Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới ánh hoàng hôn, Vu Giang Đào lại bắt đầu bận rộn.

Ừm, lúc này phải bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi. Cùng lúc đó, anh cũng phải chú ý bên Trần Quân nhiều hơn, thời gian ngủ trưa của hai cục cưng hơi dài, sau khi tỉnh dậy sẽ phải uống sữa, đi tiểu và đi ị, nói chung là có rất nhiều việc cần phải làm. Bây giờ cơ thể của Trần Quân vẫn còn rất yếu ớt, vốn dĩ chẳng có mấy năng lực để tự lo những chuyện này.

Đong gạo nấu cơm, nấu canh trước, xào rau thì dễ, có thể để sau cùng.

Vu Giang Đào về phòng ngủ chính, thấy anh trai cũng đã tỉnh dậy rồi, nhưng Trần Quân ở trên giường chỉ có thể bế em gái cho bú, không thể bế thêm một đứa…

Anh vội bước lên bế anh trai, để trước bên lương thảo còn lại của Trần Quân, sau đó thành thạo đặt một cái gối lót dưới khuỷu tay bên này của cô, như vậy cô mới không bị mệt.

“Phù…”

Vu Giang Đào khẽ thở ra một hơi, đợi một lát sau khi hai cục cưng bú sữa xong rồi, chắc sẽ đi ị, chắc chắn phải thay giặt.

Trong phòng, cặp bố mẹ mới nhậm chức này đều hơi mệt mỏi, thời gian buổi trưa hai người căn bản chẳng thể ngủ nhiều, bởi vì giữa chừng hai cục cưng sẽ tỉnh dậy một lần…

Còn về người nào đó đang nằm vắt vẻo ở ghế nằm trước giường, tay chân duỗi thẳng ngủ say sưa, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Tướng ngủ này…

Có hơi khó nói thành lời.

“Phụt…”

Trần Quân liếc cô ấy, lại nhìn Vu Giang Đào…

Hai người nhìn nhau một cái, không nhịn được mà cười phụt thành tiếng.

“Thôi đừng làm ồn đến cậu ấy, chắc là nửa năm này qua nước Mỹ, bởi vì dự án mà cậu ấy cũng chẳng được nghỉ ngơi tốt, Anh cũng biết đa số người ở viện nghiên cứu của chúng ta đều rất bận, ngày đêm đảo loạn, không ăn cơm đúng giờ là chuyện rất bình thường, Anh đừng nhìn cậu ấy trông rất ổn, tẩy trang rồi thì quầng thâm mắt có thể làm anh giật mình đó…”

Thì ra là vậy, Vu Giang Đào gật gật đầu.

Lúc này, hai cục cưng đã ăn no rồi, anh lần lượt bế đứa nhỏ lên rồi vỗ cho ợ hơi, sau đó đặt lại lên giường để chúng nằm cùng mẹ.

Hai cục cưng trừng đôi mắt đen láy to tròn, vô cùng tò mò mà nhìn hai người trước mặt. Vu Giang Đào phát hiện, dù là anh trai hay em gái thì sự chú ý cũng đặt lên người mẹ nhiều hơn, chứ chẳng có hứng thú gì mấy với anh.

Hai cục cưng bật cười khanh khách, nụ cười của trẻ sơ sinh, đôi mắt sạch sẽ như bầu trời sao, bỗng chốc đã quét sạch sự mệt mỏi tích tụ trong lòng người bố và mẹ.

“Nhìn đây nhìn đây…”

Vu Giang Đào cầm một cái trống bỏi lên, lắc lư qua lại trước mắt hai cục cưng, phát ra tiếng lục cục, đôi mắt to đen láy của hai cục cưng lập tức tìm qua theo tiếng động.

Động tác này trông như đang chơi đùa với cục cưng, nhưng thực ra rất được chú trọng. Vu Giang Đào đang quan sát thính lực của cục cưng theo lời dặn dò của bác sĩ, nếu bên này của anh phát ra tiếng động mà ánh mắt của cục cưng không di chuyển qua, hoặc là có phản ứng khác, vậy thì phải lưu ý, phải kịp thời đưa đến bệnh viện để làm kiểm tra sâu hơn về thính lực của cục cưng, dù là vấn đề bẩm sinh hay là sau này thì cũng phải can thiệp kịp thời.

Còn một điểm nữa, đó là bây giờ cục cưng vẫn còn nhỏ, mặc dù đôi mắt trông rất to rất sáng, nhưng thực ra thần kinh thị giác vẫn chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có thể nhìn rõ những vật ở gần, cũng không nhạy cảm với màu sắc, vì vậy cái trống bỏi này của anh không thể cách quá xa, nếu không với thị lực của cục cưng sẽ không cách nào nắm bắt được nguồn cơn của tiếng động.

Đây là lần đầu tiên Vu Giang Đào tiến hành quan sát thính lực của cục cưng, trống bỏi lần lượt phát ra tiếng động ở hai bên trái và phải của cục cưng, chúng đều vô thức xoay người đi nắm bắt nguồn cơn của âm thanh.

Điều này chứng tỏ trước mắt tai của chúng rất khoẻ mạnh, thính lực rất bình thường, không có vấn đề gì.

Chơi với hai cục cưng một lúc, chúng đi ị trong tã một lần, Vu Giang Đào lại dùng tốc độ nhanh nhất thay cho chúng cái tã khác…

“Được rồi, cơm và canh chắc cũng gần xong rồi, bây giờ tôi đi xào món rau, rất nhanh là ăn cơm tối được rồi.”

“Ừm được.”

Trần Quân đang trêu đùa hai cục cưng, ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ với anh, Vu Giang Đào nhìn thấy thì hơi ngẩn người.

Thật là đẹp…

Nhìn thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy, Trần Quân không kìm được mà đỏ mặt, lại cúi đầu nhìn cục cưng. Vu Giang Đào cười ha ha, xoay người đi ra khỏi phòng.

Xì…

Rau cải được cắt to nhỏ, hình dáng đều nhau được bỏ vào trong chảo dầu nóng, lập tức bốc lên một luồng khói dầu, máy hút dầu mở hết cỡ đã hút hết phần lớn khói dầu đi, nhưng mùi thơm kỳ diệu toả ra khi rau cải và dầu nóng gặp nhau lại không thể hút hết đi được…

Vẫn không thể tránh được mà tỏa ra, mùi xào rau thoang thoảng lan toả trong không khí, len lỏi vào khe cửa mà bay ra ngoài.

Hít, hít…

Trong phòng ngủ, Lê Tiểu San đang nằm trên ghế nằm ngủ đến say sưa đột nhiên hít hít mũi, nhắm mắt ngửa đầu lên, sau đó cơ thể cũng ngồi dậy theo, trông giống như cái đầu đang lôi kéo cơ thể vậy.

“Thơm, thơm quá… Tiểu Quân à, từ khi nào tài bếp núc của cậu lại giỏi vậy… Ủa?”

Cô nàng lập tức tỉnh táo, chỉ thấy Trần Quân đang ở trên giường đùa giỡn với hai cục cưng, nhìn mình với vẻ mặt cạn lời: “Nói thật, tớ rất ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của cậu đó…”

“Ha ha! Không cần ngưỡng mộ không cần ngưỡng mộ, cậu không ngưỡng mộ được đâu, đây là thiên phú đó!”

Lê Tiểu San bỗng chốc đắc ý, lấy một gói khăn giấy ướt mang theo bên người ra, rút một tờ lau mặt mình một cái, lúc cả người cô ấy trở nên có tinh thần hơn thì mùi thơm trong lành cũng nhiều hơn.

Hoặc là nói mùi thơm trên người con gái toàn được ủ ra như thế này đây.

“Cậu tưởng tớ đang khen cậu à?”

Trần Quân bực bội liếc cô ấy một cái: “Ngủ giống như heo vậy, còn cái tướng ngủ kia của cậu nữa… Tớ cũng không muốn nói cậu, chiều nay cục cưng tỉnh dậy ồn ào hai lần cậu cũng không tỉnh.”

“Đợi đã? Cho nên… Vu Giang Đào đã vào đây rồi?”

“Nói thừa.”

“A?” Lê Tiểu San trợn mắt há mồm: “Vậy, vậy… không phải dáng ngủ lúc chiều của tớ bị anh ta nhìn thấy hết rồi sao? Xong rồi xong rồi, hình tượng thục nữ của tớ!”

Cô ấy vẫn hiểu rất rõ về bản thân mình, biết được tướng ngủ của mình chẳng ra làm sao cả.

Nghe thấy lời này, Trần Quân nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô ấy: “Tiểu San, tớ cảm thấy cậu nên hiểu rõ bản thân mình một chút, cậu không phải là thục nữ, thật sự không phải! Ngược lại… có hơi buồn cười.”

“Tớ hiểu, cậu muốn nói tớ ngớ ngẩn, nhưng cậu trước giờ chưa từng nói bậy nên không nói ra khỏi miệng được, đúng không?”

“Cảm ơn đã hiểu.”

“Nhưng tớ không muốn làm người ngớ ngẩn, người phụ nữ ngớ ngẩn… cậu không cảm thấy như vậy rất cô đơn trống vắng sao? Trước giờ chỉ có đàn ông mới ngớ ngẩn thôi!”

“?”

Mạch suy nghĩ của Trần Quân nhất thời không theo kịp, hơi không hiểu được rốt cuộc ý trong lời nói này tục đến thế nào.

“Ôi… chậc chậc chậc, đến lái xe còn không biết, thế mà đã sinh con rồi, thế giới này mới bất công làm sao…”

Lê Tiểu San đứng dậy, cầm gương trang điểm chỉnh lại hình dạng của bản thân một chút: “Mùi của thức ăn mới thơm làm sao, thật là ngưỡng mộ cậu có một ông chồng có tài bếp núc tốt như vậy!”

“Xin được nhắc nhở cậu một chút, tớ và anh ấy vẫn chưa kết hôn.”

Lê Tiểu San đứng dậy, cười hi hi nói: “Tớ biết mà, nhưng việc này không gây trở ngại gì đến hình tượng của anh ta trong lòng tớ…”
« Chương TrướcChương Tiếp »