Chương 37: Giúp đỡ

Nếu như đổi thành người khác chắc chắn đã sớm cảm kích không ngừng, nhưng vẻ mặt của Phương Tư Ninh vẫn nhàn nhạt, đối với tú ông vẫn như cũ không lạnh không nóng:

"Quả nhiên là Đào Xuân huynh suy nghĩ chu đáo." Sau đó thì không nói thêm câu nào nữa.

Lão cũng không phải người tầm thường, tình hình như vậy cũng không có chút nào tức giận,chỉ mỉm cười xoay người ngồi trên ghế, dáng vẻ lơ đãng nói:

"Lát nữa ta phải đi mời một đại phu có tiếng, để nàng ta chữa trị vết thương cho đệ, nhân lúc thời tiết ấm bồi bổ một chút, lúc trời lạnh thì cơ thể mới không bị gì."

Phương Tư Ninh chỉ mỉm cười không nói, ánh mắt đen láy gợn sóng như làn thu thủy đang cảm động, khiến người khác bất kể thế nào cũng không nổi nóng được.

Cuối cùng không nhịn được nữa, tú ông phải nói vào đề tài chính:

"Ngày mai là lễ Đoan Ngọ rồi, lệ thường là chúng ta đóng cửa không tiếp khách. Ta đã đặt một gian phòng ở Oánh Tiên các, chúng ta đến đó uống rượu vui chơi, đồng thời xem thuyền rồng sẽ rất thú vị, người khác ta đều không mời, chỉ mời một mình đệ, chỉ là không biết đệ có rảnh hay không…"

Mỗi lần đến ngày lễ, người có thể theo Đào Xuân đến Oánh Tiên các ăn uống đều là mấy danh kỹ đứng đầu, cái này cũng là tượng trưng cho thân phận. Phương Tư Ninh hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt đầy nhiệt tình của lão, cười nhẹ một tiếng bèn nói:

"Nếu Đào Xuân huynh đã có lòng mời, Tư Ninh cung kính không bằng tuân lệnh."

Chờ lão tú ông hài lòng cười hì hì đi ra ngoài, nụ cười ôn hòa trên mặt Phương Tư Ninh liền biến mất, hồ nước tĩnh lặng trong đôi mắt dần dần biến mất, thoáng qua một tia sáng sắc bén.

Hắn sẽ không quên, tú ông Đào Xuân của Hương Xuân lầu là nhân vật hợi hại.

Buổi tiệc này, mục đích sau lưng rốt cuộc là gì?

Tình Vân Ca và Đào Xuân thay nhau lấy lòng, hết việc này đến việc kia, sao lại trùng hợp như vậy?

Lúc hai người đang nói chuyện trong phòng, thị đồng tâm phúc của lão đã sớm lặng lẽ lui ra. Tiểu Cận đang định bưng trà vào lại bị gã chặn lại ở cửa.

Trong lòng tiểu Cận run lên:

"Quách đại ca."

Tiểu Cảnh do bưng trái cây nên trở về sau tiểu Cận một lúc, vừa định rẽ phải về phòng của công tử thì thấy bóng dáng Quách Lại nên chân mới bước ra đã rụt về. Có chút lo lắng núp sau cây cột, nhìn lén hai người ở xa to nhỏ nói chuyện với nhau.

Quách Lại cười khẩy một tiếng, âm thanh đè thấp:

"Bảo ngươi trông chừng hắn ta, ngươi đã làm tốt chưa?"

Tiểu Cận nhỏ giọng đáp:

"Quách đại ca, lòng nghi ngờ của công tử rất nặng, chưa từng chịu tin tưởng tiểu đệ."

Quách Lại hừ một tiếng:

"Tên tiện nam kia tâm cơ rất nhiều, cho nên ta mới kêu ngươi chú ý, trong phòng hắn ta chắc là có nhiều đồ quý giá lắm đúng không?"

Lão tú ông khống chế bạc của mọi người vô cùng tốt, ngay cả tiền của mấy nam kỹ được khách cho trực tiếp cũng không chịu buông tha. Nhưng Phương Tư Ninh thì khác, hắn chỉ qua lại với tiểu thư thế gia, ai cũng ra tay hào phóng, ngân lượng vào cửa đã đưa cho Đào Xuân không ít, nhưng những lễ vật trị giá liên thành lại trực tiếp đưa đến cho Phương Tư Ninh.

Quách Lại biết điều ấy nên đã dặn dò tiểu Cận và tiểu Cảnh tìm cơ hội, đợi khi Phương Tư Ninh đi ra ngoài liền lặng lẽ lẻn vào phòng hắn lục soát khắp nơi, hòng cướp lấy những bảo vật kia. Ai ngờ cho dù Quách Lại lục soát thế nào, cũng không tìm thấy được gì, điều này khiến gã không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Sau đó gã hết lần này đến lần khác kiến nghị tú ông làm như trước kia, trực tiếp ép Phương Tư Ninh phải giao ra bảo vật, nhưng hiện giờ thanh danh của hắn quá lớn, toàn kết giao với khách quý, với lại tính tình còn làm người ta không thể nắm bắt được, cho nên Đào Xuân cũng không muốn trực tiếp xung đột với hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió mà thôi.

Tiểu Cận ráng nặn ra nụ cười:

"Quách đại ca, người công tử lui tới đều là tiểu thư quyền quý, nói không chừng đã đưa cho ai đó giữ giúp rồi, sau này tiểu đệ sẽ lưu ý hơn."

Quách Lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu Cận, mãi đến khi mồ hôi lạnh trên trán y đổ xuống mời cười gằn một tiếng:

"Vậy thì tốt, nếu để ta phát hiện ngươi có tâm tư khác, cũng đừng trách ta bảo tú ông bán ngươi đi."

Cơ thể tiểu Cận run rẩy, luôn miệng nói không dám, một lát sau nhìn thấy Đào Xuân đi ra, Quách Lại mới vội vã đi theo.

Chờ tiểu Cận mang ly trà đi vào, Phương Tư Ninh kêu người đến gần, đưa cho y một cái túi thơm.

Cầm túi thơm nặng trịch trên tay, tiểu Cận tính toán có ít nhất cũng mười lạng, trong lòng không khỏi nghi hoặc không thôi. Tiền hàng tháng của y chỉ có hai trăm xu, đối phương lại ra tay rộng rãi như vậy. Tiểu Cận cẩn thận nói:

"Công tử, người đây là…"

Phương Tư Ninh lấy ra hai khúc tơ lụa, một sợi dây chuyền ngọc, một đôi ngọc trâm hình đầu phượng, vẻ mặt ôn hòa nói:

"Những thứ này đều là cho ngươi."

Nước mắt lập tức chảy ra, tiểu Cận nghẹn ngào nói:

"Công tử, chuyện này…ngàn vạn lần không thể được, mấy món đồ này quá quý giá…"

Nụ cười trên mặt Phương Tư Ninh không phải là hoài nghi hay do thám, trái lại cực kỳ ôn hòa:

"Đã là cho ngươi, thì cứ nhận lấy đi."

Tiểu Cận nhướng lông mày, có chút nghi hoặc. Y biết có được số tiền này sẽ giải quyết được khó khăn trong nhà, tuy rằng trước kia tú ông mua y bằng khế ước sinh tử, nhưng tiểu Cận luôn lấy tiền của mình đưa về giúp đỡ cho mẫu phụ vừa nghèo khổ vừa bệnh tật, chỉ là…

Dường như hiểu được đắn đo trong lòng y, Phương Tư Ninh khẽ nói:

"Ngươi yên tâm, ta không cần ngươi làm gì cho ta đâu, không phải hôm qua đại ca ngươi có lén đến đây tìm ngươi hay sao, đây là tiền trị bệnh cho phụ thân ngươi đó."

Trong lòng tiểu Cận rung động, nước mắt chảy dài không ngừng, không biết phải nói sao.

Phương Tư Ninh quan sát tiểu Cận, tuy rằng y nghe lời người khác ở bên cạnh giám thị mình, nhưng hắn đã thăm dò mấy lần, tiểu tử này còn âm thầm che giấu dùm mình nữa, có thể thấy tâm địa của y không phải xấu xa, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không ra tiền trợ giúp tiểu Cận.