Chương 9.3: Thế giới 1: Trắng giàu đẹp (30)

Nhưng hôm nay Cố Trầm lại mang theo một người phụ nữ tới công ty, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ có khí chất.

Cố Trầm đưa Khương Oánh đến thẳng tầng 28 bằng thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.

“Đến văn phòng của tôi uống ly trà trước đã, sau đó tôi sẽ kêu người đưa cô đến bộ phận thiết kế.”

Trong thang máy phản chiếu hai bóng hình một trước một sau, Cố Trầm cao hơn Khương Oánh một cái đầu, anh ta cúi đầu nhìn Khương Oánh, chỉ cần Khương Oánh không ngẩng đầu thì sẽ không phát hiện anh ta đang nhìn cô, vì vậy ánh mắt anh ta lại càng ngày càng không kiêng nể gì.

Tốc độ của thang máy chuyên dụng rất nhanh, cũng không phải dừng lại ở bất cử tầng nào, đứng một lát đã đến tầng 28.

Hầu như khắp tầng lầu này đều là văn phòng của Cố Trầm, chỉ có hai căn phòng nhỏ là dành riêng cho thư ký của Cố Trầm.

Lễ tân nhìn thấy Khương Oánh và Cố Trầm đi cùng nhau thì giật mình trông thấy, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, phản ứng chậm hơn nửa nhịp, đợi đến khi Cố Trầm sắp đi đến trước mặt mình thì cô ấy mới vội vàng chạy ra nghênh đón.

“Tổng giám đốc Cố.” Giọng nói của lễ tân có chút hoảng loạn.

Cố Trầm: “Cô đi pha hai tách cà phê mang vào văn phòng.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Cố.”

Khương Oánh nhìn lễ tân, nở một nụ cười lễ phép.

Lễ tân sửng sốt một lát, giật mình đứng tại chỗ.

Đến khi hai người đã đi vào văn phòng, cô ấy mới lẩm bẩm: “Cô gái nào vậy nhỉ? Là người nổi tiếng nào sao, hình như mình chưa thấy cô ấy bao giờ, trông đẹp quá.”

Lễ tân pha hai tách cà phê đưa vào văn phòng, lúc đặt cà phê xuống còn không nhịn được nhìn Khương Oánh thêm vài lần.

Khương Oánh bắt giữ được ánh mắt của cô ấy, lại nở một nụ cười cười nhìn cô ấy.

Lễ tân đang bưng cà phê nhất thời thất thần, quên bén mất việc phải đưa cà phê cho Khương Oánh.

Cố Trầm lạnh lùng nhìn cô ấy, “Cô có thể đi ra ngoài rồi.”

Lúc này lễ tân mới bừng tỉnh, nhưng bàn tay lại run lên, tách cà phê nghiêng sang một bên, vừa vặn đổ lên trên váy của Khương Oánh.

Cũng may chỉ làm bẩn một chút, cà phê còn rất nóng, Khương Oánh kinh ngạc hô lên một tiếng rồi đứng bật dậy.

Lễ tân hoảng sợ, tay lại bất cẩn làm rớt tách cà phê xuống, cà phê đổ hết ra ngoài, may mắn Khương Oánh đã đứng dậy nên không làm bỏng đến cô.

Khi nãy lễ tân lỡ tay làm nghiêng tách nên đổ chút cà phê làm bẩn váy cô, chiếc váy vốn sạch sẽ trắng tinh bị dính vết bẩn màu vàng.

“Thành thật xin lỗi, xin lỗi cô.” Cô nàng lễ tân cuống quít xin lỗi, vội vàng rút mấy tờ giấy muốn lau cho Khương Oánh.

Khương Oánh xua tay từ chối, “Không sao đâu, không sao đâu mà.”

Vừa rồi cô bất ngờ vì hơi nóng đột ngột, hiện giờ thì không sao rồi, chỉ là chiếc váy đã bị dính bẩn.

Cô nhìn chiếc váy, hơi nhíu mày.

“Xin lỗi cô rất nhiều.” Lễ tân bối rối không thôi, cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Cố Trầm, còn cả hơi lạnh như băng kia nữa.

“Cô đi ra ngoài trước đi.” Giọng điệu của Cố Trầm lạnh như băng.

Lễ tân nhìn Cố Trầm, không dám hó hé lời nào, đành phải nói thêm một tiếng xin lỗi rồi đi ra ngoài.

Cố Trầm nhìn vào váy của Khương Oánh, “Không sao thật à? Cô có bị bỏng không.”

“Không sao thật mà, chỉ bắn vào một chút thôi.”

Cố Trầm: “Thôi thì bây giờ cô cứ ngồi ở đây thêm một lát, tôi sẽ bảo người mua một chiếc váy mới đến cho cô thay.”

“Không làm phiền anh đấy chứ? Thật ra dính bẩn một chút cũng không sao.”

Tuy rằng chỉ bẩn một chút nhưng lại cực kỳ nổi bật.

“Không đâu, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại, nhanh thôi.”

Cố Trầm gọi điện thoại cho thư ký, còn không quên hỏi số đo quần áo của Khương Oánh.

Trong văn phòng chỉ còn hai người họ, không khó cực kỳ an tĩnh.

Cố Trầm lau khô bàn rồi đưa tách cà phê của mình cho Khương Oánh uống.

Khương Oánh uống một ngụm, không nhịn được mà nhíu mày.

“Đắng quá à?”

Lúc này Cố Trầm mới nhớ tới mình không hay có thói quen bỏ thêm đường hoặc sữa khi uống cà phê, lại còn thích uống loại đắng nhất.

Lễ tân luôn pha cà phê dựa theo sở thích của anh.

“Ừm.” Khương Oánh gật đầu, cô giải thích: “Tôi không thích uống quá đắng.”

“Cô ngồi đợi một lát đi, tôi sẽ pha cho cô một tách cà phê khác.”

“Anh pha cà phê giúp tôi á?” Khương Oánh kinh ngạc nói.

“Ừm, cô đi cùng tôi đến đây.”

Cố Trầm đứng lên, trong văn phòng của anh ta thật ra cũng có máy pha cà phê, anh ta sẽ tự pha cà phê mỗi khi tăng ca một mình.

Nhắc mới nhớ, dường như chưa có người nào uống qua cà phê anh ta pha ngoại trừ anh ta cả.

Trên bàn đặt một loạt máy móc chuyên nghiệp, hơn nữa Cố Trầm còn tự tay xay cà phê.

Mùi thơm của hạt cà phê tỏa ra, Khương Oánh hít vào một hơi, tán thưởng nói: “Xem ra tôi sắp được thưởng thức một tách cà phê tuyệt vời rồi.”

Cố Trầm quay đầu liếc nhìn cô một cái, anh ta không nói gì, nhưng khóe môi nhẹ nhếch lên, tâm trạng có vẻ không tồi.

Khương Oánh tò mò không biết Cố Trầm sẽ pha cà phê như thế nào, vì vậy cô ghé sát vào người anh ta, Cố Trầm nhất thời không chú ý, khi xoay người thì suýt nữa tông vào người cô.

Khương Oánh vội vàng lui về sau để né tránh, cô dẫm lên giày cao gót không vững nên suýt nữa té ngã, một tay Cố Trầm cầm tách cà phê, một tay khác lập tức nắm lấy cánh tay cô, dùng một lực nhẹ kéo cô lại, khiến cô ngã vào l*иg ngực anh ta.

Lỗ tai Khương Oánh vừa vặn dán ở bên ngực trái của Cố Trầm.