Chương 27

Hôm qua cô rút trúng thăm nhưng không chết, Trương Đan cảm thấy phương pháp của cô hữu hiệu nên học theo, giả vờ bị bệnh để tránh thăm tù. Nhưng cô giả vờ bị bệnh thì sẽ lại bị cho là người không thể làm việc. Mà người không thể làm việc sẽ bị mang tới phòng tạm giam.

"Có thể cô ấy ở phòng tạm giam."

Sắc mặt Giang Nhược Phong rất khó coi.

"Phòng tạm giam? Tại sao cô ấy lại ở đó."

Giọng Tiết Dĩnh vô cùng sợ hãi. Phòng giam của cô có ba người cùng tiến vào phó bản, hiện tại chỉ còn một mình cô thôi.

Giang Nhược Phong nói cho mọi người biết phán đoán của mình và Lâm Tây trong buổi làm việc sáng nay. Nghe xong, sắc mặt Tiết Dĩnh càng tái nhợt hơn.

"Vậy sao cô lại không việc gì?"

Hạng Diệu nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Nhược Phong.

"Nếu tù nhân bị bệnh đều sẽ bị mang tới phòng tạm giam, tại sao cô lại không việc gì?"

"Bởi vì tôi có kỹ năng."

Lâm Tây ngồi một bên, đột nhiên mở miệng.

Biết Lâm Tây có kỹ năng, cả Trương Bưu và Tiết Dĩnh đều nhìn cô với ánh mắt khϊếp sợ.

Vẻ mặt Lâm Tây lạnh nhạt. Đã chết mất ba người rồi, giờ cô có dấu diếm cũng không có lợi gì cho việc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của bốn người trong phòng giam của Lâm Tây, Trương Bưu hiểu ra ngay. Thảo nào ba người khác trong phòng giam lại đều lộ vẻ che chở cho Lâm Tây. Hóa ra Lâm Tây mới là người mạnh nhất trong các cô.

"Cô là trưởng phòng à?"

Đột nhiên Trương Bưu hỏi.

"Vâng."

Lâm Tây không nói thêm gì nữa. Cô nhìn về phía Diệp Miêu và Hứa Dư Dung.

"Hôm nay hai người có tìm được phòng tạm giam không?"

"Không."

Hứa Dư Dung lắc đầu.

"Hôm nay lúc bọn tôi quét dọn vẫn luôn chú ý tới vị trí phòng tạm giam nhưng không phát hiện ra. Tuy nhiên bọn tôi cũng không phụ trách vệ sinh tất cả khu vực của nhà ngục, đến trưa là đã quét dọn một nửa rồi. Có khi buổi chiều sẽ có phát hiện."

"Tôi có một phát hiện."

Vẫn trầm mặc không nói lời nào, đột nhiên Hạng Diệu lại mở miệng.

Mọi người nhìn về hướng anh ta. Ánh mắt anh ta lướt qua mặt từng người một, nói: "Tôi đã nghe được chuyện phòng tạm giam không có cửa sổ, là một không gian tối đen hoàn toàn."

Tù nhân trong nhà ngục này sợ hãi bóng tối. Vương Xán Xán bởi vì trùm chăn kín toàn thân khi ngủ, cuối cùng tự nhiên chết đi. Như vậy, bị mang đi phòng tạm giam có phải là cũng tử vong hay không?

Tiết Dĩnh cảm thấy chân mềm nhũn ra. Cô cúi đầu rụt vai, đứng run rẩy. Tiếng khóc rấm rứt truyền vào tai những người khác.

Tất cả mọi người thấy thế cũng hơi không đành lòng. Chỉ có Hạng Diệu vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu, nói: "Chuyện này không chỉ nói rõ phòng tạm giam rất nguy hiểm, còn làm sáng tỏ một điểm."

Mọi người lại nhìn về phía anh ta. Anh ta nói: "Phòng tạm giam không có cửa sổ, nhưng người vẫn chết, nói rõ thứ xuất hiện ngoài cửa sổ vào ban đêm không cần cửa sổ vẫn vào được. Hoặc nói là nó không chỉ có thể tiến vào từ cửa sổ. Các người dùng chăn mền chặn cửa sổ lại, căn bản là vô ích."

Mặt Giang Nhược Phong trắng bệch ra: "Vậy thì chẳng phải tôi sẽ..."

"Cô chỉ chưa vi phạm vào điều kiện tử vong mà thôi."

Hạng Diệu lạnh lùng nói.

Nói cách khác, thăm tù thất bại cũng không chết. Mà bị người thăm tù phát hiện ra mình không phải là Viên Viên mới có thể chết.

Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Miêu nhìn trái nhìn phải một chút. Tất cả mọi người đều không nói lời nào. Cô cảm thấy trong lòng rất hoảng, vì vậy hỏi: "Làm sao bây giờ? Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Đi tới phòng tạm giam."

Hạng Diệu đáp.

Đúng vậy. Đi tới phòng tạm giam. Mặc dù phòng tạm giam rất nguy hiểm, nhưng tất cả đầu mối đều chỉ về hướng phòng tạm giam.

"Đi như thế nào?"

Hứa Dư Dung hỏi.

Giang Nhược Phong nuốt một ngụm nước bọt, đáp: "Giả vờ bệnh là có thể đi."

"Nhưng phòng tạm giam rất tối, rất nguy hiểm."

Diệp Miêu nói.

"Có thể mang điện thoại di động theo."

Lâm Tây có kinh nghiệm với việc này: "Điện thoại di động có thể chiếu sáng."

Trương Bưu thầm nói thế cũng đúng. Ông ta lại tiếp lời: "Vấn đề không phải là đi vào như thế nào, mà là đi ra như thế nào. Cho dù mang điện thoại di động vào, có thể cam đoan trong thời gian ngắn không chết, nhưng chỉ cần không thể đi ra, sớm muộn gì di động cũng hết pin. Đến lúc đó thì chỉ còn đường chết."

Ngay lúc mọi người vô kế khả thi, đột nhiên Hạng Diệu nói: "Có lẽ tôi có thể thử xem."

"Hả?"

Tất cả mọi người đều nhìn hắn vẻ khϊếp sợ. Loại chuyện này cũng có thể thử à?

"Tôi cũng có kỹ năng."

Hạng Diệu nói những lời này, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tây.

Lâm Tây bị nhìn như vậy thấy hơi mất tự nhiên, trong lòng thầm nói, anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi xinh đẹp lắm à?

"Kỹ năng của tôi là tạm thời tử vong."

Hạng Diệu không dấm giếm, nói ra kỹ năng của mình.

"Lúc tôi tạm thời tử vong, có lẽ nguy hiểm sẽ không tìm tới tôi. Chỉ cần tôi có thể tỉnh lại trước lúc hoàn thành nhiệm vụ thăm tù, như vậy tôi không phải chết."

Nói tới đây, anh ta dừng lại một chút, sau đó nói: "Nhưng vấn đề là cho dù tôi tìm được đầu mối có ích bên trong phòng tạm giam, làm sao tôi truyền tin tức này ra ngoài đây?"

Lâm Tây lấy điện thoại di động ra ngay lập tức, nói: "Chúng ta kết bạn đi. Đến lúc đó gọi video call là xong."

"..."

Mặt Hạng Diệu co quắp lại. Hắn nói: "Chẳng may đầu mối là một người hoặc một vật phẩm thì sao?"

"Chúng ta không biết vị trí của phòng tạm giam, sẽ không thể tiếp ứng được."

Giang Nhược Phong cúi đầu suy tư.

Diệp Miêu nghĩ tới một ý kiến hay.

"Như vậy đi. Ngay lúc Hạng Diệu bị đem đi, chúng ta len lén đi theo phía sau. Như vậy có thể tìm được phòng tạm giam rồi còn gì?"

Cô nói xong ý kiến này liền nhìn mọi người hưng phấn. Bởi mình đã giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ rồi.

Trương Bưu trầm mặc hồi lâu, giờ lên tiếng: "Nhưng cô thật sự cho rằng Byron sẽ không phát hiện ra chúng ta len lén đi theo sao? Hắn không phải người, chẳng may phát hiện ra thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu."

Ngay lúc mọi người đang bị khó khăn cản lại, Lâm Tây ngẩng đầu lên.

"Chuyện tiếp ứng giao cho tôi đi."

Giọng nói của cô đầy kiên định.