Chương 6.2: Thế giới 1: Trắng giàu đẹp (19)

Đang suy nghĩ thì Khương Oánh và Trình Tư Niên đi đến.

“Chị, anh rể, hai người đến rồi à, mau vào ngồi đi.”

Khương Duyệt áp xuống cảm xúc trong đáy lòng, bày ra dáng vẻ nhiệt tình.

Trình Tư Niên ân cần kéo ghế dựa ra cho Khương Oánh, đến khi Khương Oánh ngồi xuống thì anh ta mới ngồi, dáng vẻ như một người chồng tốt.

Khương Duyệt thấy như vậy thì thầm hừ lạnh trong lòng hừ lạnh.

Tầm mắt Cố Trầm nhàn nhạt dừng ở trên người Khương Oánh.

Khương Oánh hôm nay mặc một chiếc váy sơ mi lụa, lười biếng mà lại trí thức, lộ ra xương quai xanh, vòng eo được thiết kế ôm sát, ánh lụa làm nổi bật làn da mềm mại, trắng như tuyết của cô, lúc cô bước vào cửa, làn váy đung đưa, làn váy như nước chảy róc rách, chập chờn qua lại, động lòng người.

Cô nâng tay lên sửa lại tóc, cổ tay áo rộng trượt dần xuống, đến chỗ khuỷu tay, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, khi cụp lông mày lại toát lên vẻ dịu dàng pha lẫn chút yêu kiều.

Có lẽ là vì trực giác của đàn ông, Trình Tư Niên rất nhanh đã cảm nhận sự chú ý của Cố Trầm với Khương Oánh.

Trình Tư Niên vốn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Cố Trầm bỗng nhiên nói muốn cùng đi ăn cơm với nhau.

Anh ta vốn không nghĩ ra lí do, nhưng bây giờ trong đáy lòng lại nảy sinh một sự nghi ngờ.

Không lẽ Cố Trầm có ý đồ với Khương Oánh?

Cố Trầm đưa thực đơn qua, đặt ở giữa Khương Oánh và Trình Tư Niên, “Chúng tôi còn chưa gọi món, hai ngươi nhìn xem muốn ăn cái gì.”

Trình Tư Niên liếc mắt nhìn Cố Trầm một cái, sau đó như công khai biểu thị chủ quyền, cầm lấy thực đơn, nhìn về phía Khương Oánh, “Vợ à, em muốn ăn cái gì, để anh gọi giúp em.”

“Để em tự xem.” Giọng nói Khương Oánh nhẹ nhàng lại mềm mại, tuy không mang theo cảm xúc cũng không có biểu cảm gì, nhưng cô chỉ cần hơi nhướng mày một cái, khóe mắt nhếch lên, đôi mắt trong veo như nước, như có ma lực cuốn lấy trái tim người ta trong lơ đãng.

Trình Tư Niên nhìn Khương Oánh không chớp mắt, vội nói: “Được, em muốn ăn gì cứ chọn đi.”

Mấy ngày này, anh ta sẽ theo bản năng lấy lòng Khương Oánh, cho dù Khương Oánh có vẻ không quá quan tâm đến, nhưng anh ta không thể nghĩ ra được cách nào khiến Khương Oánh vui vẻ nữa.

Khương Oánh lật thực đơn, chọn xong mấy món mình muốn ăn thì đẩy thực đơn qua bên chỗ Cố Trầm, “Tôi gọi xong rồi, hai người chọn đi.”

Cố Trầm vốn không thích gọi món ăn, mỗi lần đi ăn ở bên ngoài, đều để người khác gọi món, nhưng lần này anh ta lại cầm lấy thực đơn.

Khương Duyệt chưa sống chung với Cố Trầm bao giờ, nên cũng không biết điều này, thấy anh ta gọi món cũng không để tâm.

Thật ra cô ta muốn biết lí do Cố Trầm muốn dùng cơm với vợ chồng Khương Oánh, đợi anh ta công bố đáp án.

Nhưng cho đến khi thức ăn đều được bưng lên bàn, Cố Trầm cũng không nói gì thêm, chỉ có Khương Duyệt đang tìm một vài để tài trò chuyện để tránh cho bầu không khí quá căng thẳng hay xấu hổ.

Thời gian dường như dài đến nỗi Khương Dguyệt cảm thấy bữa ăn chẳng có ý nghĩa gì cả

Cuối cùng Cố Trầm chậm rãi mở miệng, “Khương Oánh, có phải hồi đại học cô học thiết kế sân vườn không?”

Khương Oánh buông dao nĩa xuống, lau khóe môi, “Đúng vậy, có việc gì sao?”

“Công ty có một hạng mục thiếu cố vấn thiết kế chính, tôi nhớ hình như cô từng đoạt giải thưởng ở quốc tế, nên muốn hỏi cô có cảm thấy hứng thú hay không thôi.”

“Hạng mục gì?”

“Viện bảo tàng sao trời.”

Khương Oánh biết viện bảo tàng này, trong trí nhớ của nguyên chủ, nhà thiết kế chính của viện bảo tàng này đúng là Từ Thương Tinh, viện bảo tàng này mất hai năm mới hoàn thành, bản thiết kế cũng đã giành được giải thưởng quốc tế.

Nhưng sau khi Từ Thương Tinh hoàn thành viện bảo tàng này thì đã bị một công ty ở nước ngoài nào đó đào đi.

Nghe Cố Trầm nói thế, phản ứng của Khương Duyệt lại lớn nhất.

“Cái gì?”

Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía Khương Duyệt.

Khương Duyệt cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng nói: “Sao bỗng nhiên lại muốn mời chị của em đến vậy, chị ấy đã dừng làm việc được hai năm rồi mà.”

Sau khi kết hôn, Trình Tư Niên bảo Khương Oánh từ chức, trước kia Khương Oánh nhận chức xí nghiệp trong ngành phi thường nổi danh, cô cũng thiết kế ra rất tác phẩm nhiều xuất sắc.

“Hạng mục này có hơi giống với một thiết kế trước kia của cô ấy, tôi đã nhìn thấy bản thiết kế trước nên thấy khá tốt, vừa vặn nhà thiết kế chính hiện tại cũng đề cử cô ấy với tôi.”

Nhà thiết kế chính mà Cố Trầm nói đến là Từ Thương Tinh.

Sắc mặt Khương Duyệt càng khó coi hơn.

Thế mà Từ Thương Tinh lại đề cử Khương Oánh.