Chương 8.4: Thế giới 1: Trắng giàu đẹp (26)

Khương Oánh dùng đôi ba lời trước kia của Trình Tư Niên để chặn họng anh ta, khiến anh ta cứng họng không nói được lời nào.

Trình Tư Niên im thin thít, anh ta nhìn chằm chằm Khương Oánh, không dám trách móc nửa lời.

Khương Oánh ngồi ở trước gương, liếc mắt nhìn Trình Tư Niên qua gương, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy mê hoặc.

Trình Tư Niên đang nhìn chằm chằm vào cô, đương nhiên cũng nhìn thấy nụ cười đó, ngay khoảnh khắc thấy cô cười, bao nhiêu cơn giận đều tan biến trong nháy mắt.

Như thể chỉ cần nhìn thấy cô vui thì tất cả mọi thứ chỉ là mây bay.

Dù là thế, anh ta thực sự không muốn Khương Oánh tiếp xúc với Cố Trầm quá thường xuyên, nghĩ đến ánh mắt của Cố Trầm, đáy lòng anh ta bỗng dưng hơi khó chịu.

Đặc biệt Cố Trầm lại còn là chồng của Khương Duyệt.

Trình Tư Niên ngẫm nghĩ, cảm thấy mình cần phải nói rõ chuyện này với Khương Duyệt, muốn hỏi xem rốt cuộc cô ta có biết chút gì về chuyện này hay không.

……

Cố Trầm cho người đến đón Khương Oánh, người đó đứng ở cửa đợi mười phút, lúc này Khương Oánh mới đi ra.

Nhìn Khương Oánh ngồi xe rời đi, Trình Tư Niên đứng ở cửa mà sắc mặt âm trầm.

Đợn đến khi xe đã đi xa, anh ta bèn gọi ngay cho Khương Duyệt để chất vấn mọi chuyện.

Khương Duyệt cũng sốc không kém khi nghe tin Khương Oánh chấp nhận đến công ty Cố Trầm đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế, nhưng điều cô ta để tâm nhất là Khương Oánh và Từ Thương Tinh sẽ có cơ hội trắng trơn ở cạnh nhau.

Chẳng phải chỉ cần lấy cớ là tính chất công tác là hai người họ có thể quấn quyt nhau mỗi ngày sao.

Thật ra, ngày hôm đó khi cô ta nhìn thấy Khương Oánh và Từ Thương Tinh ở cạnh nhau thì cứ luôn do dự không biết có nên mách cho Trình Tư Niên biết hay không, nhưng cô ta lại lo lắng liệu báo cho Trình Tư Niên biết thì anh ta có làm chuyện gì bất lợi cho Từ Thương Tinh không, thế nên lại chọn giấu giếm chuyện này.

Nhưng hành động của Khương Oánh khiến cô ta cảm nhận được nguy cơ chưa từng thấy.

Hơn nữa sau ngày hôm đó, tần suất trả lời tin nhắn của Từ Thương Tinh càng ngày càng thấp, thậm chí đôi lúc còn không thèm trả lời cô ta.

Chuyện này làm cô ta cực kỳ khó chịu.

Nếu cô ta đã không chiếm được Từ Thương Tinh thì Khương Oánh cũng đừng hòng mà chiếm được.

Kể cả đáy lòng cô ta cho rằng với tính cách của Khương Oánh thì sẽ chẳng thể phát sinh chuyện gì được với Từ Thương Tinh, nhưng mà…… nếu Khương Oánh xuất hiện ở bên cạnh Từ Thương Tinh, Từ Thương Tinh lại yêu Khương Oánh một lần nữa thì phải làm sao bây giờ.

Nếu vậy, cô ta sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa.

Khương Duyệt ngẫm nghĩ, dứt khoát nói: “Câu có biết tại sao chị mình lại đồng ý với Cố Trầm không?”

Trình Tư Niên: “Ý cậu là gì?”

“Cậu còn nhớ lần họp lớp lần trước không, hôm đó chị mình nổi tiếng cực, thậm chí rất nhiều bạn học còn hỏi xin kết bạn WeChat với chỉ nữa, trong đó có một người đàn ông thời cấp ba đã từng thích thầm chị ấy, cậu ấy cũng kết bạn WeChat với chỉ, lại vừa vặn là nhà thiết kế phụ trách hạng mục này, cậu nói xem chị Khương Oánh tham gia vào hạng mục này có phải là vì anh ta hay không?”

……

Khương Oánh được tài xế đưa đến trước cửa một khách sạn, tài xế nói Cố Trầm đang chờ cô ở nhà ăn.

Kết quả Khương Oánh vừa bước vào đã bị một người phụ nữ xa lạ kéo lại ở ngay cửa nhà ăn.

Khương Oánh mang khẩu trang, người phụ nữ kia nhìn thấy cô liền nói: “Cô cũng đến tham gia buổi gặp mặt làm quen à? Nếu không hai ta cùng nhau kết bạn đi chung nha, tôi thấy có hơi khẩn trương.”

Khương Oánh ngẩn người, “Cái gì?”

“À, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ nghĩ chúng ta đi cùng nhau sẽ tốt hơn thôi, tôi có kinh nghiệm mà, đến lúc đó tôi sẽ chia sẻ thông tin với cô, trong đó có nhiều đàn ông chất lượng cao lắm, tôi vừa nhìn là biết được ngay, thế nào, cô có muốn đi chung không.”

Thật ra là vì cô ta thấy Khương Oánh mặc đồ sang trọng, dáng người đẹp lại có khí chất, nhìn đã biết là người giàu, nếu cô ta đi chung với cô thì càng có thể hấp dẫn thêm nhiều đàn ông giàu có hơn, đến lúc đó cô ta chỉ cần biểu hiện tốt hơn một chút, thì không phải những người đàn ông đó sẽ nằm trong lòng bàn tay của cô ta hết hay sao.

Cô ta đã làm như vậy rất nhiều lần, cho nên cứ quen theo thói đó mà đến tiếp cận với Khương Oánh.

Khương Oánh nhướng mày, nghe có vẻ khá thú vị đấy.

Tất nhiên cô hiểu rõ tâm tư của người phụ nữ này, muốn lợi dụng cô chứ gì, nhưng mà kết quả phải làm cô ta thất vọng rồi.

Khương Oánh nhoẻn miệng cười, “Được thôi, cô tên là gì?”

“Cứ gọi tôi là Đàm Giai Giai.”

“Giai Giai à, tên tôi là Khương Tầm.” Khương Oánh tùy tiện bịa một cái tên.

……