Chương 8

Sự tích của Minh Vương cũng không phải chuyện bí mật gì. Nói ngắn gọn là chuyện xưa của một tên phá gia chi tử.

Làm bào đệ của bệ hạ, hắn là người được bệ hạ tin tưởng nhất. Thời trẻ hắn rời hoàng cung ra ngoài xây phủ đệ, ban thưởng ào ào như nước chảy, trong lúc nhất thời phong cảnh vô hạn.

Nhưng một ngày đẹp trời, một tiệm cầm đồ trong kinh thành xuất hiện một món đồ ngự tứ, chuyện này làm cả kinh thành dậy sóng. Bệ hạ lúc này mới bàng hoàng phát hiện, đệ đệ mà hắn sủng ái nhất đã lưu lạc đến mức phải đi cầm đồ để sống.

✿ Ngự tứ: Đồ vua ban.

Nói về của cải của Minh Vương, đương nhiên là vô cùng phong phú. Bổng lộc, ban thưởng,… Nếu chi tiêu bình thường thì đúng là 8 đời cũng xài không hết.

Nhưng Minh Vương có một đam mê — Kinh thương.

Đại Kỳ rất khoan dung với thương nhân, thậm chí cổ vũ kinh thương. Nguồn thu thuế lớn nhất của triều đình đều đến từ thương nhân. Bởi vậy, thiên tài kinh thương như cha ta, ở trong mắt của bệ hạ, chính là một đại công thần làm ra cống hiến lớn lao cho quốc gia.

Nhưng Minh Vương… đúng là trăm năm khó gặp một lần. Làm buôn bán luôn lỗ sạch vốn, chỉ cần là cửa hàng mà hắn nhìn trúng, không đến 3 tháng nhất định đóng cửa.

Không ít cửa hàng vì lý do này, lão bản suốt đêm đóng cửa cửa hàng, chạy trốn mất hút.

3 năm trước đây, hắn từng đích thân đến Thẩm gia, tỏ vẻ muốn hợp tác với Thẩm gia, đến Tây Bắc vừa khổ vừa lạnh mở cửa hàng tơ lụa.

Hắn vô cùng tin tưởng, nói năng hùng hồn rằng người ở đó đều xuyên áo vải thô, không có trang phục bằng tơ lụa, nếu mở cửa hàng tơ lụa nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi.

Ta và lão cha liếc nhau, thấy được ý nghĩ tương tự trong mắt người kia, vì thế vô tình mà từ chối Minh Vương.

Sau đó hắn vẫn không từ bỏ, thật sự chạy đến Tây Bắc mở cửa hàng tơ lụa, bạc đổ vào như nước chảy nhưng ngay cả một đồng cũng không thu về được, chỉ có thể xám xịt mà trở về kinh thành.

Khi đó ta đã gả đến Nguyên gia, rất ít khi nghe được tin tức của hắn.

Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, muội muội hắn sẽ coi trọng Nguyên Nghị Thần.

Ta và Diệu Anh vừa nghe bát quái vừa ăn, chờ hoàn hồn lại, bụng đã ăn đến no căng.

Ta bị căng khó chịu, nhịn không được lặng lẽ nới lỏng đai lưng, lúc này mới dễ chịu một chút.

“Tiểu thư, ngài để ý hình tượng một chút, ngài như thế này, tương lai làm sao gả chồng?” — Diệu Anh vừa càm ràm ta vừa nới lỏng đai lưng, thật đúng là chó chê mèo lắm lông.

Cũng may chúng ta ngồi trong góc, sẽ không gây sự chú ý.

Lúc này đã qua giờ cơm, đại sảnh có chút quạnh quẽ, hai vị công tử bàn bên cũng ăn xong, vừa lau miệng vừa bắt chéo chân, thao thao bất tuyệt tám về tình sử của Minh Vương.

Ta đang nghe ngon lành, hai người kia bỗng nhiên kinh hoảng té từ trên ghế xuống đất.

Sau đó bất chấp đau đớn, đứng lên hành lễ: “Tham kiến vương gia.”

Ta quay đầu lại, thấy một vị công tử mặc y phục màu đỏ tía, mặt mày như ngọc, phong tư khuynh thành.

✿ Phong tư (风姿): Phong độ, tư thái.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Minh Vương, nhưng ta vẫn bị mỹ mạo của hắn thuyết phục.

Người đẹp đến như vậy, cho dù phá của cũng không thể làm ta sinh ra nửa điểm chán ghét.

“Tiểu thư, chúng ta làm sao đây?”

Diệu Anh cũng nhận ra Minh Vương, chẳng qua ngay lúc này, ta cảm thấy giả vờ không quen biết mới là tốt nhất.

Minh Vương thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhưng ta vẫn rất sợ hãi, sợ câu tiếp theo hắn sẽ mời ta đi Tây Bắc bán lụa.

Ta và Diệu Anh đang cúi đầu vờ như không quen biết, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Ta ngẩng đầu cười gượng: “Vương gia vẫn ngọc thụ lâm phong như ngày nào.”

✿ Ngọc thụ lâm phong (玉树临风): Dùng để khen ngợi người con trai có khí chất.

“Phụt!!”

Sau lưng Minh Vương, một vị thiếu niên thanh tú không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nhưng khi mở miệng nói chuyện lại là thanh âm của một nữ nhân: “Ca ca, cuối cùng ta cũng gặp được Thẩm tiểu thư, đúng là một diệu nhân.”

✿ Diệu nhân (妙人): Nghĩa thứ nhất là mỹ nhân, nghĩa thứ hai là người thú vị, buồn cười.

Gọi Minh Vương là ca ca, vậy chẳng lẽ nàng là… Cảnh Chiêu trưởng công chúa!

Đến nỗi nàng nói gì, đều không quan trọng!

Minh Vương chau mày, dường như rất bất mãn với lời nói của trưởng công chúa. Hắn nhìn về phía ta, muốn nói lại thôi.

Loại tình huống này, ta chỉ cần giả c.h.ế.t, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.

“Thẩm tiểu thư, nếu có rảnh, mời đi vương phủ làm khách.” — Nói xong, hắn cảm thấy có chút không ổn, bổ sung thêm: “Xá muội cũng có mặt.”

Miệng ta đồng ý, đến nỗi có đi hay không, kia đều là chuyện của sau này.