Chương 1: Mở đầu

Đây là quảng trường trung tâm của Khu D3.

Angel đã ẩn nấp ở khu vực trung tâm ồn ào này được nửa tháng. Cô quỳ gối trên hai chiếc thùng gỗ lớn trước cửa sổ thông gió, quan sát quảng trường trung tâm qua ống ngắm của khẩu súng bắn tỉa.

Bên trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh, cô không hề nhúc nhích. Bộ đồ bắn tỉa màu đen khiến cô càng trở nên vô hình trong không gian này, dường như không khác gì những bức tượng trên quảng trường, chỉ có đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng khẽ chuyển động.

Thiên Sứ, đây là biệt danh trong tổ chức của cô, bởi vì đôi tay của cô chưa từng thất bại khi tiễn người lên thiên đường. Trong giới hành nghề ám sát, ai cũng biết cô là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất, chỉ xếp sau xạ thủ "Tử Thần". Thật trớ trêu khi một người có biệt danh dịu dàng như vậy lại là một sát thủ máu lạnh.

Một giọng nam trầm thấp vang lên trong bộ đàm: "Nhiệt độ ngoài trời 26 độ, gió cấp 2, tầm nhìn tốt, độ ẩm 43%..."

Một môi trường hoàn hảo cho việc bắn tỉa! Angel thầm nghĩ.

Chín giờ mười lăm phút, quảng trường ngày càng đông người.

"Mọi người chú ý, mục tiêu đang tiến vào phạm vi 5 km, hết." Một giọng nói khác trong bộ đàm nhanh chóng nhắc nhở.

Angel kiểm tra lần cuối, xác nhận mọi thứ đã sẵn sàng, đặt tay phải đeo găng tay đen lên cò súng.

Các phương tiện chỉ có thể di chuyển chầm chậm trong khu vực trung tâm thành phố, nên phải mất gần ba phút mục tiêu mới tiến vào tầm bắn.

Angel nhìn chằm chằm vào một chiếc Bugatti màu trắng qua ống ngắm.

Lần này bộ đàm không vang lên bất kỳ cảnh báo nào nữa. Angel ước tính khoảng cách giữa mình và mục tiêu là hơn 2km.

Ở một tòa nhà cao tầng khác.

Tổng chỉ huy đeo tai nghe ngồi trước màn hình giám sát, vẻ mặt bình tĩnh. Kỷ lục cao nhất của Angel là 1977,5 mét, điều kiện lúc đó còn không tốt bằng bây giờ, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, thì tỷ lệ bắn tỉa thành công trên 90%, đây cũng là một trong những lý do chính mà tổ chức cử cô thực hiện nhiệm vụ.

Chiếc xe dừng lại trước cửa tòa nhà, cửa xe mở ra.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, nhịp thở của Angel vẫn đều đặn, không khác gì bình thường.

Qua ống ngắm của súng bắn tỉa, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước ra khỏi xe. Bộ vest kẻ sọc xám được cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cân đối của ông ta. Nhìn ông ta chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng theo hồ sơ thì ông ta đã gần năm mươi.

Súng bắn tỉa của Angel khóa chặt đầu ông ta.

Cô cảm nhận thấy một tia sáng lóe lên từ phía đối diện, ngay lập tức trong bộ đàm vang lên giọng nói căng thẳng của trợ thủ bắn tỉa: "Phát hiện xạ thủ bắn tỉa của phía đối phương, Angel đã bị lộ."

Tiếp theo là một sự im lặng chết chóc, tổng chỉ huy không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào.

Bây giờ chỉ cần cô nhảy xuống khỏi thùng ngay lập tức là có thể bảo toàn tính mạng, nhưng Angel dường như không nghe thấy lời của trợ thủ, đôi mắt đen láy vẫn dán chặt vào mục tiêu qua ống ngắm, như một con chim ưng đang săn mồi.

Trong ống ngắm, mục tiêu đã được vệ sĩ hộ tống bước lên bậc thang.

Chỉ còn mười mét nữa là sẽ ra khỏi tầm bắn!

Mục tiêu đã bị khóa.

Angel nhanh chóng tính toán tốc độ di chuyển của mục tiêu và tốc độ của viên đạn, trong khi mục tiêu đang di chuyển, cô phải bắn chính xác viên đạn vào vị trí mà mục tiêu dự kiến sẽ đến sau vài giây.

Trong nửa tháng ở đây, cô đã diễn tập và tính toán trong đầu không dưới ngàn lần. Một giây sau, cô không chút do dự bóp cò. Khẩu súng bắn tỉa có gắn giảm thanh bắn ra một viên đạn mà không gây ra một tiếng động nào.

Cùng lúc đó, trước mặt cô vang lên một tiếng nổ lớn.

Cô thấy rõ một viên đạn đã phá vỡ kính mờ của cửa sổ thông gió và bay thẳng về phía mình.

Trán cô chợt lạnh toát.

Giọng nói của tổng chỉ huy và trợ thủ xạ thủ đồng thời vang lên trong bộ đàm.

"Mục tiêu đã trúng đạn, rút lui."

"Angel, cô sao rồi? Hết."

Angel ngã khỏi thùng, tầm nhìn chao đảo, cô nhìn thấy một mảng trời xanh qua cửa sổ thông gió bị vỡ, cảnh vật dần chìm vào bóng tối.

Đây là một cuộc bắn tỉa hoàn hảo, đối với cuộc đời cô mà nói là một dấu chấm hết hoàn hảo, ít nhất, từ khi cô mười sáu tuổi thực hiện nhiệm vụ cho đến nay, chưa từng thất bại một lần nào.

Người ta nói rằng, lúc chết con người sẽ nhớ lại nhiều điều tốt đẹp trong quá khứ, nhưng lúc này tâm trí cô trống rỗng, chỉ có một mảng trời xanh trước mắt in sâu vào lòng.

Trong tòa nhà, tổng chỉ huy từ từ thở ra một hơi dài, im lặng một lúc lâu, rồi mới châm một điếu thuốc.

Anh ta không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng anh ta linh cảm rằng cô đã không còn nữa.

Tổ chức cử Angel thực hiện nhiệm vụ này không chỉ vì kỹ năng bắn tỉa xuất sắc của cô, mà còn vì một lý do quan trọng khác - cô là một cỗ máy gϊếŧ người hoàn hảo, miễn là không rút lại mệnh lệnh, thì cho dù tính mạng bị đe dọa, cô vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp bất kỳ trở ngại tâm lý nào.

Người đàn ông dùng những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trầm giọng ra lệnh: "Đưa Angel về."