Chương 6

Không lâu sau nữ chủ Phong Bạch Vi cùng Nhị Hoàng nữ Phong Bạch Chỉ một trước một sau đi đến.

Hai nàng cùng nhau tiến vào làm người khác có chút ngoài ý muốn. Tuy Phong Bạch Vi là con của phượng hậu nhưng trước kia nàng hoang đường yếu đuối, ngay cả người thích bám víu như Phong Bạch Chỉ cũng chướng mắt Phong Bạch Vi trước kia.

Hôm nay Phong Bạch Vi lại mặc một thân đồ đen, thân hình cao gầy, bóng dáng đĩnh bạt. Tóc đuôi ngựa được cột ở sau đầu, cả người tản ra một cổ hơi thở lạnh lẽo.

Mặt mày không có nhút nhát cùng phù phiếm như trước kia. Diện mạo anh khí của nàng ta hoàn toàn hiển lộ ra ngoài. Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng nhẹ nhấp, đôi mắt thâm thúy đen tối khó lường, làm người ta cảm thấy có cảm giác vô cùng áp bách.

Nàng ta vừa tiến vào, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Các nam nhi ở đây đều nhìn qua.

Tuy bọn họ có nghe đồn sau khi Ngũ Hoàng nữ tỉnh lại khí chất đã thay đổi, nhưng cho đến hôm nay nhìn thấy nàng ta bọn họ mới chân chính cảm nhận được sự khác biệt.

Trước kia Ngũ Hoàng nữ luôn thích khom lưng, thoạt nhìn sợ hãi rụt rè. Cặp mắt kia cũng không sắc bén khó lường giống như hiện tại, vẫn luôn vẩn đυ.c, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Mọi người đều bị khí tràng cường đại của nàng ta thuyết phục, tầm mắt nhịn không được mà di chuyển ở trên người nàng ta.

Phong Bạch Chỉ ở phía sau nhìn thấy ánh mắt của mấy nam nhi đều phóng tới người Phong Bạch Vi ở trước mặt, ánh mắt âm trầm chợt lóe lên rồi biến mất.

Hôm nay rõ ràng là ngày tuyển chính quân của Phong Bạch Chỉ, nhưng cố tình đều bị Phong Bạch Vi đoạt hết nổi bật!

Nghĩ đến lúc vừa rồi đυ.ng mặt ở trên đường đi tới, gương mặt nàng ta tươi cười chào hỏi, nhưng lại bị ngũ hoàng nữ không lạnh không nhạt đẩy trở về.

Trong lòng Phong Bạch Chỉ nhịn không được cảm thấy bực bội.

Dù sao cũng chỉ là một kẻ bất lực, con của phượng hậu thì như thế nào!

Nàng ta rũ mắt xuống, sắc mặt có chút âm trầm.

Sau khi hai người tiến vào, Phong Bạch Vi chào hỏi ba người đã ngồi ở chỗ kia, sau đó cũng ngồi xuống. Chỗ ngồi vừa lúc ở bên cạnh Phong Bạch Tô.

Sau khi mấy hoàng nữ đều ngồi xuống, nhóm nam nhi ở đối diện cứ liên tiếp liếc mắt nhìn qua.

Tuy hôm nay là ngày tuyển chính quân cho Nhị hoàng nữ, nhưng nếu biểu hiện xuất sắc ở trong yến hội thì nói không chừng sẽ được những hoàng nữ khác nhìn trúng.

Nhóm nam nhi ở đây không chỉ có con của vợ cả, mà còn có lang nhi con vợ lẽ không được sủng ái.

Nếu nắm chắc được cơ hội, tuy không đảm đương nổi vị trí chính quân của hoàng nữ nhưng sườn quân vẫn có thể tranh được.

Bởi vậy có không ít huynh đệ con vợ lẽ ở đây phóng ánh mắt lên người Phong Bạch Vi cùng Phong Bạch Tô.

Dù sao thì giữa mấy hoàng nữ, dung mạo của hai người này là xuất sắc nhất.

Lúc này hai người lại ngồi gần nhau. Một người một thân huyền y, khí chất lạnh lẽo. Một người một thân hồng y, bộ dáng lười biếng.

Tuy Thẩm Nhược cảm thấy hai người này đều chẳng ra gì, nhưng cũng không thể không khen một tiếng dung mạo của hai người này thật tuyệt!

Lúc ánh mắt hắn đảo qua người Phong Bạch Tô thì hiện lên tiếc nuối: “Phong Bạch Tô đẹp như vậy mà!”

Sau khi Ngụy Kinh Mặc nghe được hắn nhỏ giọng nói thầm thì ngước mắt nhìn về đối diện một cái.

Hình như Phong Bạch Vi ở đối diện phát hiện được nên cũng vừa lúc đưa ánh mắt đen lạnh lẽo nhìn lại đây.

Sau khí nhìn thấy đôi mắt thanh lãnh của thiếu niên đối diện, môi mỏng nàng ta nhẹ cong lên, lôi ra một nụ cười ôn nhu.

Nàng ta vừa cười đã khiến cho rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người nàng ta lập tức theo tầm mắt nàng ta quay đầu nhìn lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy được thiếu niên bạch y ngồi an tĩnh ở chỗ kia.

Thiếu niên thanh lãnh như tuyết, khí chất xuất trần, chỉ ngồi an tĩnh ở chỗ kia nhưng đã tạo ra một loại phong cảnh khác!

Thẩm Nhược trừng mắt nhìn những người nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc, nhưng chính mình lại cũng bát quái: “Biểu đệ, vừa rồi có phải Ngũ hoàng nữ cười với đệ không? Hai người biết nhau sao?”

Lông mi nhỏ dài của Ngụy Kinh Mặc hơi rũ xuống, không có trả lời.

Trong đầu lại xuất hiện một thân ảnh khác. Nữ tử bộ dáng tản mạn, lười biếng. Đôi mắt đào hoa nửa híp, có chút không để ý mà nhẹ liếc lại đây, nhưng lại không có để ý cái gì cực kỳ lạnh nhạt thu trở về.

Rõ ràng là bộ dạng du hí ở nhân gian, nhưng cố tình ai cũng không đặt vào trong mắt. Cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

“A!”

Lúc này xung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng thở nhẹ .

Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn thì thấy một nam nhi mảnh mai mặc y phục màu vàng nhạt, bộ dạng yếu ớt như gió đi đến gần mấy hoàng nữ.

“Đây là ai? To gan như vậy?”

“Chậc! Vừa thấy đã biết không phải nam nhi đúng đắn, chắc là ca nhi con vợ lẽ nhà ai đó?”

“Hình như là lang nhi của thừa tướng, ngươi không thấy mặt của Hứa Không Thanh đã tái rồi sao?”

Thanh âm cười haha không ngừng truyền tới.

Hứa Không Thanh là con vợ cả của thừa tướng. Mà người đi đến gần mấy hoàng nữ bên kia là con vợ lẽ Hứa Không Nguyệt.

Mọi người đều biết thừa tướng có một lang nhi con vợ lẽ, thừa tướng vô cùng yêu thích. Tuy phụ thân hắn là sườn phu nhưng lại là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với thừa tướng.

Hứa Không Thanh nhìn ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn lại đây, hoặc là trào phúng hoặc là vui cười. Sắc mặt hắn có chút khó coi vặn cái khăn trong tay, nhìn phương hướng của Hứa Không Nguyệt cắn chặt răng.

Quả nhiên là con vợ lẽ không lên được mặt bàn! Không biết xấu hổ!

——

Bên này, mấy hoàng nữ thấy Hứa Không Nguyệt bước đến, trong lòng cảm thấy có chút thú vị.

Các nàng đã thấy nhiều công tử danh môn rụt rè thủ lễ, người lớn mật giống như vậy rất ít.

Lại nhìn diện mạo của người này. Đôi đồng tử to tròn quyến rũ giống như mèo. Khung xương nhỏ, da thịt trắng nõn, thoạt nhìn vô cùng chọc người trìu mến.

Thanh âm cũng nhẹ nhàng: “Nguyệt Nhi thỉnh an các vị điện hạ.”

Hắn mặc y phục màu vàng nhạt, da thịt trắng mềm như ẩn như hiện. Xinh xắn đứng ở nơi đó, nhìn như đóa bạch liên hoa.

Thân hình Phong Bạch Vi ngồi ở chỗ kia, sau khi nhận thấy ánh mắt của thiếu niên nhìn lại đây thì ngồi ở trên ghế không có nhúc nhích. Làm như không thấy người ở trước mặt. Như là đang cho thấy thái độ của chính mình.

Đại Hoàng nữ Phong Bạch Anh nhìn lang nhi mắt như mèo nhỏ ở trước mặt, ánh mắt có chút nhúc nhích.

Nàng ta lập tức nổi lên bệnh chung của nữ nhân, nàng ta thích nhất là lang nhi mảnh mai như vậy.

Đang muốn đứng dậy đỡ người lên thì thấy trên mặt hắn đột nhiên ửng đỏ thẹn thùng, đi đến chỗ của Phong Bạch Tô. Làm nụ cười trên mặt nàng ta trong nháy mắt cương cứng.

Sau khi Phong Bạch Tô rót một ly Lê Hoa Túy, vừa định đưa tay bưng lên uống thì đã bị một đôi tay như ngọc đoạt trước.

Nàng nhẹ rũ mi, trong nháy một đôi mắt liễm diễm đào hoa nhìn qua. Đôi mắt lúc này tràn đầy hơi nước, đuôi mắt có chút ửng đỏ, thoạt nhìn phá lệ câu hồn.

Hứa Không Nguyệt bị đôi mắt đa tình nhìn tới, cảm thấy chính mình giống như người nàng yêu.

Khoảng cách giữa hai người có chút gần, thậm chí hắn có thể ngửi được một mùi rượu trộn lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt truyền đến.

Hắn lập tức đỏ mặt cắn cắn đôi môi mọng nước, chậm rãi đưa chén rượu tới bên môi nàng.

Thanh âm có chút ái muội: “Điện hạ……”

Lập tức trong sân vang lên tiếng hít khí!

Ngụy Kinh Mặc ở đối diện nhìn hành động có chút ái muội của hai người, trong mắt phảng phất nổi lên một tầng sương lạnh.

Bên này Hứa Không Nguyệt thấy Phong Bạch Tô không có phản ứng lại thì trái tim trở nên hung ác, thân mình kiều mềm muốn ngã vào trong lòng ngực nàng.

Trong nháy mắt, trong sân lại là có thêm một trận hít khí.

Lúc mọi người ở đây nhịn không được trợn mắt há hốc mồm thì Phong Bạch Tô đột nhiên vươn ngón tay tay thon dài như ngọc đặt ở trên trán hắn, tay dùng sức đẩy hắn trở về.

Hứa Không Nguyệt không ngờ nàng sẽ làm như vậy, trong ánh mắt xẹt qua cảm xúc tan nát cõi lòng, giống như không ngờ nàng sẽ cự tuyệt.

Sau đó thân mình hắn lảo đảo té ngã xuống mặt đất.

Hắn rưng rưng nhìn Phong Bạch Tô, thấp giọng gọi một tiếng: “Điện hạ……”

Phong Bạch Tô nhận khăn từ trong tay của Thông Bạch ở phía sau, cẩn thận chà lau tay.

Nhìn Hứa Không Nguyệt khóc hoa lê dính hạt mưa, biểu tình nàng lười biếng, có chút không để ý: “Xin lỗi, ngươi lớn lên quá xấu. Bổn điện hạ thật sự không thể tiếp thu.”

Vừa dứt lời ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng giương lên, ném khăn trắng trong tay lên người Hứa Không Nguyệt như ném rác rưởi.

Phong Bạch Anh thấy thể dẫn đầu đứng lên, sắc mặt có chút khó coi hô một câu: “Lão thất!”

Lang nhi nàng ta coi trọng lại thích Phong Bạch Tô, còn bị nàng nhục nhã như thế. Phong Bạch Anh chỉ cảm thấy Phong Bạch Tô đây là đang đánh vào mặt nàng ta!

Phong Bạch Vi cũng nhịn không được nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phong Bạch Tô có chút không tán đồng. Cảm thấy nàng nói một lang nhi như vậy có chút quá đáng.

Hứa Không Nguyệt khó có thể tin nhìn nàng, thương tâm khổ sở nói: “Điện hạ, Nguyệt Nhi chỉ là thích ngài…”

Trên mặt Phong Bạch Tô nở nụ cười, vẫn là bộ dáng tản mạn kia, nhưng lời nói ra lại không lưu tình chút nào: “Người thích bổn điện rất nhiều, ngươi thì tính cái gì? Muốn bò lên giường bổn điện thì xếp hàng đi! Nói không chừng lúc nào đó bổn điện có hứng thú sẽ cân nhắc đến ngươi!”

Lời này của nàng vô cùng âm độc, hoàn toàn hạ thấp hắn thành những kỹ tử hạ đẳng đó.

Cuối cùng Hứa Không Nguyệt cũng nhịn không được vũ nhục, tan nát cõi lòng nhìn thoáng qua Phong Bạch Tô, vẻ mặt đầy đau khổ chạy ra ngoài.

Phong Bạch Tô nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ném ly rượu đã bị hắn chạm qua ở trên bàn ra ngoài, kêu Thông Bạch thay ly mới.

Thông Bạch đứng ở phía sau điện hạ nhà mình, thấy một màn như vậy thì trong lòng tấm tắc hai tiếng.

Lại có thêm một nam nhi bị điện hạ nhà nàng làm tổn thương!

Phong Bạch Vi ngồi ở bên cạnh thấy nàng còn có tâm tình uống rượu thì nhịn không được nói vài câu: “Thất hoàng muội, muội làm như vậy có phải có chút quá đáng hay không? Cho dù không thích cũng không thể làm mất thể diện của một nam nhi như thế?”

Phong Bạch Tô nghe vậy thì nhìn về phía nàng ta, thong thả ung dung trả lời: “Ngũ Hoàng tỷ nói quá lời rồi! Lang nhi này tự mình không cần mặt mũi, không liên quan đến ta.”

Phong Bạch Vi nghe được lời này của nàng, thấy bộ dạng nàng không thèm để ý thì sắc mặt có chút khó coi.

Quả nhiên là người chẳng ra gì! Nàng ta nói với nàng nhiều như vậy làm cái gì? Chỉ có thể trách nam nhi kia mắt bị mù thích loại người này!

——

Bên này, mọi người chỉ nhìn thấy Hứa Không Nguyệt muốn ngã vào lòng ngực thất hoàng nữ rồi bị đẩy ra té ngã xuống mặt đất.

Sau đó không biết thất hoàng nữ nói gì đó mà hắn khóc mặt đầy mặt nước mắt chạy ra ngoài.

Thẩm Nhược thấy một màn như vậy thì nhịn không được tấm tắc hai tiếng: “Thật đúng là kịch hay! Nhưng cũng thật đáng tiếc con vợ lẽ của thừa tướng này, sao lại coi trọng thất hoàng nữ? Chẳng lẽ hắn mắt mù?”

Tuy thất hoàng nữ không có chính quân cũng không có sườn quân, nhưng tiểu thị ở hậu viện nàng sợ là có thể làm một tổ đội đá cầu! Này nếu gả qua thì chẳng phải mỗi ngày phải cùng những hồ ly tinh đó tranh đấu sao?

Ngụy Kinh Mặc đã thu hồi tầm mắt sau khi Hứa Không Nguyệt bị đẩy ra, hắn hơi rũ con ngươi xuống, che khuất suy nghĩ trong mắt. Cũng không biết đang hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Nhược thấy hắn thật lâu không có mở miệng thì dùng khuỷu tay chạm vào hắn một chút: “Nghĩ cái gì thế? Biểu đệ.”

Lúc này Ngụy Kinh Mặc mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn phía hắn. Thanh âm nhàn nhạt: “Không có gì.”