học sinh tốt..."

Sở Ca thuận theo buông mắt nhìn chủ nhiệm lớp đang ngồi trên ghế, rồi nhìn chủ nhiệm khoa ở bên kia, mím môi giải thích: "Thầy ơi, em không gian lận."

Chủ nhiệm khoa cầm thành tích mỗi lần thi của Sở Ca trong mấy năm qua: "Sở Ca, em không gian lận, vậy em nhìn thử thành tích kì thi trước đó của em xem."

Sở Ca cũng không biết phải làm sao: "Thầy à, nếu như em làm bậy, thì sẽ được hạng nhất lớp ư?"

"Vị trí ở phòng thi đều được sắp xếp theo thành tích, nếu không tin thì thầy có thể hỏi thử mấy bạn cùng phòng thi ạ, có bạn nào còn cao điểm hơn em không? Hoặc là thầy có thể hỏi giáo viên giám thị cũng được ạ."Cô có phần bất đắc dĩ, mặc dù biết điểm số sẽ đưa tới sự nghi ngờ của mọi người, nhưng loại chuyện như gian lận này cuối cùng vẫn cần phải có chứng cớ.

Hai giáo viên nhìn nhau, "Đi tìm giám thị tới đây."

Cô Khưu đi ra ngoài gọi giáo viên giám thị đến.

Đợi lúc Sở Ca trở về lớp, Giang Tâm liền tiến lên đón: "Thế nào rồi?"

"Không sao, chỉ hỏi chút về thành tích của tớ..." Sở Ca giải thích lý do giáo viên gọi cô đi.

Giang Tâm cau mày: "Thành tích của cậu đúng là tiến bộ nhanh, nhưng mà giáo viên nói cậu gian lận thì rất quá đáng luôn á."

Sở Ca bật cười: "Không sao mà, giáo viên giám thị đã chứng minh là tớ không gian lận rồi."

Giang Tâm ghé mắt dòm Sở Ca, qua một lúc lâu mới hỏi: "Sở Ca, sao cậu có thể tiến bộ nhanh thế?"

Sở Ca ngước mắt nhìn cô ấy: "Cậu cố gắng học chăm chỉ, cũng có thể thôi."

Cũng không thể nói với Giang Tâm, rằng tất cả những kiến thức trong sách giáo khoa đều ở trong trí nhớ của cô.

Về chuyện thành tích thi tháng của Sở Ca, ở trung học Nam Thành tựa như nhấc lên một trận phong ba, trong vòng một ngày, tất cả học sinh đều biết, thứ nhất đếm ngược của lớp 7 trung học, khi trở về sau một năm, đã trở thành hạng nhất.

Hơn nữa đã có giáo viên chứng minh là không có tình huống gian lận.

Đối với những tin nhảm này, Sở Ca không thèm đếm xỉa.

Vào buổi chiều, cô liền cùng Giang Tâm tìm giáo viên xin nghỉ, len lén đến tạp chí để phỏng vấn.

Có rất nhiều người đến tạp chí để phỏng vấn, đoán chừng tin tức đã được thông báo trên mạng.

Lúc Sở Ca và Giang Tâm đến, vẫn còn mấy người xếp trước bọn họ, đang chịu đựng dò hỏi.

Sở Ca đứng đó mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi, hơi có vẻ bất ngờ.

May mắn thay không phải chờ lâu, thì bắt đầu đến lượt Sở Ca. Thấy quần áo ban đầu của Sở Ca, Giang Tâm liền tìm người trong tạp chí xã mượn quần áo khác cho cô thay.

Mới vừa thay ra, Giang Tâm liền thét lên.

"Trời mé, Sở Ca chân cậu quá đẹp luôn á!"

Hạ Châu đang nói chuyện với một người, đi bộ ở một bên khác của tạp chí, chợt khi anh nghe thấy từ "chân", trong chốc lát anh lập tức chuyển dời sự chú ý, nhìn về phía bên kia.

Sau khi im lặng nhìn vài giây, người đứng bên cạnh anh khẽ gọi: "Châu ca?"

Hạ Châu chỉ chỉ bên kia: "Đi qua nhìn thử xem."

"Vâng."

Hạ Châu nheo mắt nhìn nữ sinh đi qua trước mặt mình, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc đôi chân dài kia, trắng, thẳng, mềm mại.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Châu về cặp chân này, bắp chân không có chút mỡ nào, là ông trời đã ban tặng cho một đôi chân xinh đẹp.

"Tới phỏng vấn?"

"Phải, hình như là vấn đề tuyên truyền cuối cùng của tạp chí."

"Đi xem thử."

Hạ Châu thấp giọng nói mấy câu bên tai người đứng bên cạnh, trước mắt người nọ sáng lên, gật đầu nhẹ đi qua.

Rất giống đôi chân trong miêu tả.

Hạ Châu không nhịn được gọi điện thoại cho một người.

"Alo." Ngữ khí Cố Thanh Diễn có vẻ lạnh nhạt.

"Bây giờ cậu ở đâu?"

"Có việc?" Cố Thanh Diễn vừa mới chợp mắt, tức thì bị người khác đánh thức, tính khí hơi không tốt.

Hạ Châu nheo mắt, rồi nhìn chằm chằm vào đôi chân kia: "Hình như tôi đã tìm được đôi chân mà cậu nói."