Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Tổ Huyền Học Xuống Núi Bán Phù, Mọi Người Tranh Mua

Chương 1: Ta là tổ tông của cậu

Chương Tiếp »
Trong màn đêm u tối, sự yên tĩnh của ngôi làng bỗng chốc bị phá vỡ.

Một thanh niên đeo khẩu trang đen, vừa lăn vừa bò từ trong sân nhỏ lao ra ngoài. Sau khi lăn một vòng trên đất để giảm đà, cậu không dám dừng lại mà tiếp tục chạy như bay về hướng cổng làng.

Làn sương đen lợi dụng bóng tối bao phủ cậu, mùi hôi thối từ đó bốc ra khiến người ta buồn nôn, nhưng cậu không dám nôn, sợ rằng nếu nôn, mạng sống sẽ bị cướp mất tại đây.

Khi đến đây, cậu không hề cảm thấy con đường này dài đến thế. Cậu nghĩ rằng trong tình thế nguy cấp, tốc độ của mình đã vượt qua cả Bolt, nhưng vẫn chỉ có thể thấy xa xa cái cây lớn ở cổng làng, dường như cậu chỉ đang bước tại chỗ.

Khi cậu cuối cùng cũng tiến gần hơn một chút đến cái cây, một bóng đỏ hiện ra. Thanh niên gần như tuyệt vọng.

Sau lưng là bóng ma ẩn mình trong sương đen, trước mặt là một con ma nữ mặc áo đỏ, mạng của cậu coi như xong rồi!

Thế nhưng, bóng đỏ không dừng lại khi tiếp cận cậu mà lao thẳng về phía làn sương đen phía sau.

Trong khoảnh khắc chạm mặt, cậu ngẩn người. Khuôn mặt đó... sao lại quen thuộc đến thế?

Bóng ma trong sương đen đột nhiên gào thét đau đớn, cậu lập tức quay đầu lại, chỉ thấy bóng đỏ đó thò tay vào sương đen, khuôn mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

“Cẩn thận! Sương đen có độc... Ồ trời đất!”

Cậu thanh niên không tin nổi vào mắt mình, cô ta, cô ta… Cô ta vừa tay không kéo bóng ma ra sao?!

Bóng ma gầy gò vặn vẹo trong không trung, nhưng làm sao cũng không thoát khỏi tay cô ta.

“Ngơ ra đó làm gì? Lấy bình ngọc ra!”

Cậu thanh niên luống cuống lấy từ túi ra một bình xịt chống nắng, run rẩy đưa tới: “Cái, cái này được không?”

Ánh mắt Hoa Tuế Từ tràn đầy sự khinh thường, dựa theo hướng dẫn của huyết mạch, cô đã tìm đến đây để thấy một hậu bối thế này sao?

Và còn nữa, cái quái gì đây? Nhà họ Hoa giờ đã sa sút đến mức không còn bình ngọc chứa quỷ nữa sao?

Hoa Tuế Từ vừa thầm than trong lòng, vừa nhanh chóng cuộn bóng ma trong tay thành một cục và nhét vào cái bình kỳ quái kia.

Cậu thanh niên nuốt khan, cẩn thận lùi lại vài bước, sau đó mới cúi đầu chào: “Không biết tiền bối là ai?”

“Hoa Trường Phong là gì của cậu?”

Cậu thanh niên hít sâu một hơi. Đây là một con ma đỏ đã tồn tại cả trăm năm rồi. Nhưng nghe giọng điệu này, chắc không có thù với nhà mình… Đúng không?

“Đó là cụ cố của tôi. Tiền bối, ngài… có chuyện gì chưa hoàn thành cần tìm cụ cố của tôi sao? Nhưng cụ ấy đã sớm đầu thai rồi, nên…”

“Cụ cố? Khoan đã, cậu nói Hoa Trường Phong chết rồi?” Hoa Tuế Từ lập tức cau mày. Dù tài năng của đường ca không bằng cô, nhưng cũng không đến nỗi chết sớm trong vòng trăm năm rồi đầu thai chứ?

“Phải” Hoa Ninh cẩn thận đáp, lòng bắt đầu hồi hộp. Không thể nào, không thể nào đâu! Đây có thật là con ma đỏ có thù với cụ cố không?

Hoa Tuế Từ ngước mắt nhìn cậu ta, sau khi xuất quan, cô phát hiện căn nhà cổ không một bóng người, liền theo hướng dẫn của huyết mạch mà xuống núi. Nếu đến muộn một chút, có lẽ hậu bối này đã mất mạng dưới móng vuốt của bóng ma rồi.

Bị “ma đỏ” trước mặt nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, Hoa Ninh không nhịn được co rụt cổ lại. Tại sao cậu lại cảm thấy bị trách mắng vì không làm được việc gì ra hồn? Chẳng lẽ là ảo giác của cậu?

“Cậu vừa rồi không phải hỏi tôi là ai sao?”

Hoa Ninh ngập ngừng gật đầu, tò mò thì có, nhưng cậu vẫn quan tâm đến mạng sống của mình hơn. Cậu không muốn vừa thoát khỏi nanh vuốt quỷ dữ lại đυ.ng trúng kẻ thù.

“Ta là tổ tông của cậu.”

Hoa Ninh đầy dấu hỏi trong đầu, theo phản xạ bật lại: “Gì chứ, sao ma quỷ lại mắng người như thế?!”
Chương Tiếp »