Chương 5: Thư Dao

Xe ngựa di chuyển trong màn đêm, cuối cùng cũng tới kinh thành, trước khi vào thành, trước khi bọn họ vào trong thành. triều đình đã nhận được mật báo từ Dương châu nhưng vẫn lặng lẽ hành động, chỉ có một đội nhân mã bí mật từ trong thành chạy tới Dương châu điều tra, cho nên canh phòng ở cửa thành cũng không quá ngặt, xe ngựa chạy tới Yến Xuân Các, nữ tử liền đem người kia mang tới cửa sau, giấu ở trong viện của mình.

Thùng , thùng thùng!

Cửa phòng bị người liên hồi đập, nữ tử mở cửa ra lấy chăn che giấu đi người trên giường, liếc nhìn bàn trang điểm một chút sau đó nhanh chóng thu dọn , mới đứng dậy ra ngoài.

"Thư Dao." Bên ngoài cửa người đập cửa vang tiếng kêu có chút chất phác.

Chi nha---- nữ tử tên Thư Dao mở cửa phòng ra, sắc mặt bình tĩnh phúc thân kêu: "Dương mụ mụ."

Dương mụ mụ ngáp một cái, mười phần buồn ngủ, liếc nhìn vào bên trong phòng nói: "Sao kêu ngươi lâu như vậy mới ra mở cửa, nếu không phải là "Thập thất" nói với ta nhìn thấy xe ngựa đi vào trong viện, tiếp đó phòng của ngươi sáng đèn, ta còn không biết là ngươi đã trở về a."

"Trên đường có việc trì hoãn, lại sợ bỏ lỡ canh giờ của mụ mụ cho nên giục A Bá đi suốt đêm mới về tới." Thư Dao giải thích.

"Trở về liền tốt." Dương mụ mụ trên mặt hì hì cười, rõ ràng là vô cùng buồn ngủ, còn kéo thân thể tới đây.

Thư Dao biết dụng ý của nàng nói: "Mụ mụ yên tâm đi, ngày mai ta sẽ đãi khách, chỉ là quy củ vẫn như lúc trước."

"Cái này ta hiểu được." Dương mụ mụ nghe thấy nàng trả lời cao hứng nói: "Kỹ nghệ là kỹ nghệ ( Bán nghệ không bán thân), kỹ nữ là kỹ nữ ,làm sao có thể giống như nhau, Thư Dao nhà ta sau này còn muốn tiến vào nhà quý nhân hưởng phú quý nữa."

Đối với những lời nói của Dương mụ mụ, Thư Dao cũng không có trả lời chỉ mỉm cười quan tâm nói: "Thời điểm không còn sớm, mụ mụ về nghỉ ngơi đi."

"Được, ngươi đi đường cũng mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm, tối mai sẽ có một đại khách tới yến xuân lâu của chúng ta." Dương mụ mụ nói.

"Đại khách?" vốn nàng muốn trở về phòng lại lần nữa dừng lại , nghĩ đến hai từ Đại khách trong miệng mụ mụ, đại khách này thân phận không đơn giản, nghĩ tới trong phòng mình còn nằm một người, Thư Dao liền nhiều lời hỏi thêm một câu: "Mụ nói đại khách là người nào?"

Dương mụ mụ đi tới ghé vào tai Thư Dao nói: "Là tam hoàng tử Hán vương điện hạ, lần trước sau khi hắn nghe xong ngươi tấu một khúc liền nhớ mãi không quên, đã đến giục nhiều lần, nhưng ngươi không ở đây, hắn biết ngươi hôm nay trở về, mấy ngày trước đã sai người đến đặt trước sương phòng."

Thư Dao gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Buổi tối trong kinh thành đột nhiên căng thẳng, trên đường phố ngẫu nhiên cũng tùy ý gặp được cẩm y vệ mặc áo cá chuồn mang theo đao, với một đội nhân mã đi từng nhà lục soát.

-----------Yến Xuân Các--------

Bên ngoài đường phố tuy rằng vội vã cuống cuồng, nhưng bên trong các vẫn náo nhiệt như cũ, Cẩm Y vệ muốn tra án, nhưng bởi vì Hán vương ở bên trong nên phải dừng lại.

"Bên trong Yến Xuân Các đều là các con của quan lại, chư vị đại nhân không cần tra xét?" dương mụ mụ đem Cẩm y vệ cản ở ngoài cửa, hôm nay hoa khôi của các ra sân khấu, bà sợ bọn họ đi vào làm hỏng chuyện làm ăn của mình.

"Cẩm y vệ phụng mệnh Vệ Vương tra án, ngươi dám ngăn trở?" cẩm y vệ trợn mắt nói.

"Này ... không phải là ta không cho các vị đại nhân đi vào, là Hán vương điện hạ cũng ở bên trong, hôm nay ngài ấy hứng thú dạt dào, nhất định phải nghe Thư Dao tấu khúc." Dương mụ mụ liền đem Hán vương ra chặn Cẩm y vệ.

Tề vương cùng với chỉ huy sứ không ở đây, mấy người cẩm y vệ lén lút nhìn nhau thương lượng, sau đó xoay người rời đi.

Dương mụ mụ biết họ nhất định là mời Tề vương đến đây, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi thở phào nhẹ nhõm nói: " Trước hết để cho Thư Dao gảy xong một khúc, ta liền để các ngươi vào tra cũng không muộn."

---------Hậu Viện-------

Tỳ nữ ôm một chiếc đàn cổ cầm cũ kĩ, nhưng lại nâng niu bảo vệ trong lòng, gõ cửa nói: "Cô nương, canh giờ sắp tới rồi."

Giờ khắc này Thư Dao vẫn ở trong phòng chăm sóc người nằm trên giường vừa thức tỉnh.

"Nơi này là nơi nào?" Triệu Hi Ngôn nhẫn nhịn cơn đau hỏi.

"Yến Xuân Các." Thư Dao không che giấu nói.

"Yến Xuân các?" Triệu Hi Ngôn trên mặt đầy kinh ngạc, nhưng nàng nhớ tới, nữ tử trước mặt này là người cứu mình khỏi cái chết."

"Là kỹ viện cùng là kỹ viện nổi tiếng nhất ở kinh thành." Thư Dao giải thích, không chờ Triệu Hi Ngôn phát sinh nghi vấn, nàng nói : "Ta là cô nương trong các này, từ nhỏ đã sống ở đây."

Hai chữ kỹ viện được nói ra , Triệu Hi Ngôn mới rõ ràng nơi này là nơi nào. Sau đó Thư Dao lại hỏi: "Bên ngoài đều là quan binh truy tra việc Thế Tử bắc bình phủ mất tích, lúc ta cứu ngươi y vật của ngươi .... ngươi rốt cuộc là ai?"

"Cô nương cảm thấy tại hạ là ai?" Triệu Hi Ngôn chậm rãi hỏi ngược lại.

Thư Dao quay đầu qua nói: "Ta biết ngươi là nữ tử, cũng không phải là Thế tử của Bắc bình vương phủ đi."

Triệu Hi Ngôn trừng mắt nhìn nàng, chợt ngẩng đầu đưa tay sờ ngực mình, ấm ấm mềm mại nói: "Ta là người của Yến vương phủ, y phục là do ngươi đổi?"

Thư Dao nửa tin nửa ngờ đem tầm mắt quay lại nhìn người nằm trên giường nói: "Người bên ngoài đều đang tìm Thế Tử, ngươi nếu là người của phủ Yến vương...."

"Ta không thể đi ra ngoài." Triệu Hi Ngôn ngắt lời nàng nói: "Yến vương cùng Triều đình đang ở thế giằng co, người bên ngoài cũng không phải là dùng chân tâm tìm kiếm Thế Tử, lúc này ta đi ra, chắc chắn phải chết."

Thư Dao nghe xong, lông mày thanh tú nhíu lại, nhìn người nằm đó trong lòng ngũ vị tạp trần, những lời đại phu khuyên nàng đều đúng, nàng đang vướng phải phiền phức lớn a.

"Ta đã cứu mạng ngươi, huống hồ nơi này cũng không phải là địa phương ngươi nên lưu lại, vì lẽ đó...."

"Cô nương." Triệu Hi Ngôn tiến đến nắm chặt lấy tay Thư Dao khẩn cầu nói: "Ta không cầu gì nhiều, chỉ cần ta có thể bình an ra ngoài, nhất định sẽ hậu tạ cô nương."

"Ta đã nói rồi, ta cứu ngươi cũng không phải tham mưu đồ gì, chỉ là ta thấu chết mà không cứu ta không làm được." Thư Dao nghiêm túc nói.

"Nếu bọn họ tìm được ta, thiên hạ này chắc chắn đại loạn." Triệu Hi Ngôn nắm chặt tay Thư Dao nói.

Thư Dao bị nắm tới đau, nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Đau ."

Triệu Hi Ngôn lúc này mới phản ứng lại, vội vã đem tay nới lỏng ra nói: "Xin lỗi, ta là người tập võ, quen thô lỗ, xin cô nương thứ lỗi."

"Rõ ràng là cái nữ tử...." Thư Dao xoa tay lẩm bẩm, sau đó nói: "Thiên hạ đại loạn, cũng không cùng ta có quan hệ."

"Vũ Tông thời kì Phiên vương chi loạn, cô nương không biết đã từng nghe qua chưa, nếu như Hồ nhân ngoại bang lúc này tiến vào trung nguyên cướp của gϊếŧ người, hϊếp đáp bách tính, làm cho bách tính trung nguyên trôi dạt khắp nơi, nam bị bắt giữ, nữ bị...."

"Được rồi!" Thư Dao tựa hồ bị Triệu Hi Ngôn chọc vào chỗ thương tâm trong lòng.

Thùng---thùng--- thùng tỳ nữ lại gõ cửa càng nhiều.

"Ta phải ra ngoài, ngươi trước tiên ở chỗ này, hôm nay Hán vương sẽ tới Yến Xuân các, Cẩm y vệ sẽ không dám đi vào lục soát, chí ít trước khi Hán Vương rời đo, nơi này an toàn, chờ ta trở lại nghĩ cách đưa ngươi rời đi." Thư Dao dứt lời đứng dậy.

Triệu Hi Ngôn nghe xong vẻ mặt vui mừng nói: "Đa tạ cô nương ân cứu mạng."

"Không cần." Thư Dao lại nói: "Ta cứu cũng không phải vì ngươi có thân phận gì, mà ta cứu chỉ là một người trong thiên hạ mà thôi."

Triệu Hi Ngôn thất thần, chợt nở ra nụ cười nói: "Thiên hạ"

Lúc cười lơ đãng làm cho Thư Dao nhìn thấy ,nàng đứng hình mà nhìn Triệu Hi Ngôn nghĩ người này sau khi rửa mặt sạch sẽ, đổi một thân y phục nhẹ nhàng khoan khoái, cả người rực rỡ hẳn lên, cộng thêm nụ cười kia, đôi lông mày anh khí, làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy vui tai vui mắt.

Triệu Hi Ngôn chú ý tới ánh mắt nữ tử trước mắt không giống bình thường, nhưng làm bộ không hiểu hỏi: "Làm sao. Tại hạ vẫn chưa thỉnh giáo tên của cô nương đây."

"Không có họ, giống bọn họ gọi ta là Thư Dao là được rồi." Nữ tử nói xong liền quay người rời đi.

"Thư Dao..." còn lại một mình Triệu Hi Ngôn nằm trên giường nhỏ giọng đọc tên nữ tử, Triệu Hi Ngôn ở trong phòng một mình lại nghĩ tới tình cảnh của mình, trong mắt hiện lên bi thương, lẩm bẩm nói: "Thiên Lan, các ngươi đang ở nơi nào?"

Tỳ nữ ôm cầm đứng đợi ở cửa, thấy Thư Dao đi ra liền rớn cổ liếc vào bên trong nhìn, sau đó nói: "Hán Vương đã đến."

Thư Dao gật đầu, đưa tay tiếp nhận cầm nói với tỳ nữ: "Ngươi ở đây thủ chỗ này cho ta. Nếu như có người tới liền ngăn lại cho ta."

Tỳ nữ nghe xong có chút không tình nguyện nói: "Cô nương trong viện ai dám xông loạn a."

"Để Phòng ngừa vạn nhất..."

"Vậy cũng tốt." Tỳ nữ bất đắc dĩ đáp lại.

Cẩm y vệ sau khi từ Yến xuân các rời đi, đem theo một đội vòng về phía cửa sau của Yến xuân các , không hỏi nguyên do cứ thế xông vào.

Mấy nô bộc ngăn lại họ nói: "Ôi ôi ôi, các vị nơi này là nội viện các cô nương ở của Yến xuân các, nam tử không thể tự tiện đi vào nơi này a."

"Cẩm y vệ phụng thánh chỉ của bệ hạ cùng khẩu lệnh của Vệ vương điện hạ chấp hành nhiệm vụ, một đám nô bộc các ngươi cũng dám cản?" Cẩm y vệ trừng mắt nói.

Nô bộc canh cửa nghe xong, sợ đến lùi lại mấy bước đứng dạt qua hai bên. Cẩm y vệ tiến vào bên trong viện nhìn thấy mấy nô tì hỏi : "Gần đây Yến xuân các có người hay xe ngựa từ bên ngoài trở về từ bên ngoài kinh thành hay không?"

Mấy nô tì dồn dập lắc đầu, sau đó có một người suy nghĩ một chút nghiêng đầu nhìn bạn mình nói: "Thư Dao cô nương trong nội viện không phải là mới từ bên ngoài trở về kinh thành sao?"

"Thư Dao cô nương?" cuộc đối thoại bị cẩm y vệ nghe được hỏi: "Nàng ở nơi nào?"

"Thư Dai cô nương là hoa khôi của Yến xuân các, hiện tại đang ở Tiền viện đãi khách." Một tì nữ nói thêm một câu: "Hán vương cũng đang ở đó."

Hoàng thân quốc thích bọn họ không dám đánh động, đặc biệt là Hán Vương, nên liếc mắt hỏi: "Vị hoa khôi đó phòng ở nơi nào?"

"Ngay ở trong nội viện này." Tì nữ trả lời.

"Mang ta đi."

Mấy tì nữ hoang mang , giao lưu ánh mắt với nhau, cẩm y vệ túm lấy một tì nữ dẫn đường.

--------------Nội Viện----------

Tì nữ của Thư Dao tẻ nhạt đi lại trong sân, gió lạnh thổi đến mức làm nàng rùng mình mấy cái, oán giận nói: "Cô nương cũng thực là, đem một người không rõ lai lịch giấu ở trong phòng, cũng không sợ rước lấy phiền phức sao?"

Đát đát đát.... đột nhiên bên ngoài vòm của cửa viện có tiếng bước chân, làm tì nữ giật mình hoảng sợ quay đầu lại, thấy người tới là quan binh làm nàng sợ tới run rẩy.

Hoang mang trong mắt hiện rõ vội vàng hỏi: "Các ngươi là người nào, nơi này là khuê phòng của nữ tử."

"Cô nương không cần hoảng sợ, chúng ta là quan sai,"

"Người của triều đình làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?" tỳ nữ nghi hoặc nói.

"Yến vương Thế Tử mất tích, chúng ta phụng chỉ tìm Thế tử, Thư Dao cô nương có phải đêm qua mới hồi kinh? Lại có hay không dẫn theo người nào khả nghi?"

Đầu lĩnh hỏi làm tì nữ sợ tới biến sắc.

Hắn lại nói: "Cô nương, che giấu , giam cầm vương tử là tội trọng sẽ mất đầu."

"Hắn đang ở bên trong." Trong lòng tì nữ hoảng loạn bật thốt lên nói: "Người là Thư Dao tỷ tỷ mang về, cùng nô không có quan hệ."

Thủ lĩnh cẩm y vệ nghe xong đưa mắt nhìn hướng gian phòng phía bên kia , cho thuộc hạ một cái liếc mắt, vòng qua người tì nữ trực tiếp đi tới hướng gian phòng.