Chương 12

Em gái, em gái!"

Âm thanh Cố Chi Nghiêm từ ngoài cửa truyền vào.

"Mời vào."

"Anh nói, sao trong phòng này của em có mùi kì lạ thế! Có phải người hầu không chịu dọn dẹp phòng không!"

Cố Chi Nghiêm vừa tiến vào phòng đã bị một mùi hương kì lạ kí©h thí©ɧ đến mức muốn nôn.

"Có thể là do lâu rồi không có người ở nên có chút ẩm thấp, không cần trách người khác."

Đây là phép thuật trong huyền môn được dùng để loại bỏ những thứ dơ bẩn, cái gọi là mùi hương kì lạ, đó là mùi độc tố rác rưởi ở trong cơ thể Tô Khanh Từ được cô đẩy ra ngoài thành công.

Hai người hầu đang nơm nớp lo sợ chờ bị phê bình thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Cảm ơn cô Cả! Chúng tôi sẽ dọn dẹp nơi này một lần nữa!"

"Tôi đi tắm trước, anh ra phòng khách chờ đi."

Mãi đến khi Tô Khanh Từ đã rời đi, Cố Chi Nghiêm mới phản ứng lại.

"Em, con bé này, anh chính là anh ba của em, sao em không dùng kính ngữ!"

Thế nhưng đối phương không trả lời anh ta, chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đóng cửa.

Người làm đem việc"Diêm vương" ngồi sờ mũi thất vọng thu vào trong mắt, thay cô Cả đổ mồ hôi.

Nhưng không ngờ rằng Cố Thiếu Tam không tức giận, mà đi ra phòng khách.

Tô Khanh Từ tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ sườn xám may từ gấm Tô Châu.

Bên trong tủ quần áo này đều là đồ mà ông cụ cho người chuẩn bị trước, rất vừa người, hơn nữa có đầy đủ tất cả mọi kiểu dáng.

Đại khái bởi vì là nhà cũ nên nó mang phong thái rất cổ xưa, Tô Khanh Từ mặc một thân sườn xám này trông đặc biệt dịu dàng.

Cửa phòng bị mở ra, Cố Chi Nghiêm theo bản năng nâng mắt nhìn về phía phòng ngủ.

Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta ngây người như bị cố định tại chỗ.

Đây là nhỏ quê mùa mà anh ta nhìn thấy lúc đầu sao?

Trán rộng mày cong, đôi mắt rất đẹp, mặc dù không cười nhưng vẫn đẹp như cũ.

Ngày hôm qua khi cô Cả xuống xe xuất hiện ảo giác như có người mở cửa xe cho, thì hôm nay cảnh tượng trước mắt này, rõ ràng là đã xuyên không tới thời Dân Quốc rồi!

"Làm sao vậy?"

Tô Khanh Từ đến trước mặt Cố Chi Nghiêm, đưa tay ra giơ lên trước mặt anh ta, vẻ mặt không chút thay đổi.

"Hả? Không có gì, nên đến nhà chính ăn cơm thôi."

Sau khi hoàn hồn, Cố Chi Nghiêm lập tức nói, không hiểu sao tai anh ta hơi đỏ lên.

"À."

Tô Khanh Từ nghe vậy liền xoay người đi về phía nhà chính.

"Em gái, em gái! Chờ anh một chút!"

Cố Chi Nghiêm lập tức đuổi theo, thừa dịp Tô Khanh Từ không nhận ra sự bối rối của bản thân, anh ta chủ động khoác tay của cô lên trên khuỷu tay của mình.

"Đêm qua trời vừa mưa, đường đá có chút trơn trượt, em mặc sườn xám đi bộ không tốt lắm, vịn anh, đừng sợ."

Tô Khanh Từ bước đi rất ưu nhã tự nhiên, nhưng cũng không từ chối lòng tốt của Cố Chi Nghiêm.

Trai đẹp và mỹ nữ, dọc đường đi đều khiến người làm trong nhà họ Cố đều kinh diễm đến mức không biết dùng từ gì để miêu tả.

Đây thật sự là cô Cả thất lạc ở nông thôn?

Khí chất này, cho dù là được nuôi dưỡng trong hoàng gia, thì trong một thời gian ngắn cũng sẽ không thể bồi dưỡng được!

Còn chưa đến sảnh lớn thì bên trong đã truyền ra âm thanh của hai người.

"Lão già xấu xa, ông giấu Khanh Tử ở đâu rồi! Tôi vừa nghe nói hôm qua thằng ba đã đem người đón về, ông đừng có suy nghĩ chơi xấu!"

Thời điểm Tô Khanh Từ còn ở trong bụng mẹ, ông cụ Phó đã định đây sẽ là cháu dâu, năm đó để tìm Tô Khanh Từ, nhà họ Phó cũng bỏ ra không ít sức lực.

Ông cụ Cố căn bản không ngờ được ông cụ Phó lại đột nhiên đến chơi, làm ông trở tay không kịp.

Hai ông cụ khi còn trẻ đã cùng nhau đánh giặc gỡ mìn, giao tình rất sâu, cũng quá quen thuộc tính cách của đối phương.

Trước đây ông cụ Cố cũng rất vui vẻ khi có được cuộc hôn nhân này, thế nhưng cháu gái nhỏ không muốn!

Hồi đó, bởi vì hôn ước này mà con bé đã ầm ĩ đòi đi Thành phố Giang.

Hiện tại khuyên mãi mới chịu trở về, nhưng con bé vẫn không chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Nhưng cũng đừng vì cuộc hôn nhân này mà có suy nghĩ chạy trốn trong đầu!