Chương 2: Hai linh hồn (1)

Đêm khuya.

Sương mù dày đặc, trong bụi cỏ rậm rạp vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Mười mấy thiếu nữ áo hồng chạy trốn vô định giữa khu vực hoang vu, tóc tai rối bời, mồ hôi làm những sợi tóc rối bết dính vào má, vạt váy bị cành cây khô cọ rách bươm.

Một thiếu nữ yếu ớt bị tụt lại phía sau, thở hổn hển, hơi thở hòa vào làn sương mù dày đặc, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Một thiếu nữ khác chạy ngược lại kéo cô ấy: "Chạy mau, chạy mau, A Cửu, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!"

"A Thuận..." Cô gái được gọi là A Cửu thở hổn hển, nước mắt không kìm được mà tuôn ra: "Tớ... không cố được nữa rồi, cậu mau đi đi."

A Thuận mím môi, kéo cô bé chạy thật nhanh.

A Cửu đã kiệt sức, đôi chân vốn đã rã rời, nên vừa bị kéo mạnh một cái, đã ngã phịch xuống đất, không còn sức để đứng dậy.

"A, có nhà! Có nhà!"

Nhóm thiếu nữ kia không còn nhìn thấy bóng dáng, mà chỉ nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của họ.

A Thuận cố gắng kéo A Cửu từ dưới đất lên: "Nghe thấy không, phía trước có nhà, cậu cố gắng thêm chút nữa."

Nước mắt A Cửu tuôn trào như vỡ đê, toàn thân mềm nhũn, không thể bước thêm một bước nào.

Nhìn thấy ánh lửa lập lòe trong màn sương mù dày đặc ở phía sau, A Thuận biết rằng những kẻ đuổi theo họ đã gần kề. Cô bé cắn răng cõng A Cửu lên lưng, cố gắng chạy về phía trước.

Họ bị bọn buôn người đưa từ Dương Châu đến đây, kẻ đó lừa họ rằng sẽ bán họ vào gia đình giàu có làm tì nữ, ai ngờ lại bị bán vào Hành Hương Quán!

Hành Hương Quán là kỹ viện nổi tiếng nhất ở Biện Kinh, danh tiếng lẫy lừng đến mức các tiểu cô nương ở Dương Châu như họ cũng đã từng nghe qua.

Cũng không biết ai đã xúi giục vài câu, các cô gái liền tìm cơ hội trốn thoát tập thể, hoàn toàn không nghĩ đến việc sau khi trốn thoát thì sẽ phải làm gì.

A Thuận bị bán vào kỹ viện ở Dương Châu từ khi mới năm tuổi, sống ở đó bảy năm. Ban đầu, ả ta làm những công việc nặng nhọc trong bếp, sau này được tú bà phát hiện ra ả ta ngày càng xinh đẹp, thì mới được nuôi dưỡng như tiểu thư khuê các, vì vậy ả ta hiểu biết nhiều hơn và cũng có sức lực hơn so với những tiểu cô nương khác.

Gia đình giàu sang chắc chắn sẽ không muốn một tì nữ được mua từ kỹ viện như ả ta, nên ngay từ đầu ả ta chỉ xem việc bán mình lần này như một cơ hội để trốn thoát, nhưng ả ta phải chừa cho mình một đường lui - A Cửu tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất xinh đẹp, tú bà chắc chắn sẽ rất coi trọng. Nếu có thể được A Cửu yêu mến, ngay cả khi không may bị bắt trở lại, chỉ cần A Cửu cầu xin vài câu, thì ả ta cũng sẽ không bị đối xử tệ bạc.

Nhìn thấy ngôi nhà tranh, A Thuận dồn hết sức xông vào nhà, đặt A Cửu xuống, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Dưới ánh sáng yếu ớt, A Thuận nhìn thấy các thiếu nữ nằm la liệt, thì cất tiếng hỏi: "Ở đây không có ai à?"

Một trong những thiếu nữ đó nói: "Không có, có vẻ như đây là nơi thợ săn nghỉ chân."

Chẳng lẽ cứ ngồi ở đây chờ người đến bắt sao?

A Thuận cúi đầu nhìn A Cửu nằm bẹp như một đống bùn nhão, ánh mắt hơi lóe lên.

Ả ta quay người, nhìn thấy trên tường gần cửa có treo một cây cung tên, liền tiện tay lấy xuống: "Ta đi xem có ai đuổi theo không."

A Cửu nằm gục trên mặt đất, ngực phập phồng dữ dội dần dần trở nên ổn định, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng tan rã không có tiêu cự.

"Á --"

Tiếng kêu la thảm thiết từ xa vọng tới, nhưng chỉ vang lên được một nửa rồi đột ngột im bặt. A Thuận đang đưa chân ra lại rụt trở về.

Các thiếu nữ như một bầy thú nhỏ hoảng sợ, rúc vào nhau thành một đám, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi.

Âm thanh đó chứa đựng sự tuyệt vọng, đau đớn cùng cực, và nỗi sợ hãi tột độ, khiến người ta ngửi thấy mùi của cái chết.

A Thuận mặt tái mét, im lặng một lúc, rồi chạy ra ngoài. Ngay sau đó, các thiếu nữ cũng rối rít bò dậy chạy theo.

Trong màn sương mù dày đặc, hơn mười bóng đen lặng lẽ đáp xuống xung quanh sân.

"Ai là Mai Cửu?" Kẻ mặc đồ đen đứng trước cánh cửa đổ nát hỏi.

Những kẻ này toát ra sát khí sắc bén, chắc chắn không phải là hộ vệ của Hành Hương Quán. A Thuận hoảng hốt lách người vào trong nhà.

"Giao Mai Cửu ra, thì sẽ tha mạng cho các ngươi." Giọng nói lạnh lùng, thô ráp lại vang lên.

Một thiếu nữ can đảm hơn chút, hạ giọng ngập ngừng nói: "Mai Cửu... chẳng lẽ người họ đang nói đến là A Cửu?"

A Cửu, không ai biết nàng họ gì.

Người bên ngoài không tính kiên nhẫn chờ đợi, trong màn sương mờ mịt, kẻ mặc đồ đen đứng đầu hơi ngẩng cằm lên, một kẻ mặc đồ đen bên phải y như chim ưng lao vào sân.

Như một mũi tên lao vào trong nhà, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm lóe lên, kẻ đó hét lên với các thiếu nữ còn lại: "Không muốn làm vong hồn dưới lưỡi kiếm thì tất cả cút ra ngoài!"

Rõ ràng kẻ đó chỉ hướng về một phía, nhưng khiến mọi người đều cảm thấy gã đang đe dọa mạng sống của mình, các thiếu nữ đầu óc trống rỗng, chỉ biết gào khóc thảm thiết.