Chương 229

Năm phút sau, bộ độ đặc chủng chạy tới, nếu Lãnh Tâm Nhiên ở đây, chắc

chắn sẽ nhận ra mấy người này đều là người quen của cô, là đồng đội đã

cùng tham qua một tháng đặc huấn, người dẫn đội chính là Chu Đào.

"Nói sơ qua tình hình cho tôi biết, tốt nhất là có thêm sơ đồ bố trí của cửa hàng tiện lợi này." Chu Đào quét mắt nhìn bốn phía, đến khi nhìn

thấy cách đó không xa có thi thể bị vải trắng che phủ thì hạ tầm mắt.

Nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cảm, cái mà lính đặc chủng được huấn luyện không chỉ là kỹ thuật, là ý chí, mà còn là tình cảm. Tình cảm của họ đều đã

tê liệt, ít hờn giận vui buồn hơn người bình thường. Cái bọn họ cần là

tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh, lấy lợi ích quốc gia làm đầu.

Gã đội trưởng phách lối lúc trước, giờ thấy mấy vị lính đặc chủng này ai nấy người đầy sát khí thì lập tức mất hết hình tượng nên có, vừa nghe

được câu nói kia đã lập tức khai báo hết mọi chuyện.

Chu Đào vừa đọc tài liệu, vừa không ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa nãy là ai liên lạc với chúng tôi?"

Người có thể liên lạc với người của bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường.

"Là tôi."

Dạ Mộc Thần bước ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chu Đào sửng sốt, chỉ cảm thấy người trước mặt này hơi quen, nhưng không cách nào nhớ ra được. Nhưng trong tình huống này, những vấn đề râu ria

đó cũng chỉ có thể bị vứt qua một bên: "Chào đồng chí, xin hỏi anh

là..."

Người đàn ông trước mặt này, chỉ riêng khí chất thôi thì người thường đã khó sánh kịp. Chu Đào chắc chắn thân phận anh ta tuyệt đối không tầm

thường.

Dạ Mộc Thần lười phải lãng phí thời gian vào chuyện này, trực tiếp giơ

chứng nhận sĩ quan lên. Vừa nhìn thấy cấp bậc trên chứng nhận sĩ quan,

cả người Chu Đào đã như bị sét đánh cứng người. Sao có thể? Còn trẻ như

vậy sao có thể là... Nhưng anh không để lộ vẻ khϊếp sợ của mình ra, cung kính trả lại chứng nhận sĩ quan cho đối phương, sau đó lập tức chào:

"Chào thủ trưởng."

Mặc dù chưa từng nghe tên của vị thủ trưởng này, nhưng chứng nhận sĩ

quan không thể làm giả. Hơn nữa anh chắc chắn chứng nhận sĩ quan này

tuyệt đối là thật. Vậy thì, chỉ có thể nói rõ thân phận của người này

tuyệt không tầm thường, cũng phải thôi, người bình thường sao có thể có

được quân hàm cao như thế ở độ tuổi này?

"Hành động lần này có hai mục đích, một là giải thoát con tin, hai là

bắt giữ băng cướp. Phải thật chú ý, an toàn của con tin là quan trọng

nhất. Còn..." Nhìn vẻ mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, Dạ Mộc

Thần không chút chần chờ, hạ giọng nói vào tai anh ta: "Trong số những

con tin bên trong có con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào. Cho nên, lần

hành động này vô cùng quan trọng, phải thật cẩn thận!"

Chu Đào không nhận ra Dạ Mộc Thần không có nghĩa là Dạ Mộc Thần cũng

không nhận ra anh. Lúc ấy đưa Lãnh Tâm Nhiên đi tham gia đặc huấn, từng

đội viên trong Báo Tuyết anh đều đã điều tra qua, mặc dù phần lớn tư

liệu của bọn họ đều tuyệt mật, nhưng muốn có được tên và hình của bọn họ thì không khó.

Huống chi, hiện tại lính đặc chủng đóng quân ở Yến Kinh trừ những người

đang làm nhiệm vụ thì chỉ có Báo Tuyết. Vừa rồi anh trực tiếp gọi điện

cho bộ Tổng chỉ huy, không nghĩ tới người nhận nhiệm vụ này lại là Báo

Tuyết.

Nếu nói Chu Đào đã khϊếp sợ khi nhìn thấy cấp bậc của Dạ Mộc Thần thì

khi nghe được câu này liền trở nên cẩn thận. Tư lệnh Tào, cho dù anh chỉ là một tên lính quèn của biết cái tên này. Quan trọng hơn là, bây giờ

anh là thuộc cấp trực tiếp của thượng tá Trần Anh, là người dưới quyền

của tư lệnh Tào. Bây giờ anh đã biết tại sao nhiệm vụ lần này lại đến

phiên Báo Tuyết của bọn họ, thì ra là có chuyện như vậy.

"Vâng, thủ trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Chu Đào hành lễ, lên tiếng.

Dạ Mộc Thần gật đầu một cái, nhìn Chu Đào rồi xoay người chuẩn bị rời

đi, suy nghĩ một lát rồi lại ngăn đối phương lại, nhỏ giọng nói: "Tâm

Nhiên ở bên trong, lát nữa có chuyện gì thì các cậu có thể phối hợp với

nhau, như vậy thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều."

"Tâm Nhiên?" Chu Đào dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trước mặt, mày nhíu lại thật chặt.

"Chính là Lãnh Tâm Nhiên đã tham gia đặc huấn cùng với các cậu, mau đi

đi." Dạ Mộc Thần đoán được suy nghĩ trong lòng anh ta, dứt khoát đưa đáp án.

Chu Đào nhìn ngắm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi này một lần nữa,

sau khi nghe cái tên "Lãnh Tâm Nhiên", hồi tưởng lại, rốt cuộc cũng nhớ

được đã từng gặp người đàn ông này ở đâu. Là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, chính người đàn ông này đã dẫn cô đến.

Rốt cuộc anh cũng đã biết lúc đó tại sao Lãnh Tâm Nhiên có thể đi cửa

sau tham gia khóa đặc huấn đó rồi, dựa theo thân phận của người đàn ông

trước mặt này, thật sự chỉ là một việc nhỏ. Chỉ là anh vẫn không nghĩ

ra, người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ hai lăm, hai sáu, sao có thể

thăng đến hàm vị đó được? Tuy nhiên bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề đó, nghe người đàn ông nói xong anh chỉ "Vâng" một tiếng rồi chạy về phía các đồng đội.

Tuy vậy, không thể không nói, lúc nghe tin có Lãnh Tâm Nhiên trong đám

con tin thì anh càng nắm chắc có thể cứu thoát những con tin này. Dựa

vào thực lực của Lãnh Tâm Nhiên, vừa có thể bảo vệ tốt chính mình, hơn

nữa nếu trên tay cô có vũ khí, chỉ sợ ba tên cướp kia chỉ có đường giơ

tay chịu trói.

Lần hành động này chỉ phái một tổ nhỏ bốn người, trừ anh ra thì còn ba

người nhóm Trịnh Đạt, trùng hợp ở chỗ, ba người kia lúc trước cũng cùng

tổ với Lãnh Tâm Nhiên trong lúc đặc huấn. Giới thiệu sơ lược tình hình

cho những đồng đội khác xong, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.

Hiện giờ quan trọng nhất là có thể liên lạc được với Lãnh Tâm Nhiên, vậy mới có thể trong ứng ngoài hợp, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Lúc nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên bên trong thì phản ứng của mấy người kia

cũng giống như Chu Đào, đều giật mình, lo lắng cộng thêm an tâm. Chẳng

biết từ lúc nào, cô gái mười bảy mười tám tuổi đó đã có tác dụng trấn an bọn họ. Tựa hồ như, chỉ cần có cô, mọi chuyện đều trở nên đơn giản.

Chu Đào ở lại quan sát sơ đồ cửa hàng, tìm kiếm đường đột phá, ba người

còn lại đi chung quanh cửa hàng tiện lợi để quan sát tình hình, xem coi

có nơi nào có thể quan sát được tình huống bên trong hay không. Không

lâu sau, Trịnh Đạt đã thông báo anh tìm thấy một vài thứ.

Lãnh Tâm Nhiên đang đợi, không chỉ có cô đang đợi, mà tất cả mọi người đều đang đợi.

Khác ở chỗ, người thì chờ sống, kẻ lại chờ chết.

Bọn cướp nhạy cảm phát hiện thái độ của đám cảnh sát bên ngoài có thay

đổi, nhưng bọn họ lại không biết sự thay đổi này là do thân phận của

những người bên trong rất không bình thường, chỉ nghĩ rằng hành động

gϊếŧ gà dọa khỉ của mình đã có tác dụng. Thậm chí họ còn bắt đầu đàm

phán với cảnh sát, cuối cùng đưa ra yêu cầu của mình.

Một chiếc xe chống đạn, năm trăm vạn tiền mặt, sau khi chuẩn bị xong những thứ này, bọn họ mới tính đến chuyện thả người.

Mặc dù bọn cướp đã đưa ra yêu cầu, hơn nữa còn vừa cò kè mặc cả vừa uy

hϊếp, cảnh sát cũng đã đồng ý với yêu cầu này, còn hứa hẹn mười phút sau sẽ chuẩn bị đầy đủ. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại cảm thấy chuyện này có gì

đó không ổn, điểm không ổn chính là chuyện thả con tin. Cô không nhận ra được chút lương thiện nào ở bọn cướp này, chỉ sợ, cho dù họ có thoát

được thì mấy con tin xui xẻo này cũng sẽ bị xử lý. Chỉ mong rằng Thần có thể hành động nhanh một chút.

Lãnh Tâm Nhiên thầm nói trong lòng, đồng thời cũng thầm vạch ra kế hoạch tiếp theo. Trừ những chuyện này, cô còn phải điều chỉnh tốt tâm trạng

của mình, cô tin, tiếp theo sẽ có một trận ác chiến, cô nhất định phải

để cho mình có trạng thái tốt nhất, vậy mới nắm chắc có thể hoàn thành

nhiệm vụ.

Mười phút không hề dài, nhưng giờ phút này, còn dài hơn cả một năm.

Trong cửa hàng vô cùng yên lặng, đừng nói là tiếng nói, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng khó lòng nghe được, chỉ có tiếng bước chân đi tới đi lui của tên đầu trọc.

"Lão đại, đám cảnh sát kia sẽ không chơi chúng ta đó chứ? Nếu không thì

chúng ta gϊếŧ thêm một đứa nữa để cảnh cáo đi." Tên đầu trọc đi tới đi

lui vài bận xong, không chịu được nữa, ngẩng đầu lên nói.

Lời của hắn khiến cho trái tim của sáu người ở đây bao gồm cả Lãnh Tâm

Nhiên đều buộc chặt lại, chỉ sợ tên lão đại kia sẽ chấp nhận lời đề nghị này.

Rất hiển nhiên là vận khí của đám người Lãnh Tâm Nhiên không tệ, bởi vì ả nữ cướp kia không cần suy nghĩ đã lập tức bác bỏ lời đề nghị này:

"Không được, thời gian còn chưa tới, chờ thêm một lát nữa đi. Nếu lần

này chúng ta thành công thì lập tức ra nước ngoài, sau này không quay

lại nữa."

Ả nữ cướp giẫm một chân lên băng ghế, tay cầm súng gác lên quầy, một tay khác cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít vài hơi. Ánh mắt ả ta rất

lạnh, đó là cái lạnh của sự tàn khốc vô tình. Trong mắt ả ta, bạn không

hề cảm nhận được chút cảm xúc nào mà người bình thường nên có, giống như tảng đá, không chút gợn sóng.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn quan sát ả nữ cướp này, cô rất tò mỏ với ả. Cao

thủ cô đã gặp rất nhiều, cũng từng đấu với rất nhiều người, nhưng người

cùng giới có thực lực ngang nhau cô lại gặp rất ít, chứ đừng nói đến

động thủ. Trừ Dạ Tĩnh Nhi vừa gặp cách đây không lâu, ả này là người

cùng giới thứ hai khiến cô cảm giác được sự nguy hiểm.

Vóc người ả không cao, khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng dáng người rất cân đối được bao bọc trong cái áo bó sát. Lãnh Tâm Nhiên có thể tưởng

tượng được bên dưới lớp áo kia là những khối cơ bắp rắn chắc và bền bỉ,

mỗi bắp thịt đều chất chứa sức mạnh khôn cùng. Ả ta chỉ đứng đó, hút

thuốc, nhưng tinh thần lại đang ở trạng thái tập trung cao độ. Cho dù

Lãnh Tâm Nhiên chưa thử nhưng cô tin, chỉ cần mình có một cử động nào

đó, đối phương chắc chắn sẽ bắn mình một phát mà không thèm quay đầu

lại.

Từng phút từng giây trôi qua, mấy tên cướp ngày càng gấp, con tin cũng gấp, Lãnh Tâm Nhiên cũng ra vẻ vô cùng gấp gáp.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên cô có cảm giác, như thể có gì đó đang đến

gần, đồng thời còn có cảm giác an tâm không thể giải thích được. Không

biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác này, nhưng trong hoàn cảnh này cô cũng không nghĩ nhiều, cô còn phải ra vẻ đang sợ hãi tột độ, dùng cơ

thể không tính là cao của mình che chở cho đứa nhóc.

Rốt cuộc, tên mặt sẹo vẫn luôn theo dõi tình hình bên ngoài ngẩng đầu

lên, nhìn ả nữ cướp, thận trọng nói: "Lão đại, đến giờ rồi!"

"Đến giờ rồi, các người chuẩn bị xong chưa? Nếu vẫn chưa chuẩn bị xong,

vậy chúng ta sẽ tặng cho các người một món lễ vật?" Tên mặt sẹo cầm một

cái loa nhỏ quát vọng ra ngoài.

Rất nhanh, bên ngoài liền truyền tới giọng nói của cảnh sát: "Chuẩn bị xong rồi. Các người có thể đi ra."

"Lão đại, làm sao bây giờ?"

Hai tên cướp nam đồng thời nhìn về phía ả nữ cướp. Ả nữ cướp mồi vứt

điếu thuốc đi, dùng giầy dí tắt ngọn lửa, ánh mắt lạnh băng quét qua mấy con tin đang ngồi trên đất, sau đó dừng lại ở một chỗ. Cảm giác được

ánh mắt đó, Lãnh Tâm Nhiên cứng người theo bản năng, cơ bắp cả người đều căng lên.

"Mày, ra đây cho tao!"

Quả nhiên, ngay khi Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy bất an, ả nữ cướp liền mở

miệng. Tuy vậy nhưng người ả nhắc đến không phải Lãnh Tâm Nhiên mà là

người mẹ trẻ kia. Nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi vì, mặc dù ả chỉ

vào người mẹ trẻ kia, nhưng người ả nuốn không phải cô ấy mà là đứa nhỏ

trong ngực cô!

Người mẹ trẻ ôm đứa nhóc run rẩy nói không thành tiếng, quỳ xuống đất

xin tha. Cho dù cô có đơn thuần hơn nữa cũng biết lời yêu cầu của ả nữ

cướp này có gì không ổn, vào lúc này, người nào bị chú ý cũng không phải chuyện tốt.

"Van cầu cô, van cầu cô, đừng mà... đừng mà, đứa trẻ còn nhỏ, van cầu cô đừng mà..." Người mẹ trẻ dùng sức dập đầu xuống đất, trán nứt toát ra,

máu tươi thấm xuống đất, nhưng cô ta vẫn không ngừng lại, còn ả nữ cướp

kia vẫn bất động không tỏ vẻ gì.

Thấy người mẹ trẻ không nghe lời, sắc mặc ả nữ cướp vô cùng khó coi, cầm súng đi thẳng tới, chuẩn bị đưa tay bắn chết đứa nhóc trong ngực cô.

Mắt thấy chuyện đang dần phát triển theo chiều hướng xấu, Lãnh Tâm Nhiên không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn là đứng ra,

ngay khi ả nữ cướp giơ súng lên thì chắn trước mặt người mẹ trẻ.

Thấy lại có người dám chống lại mình, tâm tình của ả nữ cướp vô cùng

kém, đôi mắt sắc lạnh như băng toát ra sát khí khát máu không chút che

giấu.

Nếu so về sát khí thì Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không thua ả ta. Nhưng

tình huống bây giờ không bình thường, cô đang đóng vai một người bình

thường, còn là một người vô cùng nhát gan. Chống lại cặp mắt kia, khuôn

mặt nhỏ vốn đã trắng bệch của Lãnh Tâm Nhiên lại càng không còn chút

huyết sắc nào, như đang trét vôi vậy, cả người cô cũng run rẩy, bởi vì

khẩn trương cực độ nên môi bị cắn tứa máu, quần áo trên người cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tóc bết vào mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật, nhìn thế

nào cũng giống với hình tượng sắp bị hù chết. Nhưng giờ phút này, cô

đang mở to đôi mắt đầy vẻ khϊếp đảm đứng chắn trước người hai mẹ con,

mặc dù sợ hãi tột cùng nhưng vẫn dũng cảm đứng đó.

Ả nữ cướp trực tiếp dí súng vào huyệt thái dương của cô, giọng nói băng lãnh: “Không muốn sống đúng không?”

Hai chân Lãnh Tâm Nhiên run run, nhưng vẫn cố nói: “Để, để, tôi, tôi,

tôi làm con tin. Cầu xin, cầu xin cô tha, đứa nhỏ. Nó, nó, nó, còn nhỏ…”

Ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Nhưng ý của cô lại được biểu đạt rất rõ ràng. Người mẹ trẻ kia không

nghĩ tới cô gái chưa từng gặp mặt này lại đột nhiên lựa chọn như vậy,

kinh ngạc đến mức đầu cũng quên đập, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô.

Ả cướp nữ cũng kinh ngạc với quyết định của cô, không biết là do tâm

tình tốt vì sắp thoát được hay do thế nào, khuôn mặt không chút biểu cảm lại hiện ra vẻ cười như không cười: “Hả? Sao mày biết tao muốn bắt nó

làm con tin? Đừng quên, bọn mày đều nằm trong tay tao.”

“Tôi, tôi, tôi…” Lãnh Tâm Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh nước, khó

khăn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tôi thích, thích xem, xem tivi…”

Ngược lại nữ cướp lập tức hiểu được ý của cô: “Bởi mày thường xem tivi

nên biết hiện giờ tao muốn chọn một con tin? Vậy mày có biết người bị

chọn đưa ra ngoài cuối cùng có kết quả gì không?” Lãnh Tâm Nhiên vẫn bộ

dáng khϊếp sợ u mê, nghe được lời của ả nữ cướp, mờ mịt gật đầu: “Biết,

biết…c…” Bởi vì chữ kia thật đáng sợ, ngay cả âm đầy đủ cô cũng không

nói ra được, cả người không ngừng run rẩy, bộ dạng như sắp ngã xuống.

Nhìn bộ dáng cô gái rõ ràng là sắp ngất đến nơi nhưng vẫn quật cường

đứng chắn trước mặt hai mẹ con kia, ả nữ cướp thấy vô cùng thú vị, cũng

không kiên trì với ý định lúc trước của mình nữa, trực tiếp kéo cô qua,

một tay đặt lên cổ cô, một tay cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của

cô: “Được rồi, nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của mày, vậy tao sẽ mở

lòng từ bi mà thỏa mãn mày một lần.”

Người mẹ trẻ tuổi kia bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi, theo bản năng mà hô lên “Đừng mà”. Có lẽ do hiện tại dây cung của mọi người đều

đang bị kéo rất căng nên âm thanh kia của cô khiến cho người khác tâm

phiền ý loạn, tên mặt sẹo lập tức giơ chân lên đạp tới. Cú đạp kia rất

mạnh, người mẹ trẻ lập tức ngất đi, không kịp la lên một tiếng. Lãnh Tâm Nhiên bất giác nhìn sang, thấy tên mặt sẹo sau khi đạp xong còn định bổ sung thêm một phát súng, hành động này thiếu chút nữa làm lớp ngụy

trang của Lãnh Tâm Nhiên bị xé toang. Tuy nhiên có lẽ cô rất hấp dẫn sự

chú ý của ả nữ cướp, hoặc giả ả nữ cướp đó cũng không đặc biệt thích

gϊếŧ người, sau khi nhìn theo ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên thấy một màn

kia thì lạnh lùng nói một câu: “Đàng hoàng một chút cho tao, đừng tạo

thêm phiền phức nữa.”

Lão đại lên tiếng, tiểu đệ đâu dám không nghe. Tên mặt sẹo mặc dù không

cam lòng, cơn tức trong lòng không có chỗ phát tiết, nhưng lại không dám cãi lời lão đại, chỉ có thể trợn mắt nhìn người mẹ trẻ đã mất đi tri

giác, sau đó đi theo ra ngoài.

Thấy một màn như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới hơi yên lòng. Có lẽ là trên mặt cô toát ra biểu tình thả lỏng, ả nữ cướp kia hứng thú hỏi cô: “Có vẻ

mày rất quan tâm tới hai mẹ con đó nhỉ? Tụi mày quen nhau?” Lãnh Tâm

Nhiên nghiêm mặt lắc đầu: “Không biết.”

Đáp án này cũng nằm sẵn trong dự liệu của ả cướp nữ. nhìn cô gái bị mình đem thành bia đỡ đạn, nhìn bộ dáng non nớt của cô ta: “À, thì ra xã hội của chúng ta còn có người xả thân vì nghĩa như thế à? Năm nay mày bao

nhiêu tuổi rồi? 20 không?” Lãnh Tâm Nhiên không biết tại sao ả nữ tặc

này lại nhiều lời như vậy, nhưng hiện tại không thể để lộ chân tướng.

Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể trả lời câu hỏi của đối phương: “17”. Cô cố ý

giảm số tuổi của mình xuống một chút, mặc dù biết phường cướp giật đều

là những kẻ tàn khốc, vô tình, nhưng nhân chi sơ tính bổn thiện, đối với người nhỏ tuổi, người bình thường đều sẽ có chút thương tiếc.

“Ngoan đi, nếu những cảnh sát ngoài kia chịu phối hợp, mày sẽ không có

chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu có kẻ không thức thời, không ngoan ngoãn thả

tao đi, vậy cũng chỉ có thể nói là mày xui xẻo. Nhưng mà mày phải nhớ

kĩ, xảy ra chuyện đó chỉ có thể trách đám cảnh sát kia không giữ lời,

không có quan hệ gì tới tao.” Ả nữ cướp cười lạnh nói. Lãnh Tâm Nhiên

không dám nói lời nào, chỉ tỏ vẻ sợ hãi.

Ả nữ cướp giữ chặt Lãnh Tâm Nhiên trước người, hai tên cướp nam đi theo

sau, ba người cùng đi ra ngoài. Động tác của họ rất chậm, vừa đi vừa

quan sát tình huống chung quanh, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lướt qua giá hàng cuối cùng, bốn bóng người xuất hiện trước mặt cảnh

sát.

Ngay khi cả người lọt vào tầm mắt của cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén

phát hiện, động tác của đám cướp càng ngày càng cẩn thận, không chỉ có

tốc độ ngày càng chậm lại, mà lúc di chuyển còn chú ý nhìn ngó xung

quanh, khi đã xác định không có nguy hiểm gì mới tiếp tục bước từng

bước. Lãnh Tâm Nhiên thành thật đi phía trước. Hiện tại cổ cô đang bị

một cánh tay chặn ngang, trên huyệt thái dương còn có súng chĩa vào, chỉ cần động tác của cô có gì khác thường, ả nữ tặc này chắc chắn sẽ không

chút khách khí mà dùng súng khiến đầu cô nở hoa.

Cánh cửa ngày càng gần, Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn cảm giác được hô hấp của ả nữ tặc này bắt đầu trở nên dồn dập. Ngay cả ả ta còn như vậy, chứ đừng nói đến hai kẻ theo sau kia. Lãnh Tâm Nhiên đi rất chậm, chậm đến

mức gần cả phút mới nhích một chút. Cô đang đợi, đợi cơ hội để ra tay.

Với khoảng cách này, đám con tin bên trong có lẽ đã an toàn rồi. Nhưng

vấn đề là hiện tại có ba tên cướp, cô lại chỉ có một người. Quả nhiên,

cô tin, rất nhanh, cô sẽ có trợ thủ. Quả nhiên, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có cảm giác bị người khác theo dõi. Loại cảm giác này không tính là xa

lạ, thậm chí cô còn biết được trong hoàn cảnh nào mới xuất hiện loại cảm giác này.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì hết, vừa cố gắng khống chế động tác

của mình không để đối phương phát giác ra điều gì, vừa âm thầm đề phòng, tìm cơ hội tốt nhất để ra tay. Đến khi cô vừa bước qua khỏi cổng thì cơ hội mà cô vẫn luôn chờ đợi đã tới. Mặc dù không thấy được phía sau

nhưng từ tiếng bước chân, cô vẫn có thể đoán được, hai tên cướp nam vẫn ở trong cửa hàng chưa bước ra. Nếu không phải giác quan của cô nhạy bén

hơn người bình thường mười mấy lần, chỉ sợ cô đã không nghe được tiếng

vang thật nhỏ đó. Ngay sau khi tiếng vang phát ra, hai tiếng nổ hấp dẫn

sự chú ý của ả nữ tặc. Ngay khi ả nữ tặc vừa quay đầu, Lãnh Tâm Nhiên

rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mà cô vẫn luôn chờ đợi. Không chút khách

khí giẫm mạnh một cái lên chân đối phương, đồng thời giơ tay thục mạnh

cùi chỏ vào bụng đối phương, một tay khác bắt lấy cánh tay đang cầm súng của ả. Động tác của cô vừa nhanh vừa đột ngột, quan trọng hơn là, ả nữ

cướp đó vốn không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn yếu ớt này lại là một cao

thủ thâm tàng bất lộ. Lúc cô ta ý thức được chuyện bất ổn mà quay đầu

lại, Lãnh Tâm Nhiên đã thoát khỏi khống chế của ả. Mặc dù chưa hoàn toàn thoát khỏi, nhưng ít nhất cũng không còn bị khống chế hoàn toàn như lúc trước nữa. Sau khi ả cướp lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là mở súng. Nhưng rất hiển nhiên là hành động của ả đã nằm trong dự liệu

của Lãnh Tâm Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên cũng đem phần lớn lực chú ý tập trung vào cây súng trên tay ả. Vừa thoát khỏi khống chế của ả, cô đã lập tức

xoay người đá một cú, khoảng cách cú đá đã được tính toán thật tốt, mũi

chân đá trúng vào tay ả nữ cướp. Ả nữ cướp bị đau liền buông cây súng

trên tay ra, đối phương không có vũ khí, áp lực của Lãnh Tâm Nhiên cũng

nhỏ đi rất nhiều, bắt đầu ra tay với đối phương.

Giống như dự tính của Lãnh Tâm Nhiên lúc trước, thân thủ của ả nữ cướp

không tầm thường, sức mạnh của mỗi đòn đánh cũng rất lớn, hơn nữa động

tác cũng rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là được luyện từ nhỏ, hơn nữa, đòn đánh của ả còn giống Lãnh Tâm Nhiên ở chỗ mỗi chiêu thức đều là đòn trí mạng. Xem ra cái ả học cũng là bản lãnh gϊếŧ người.

Hai cô gái, một người hơn ba mươi tuổi, một người mười tám tuổi, đối

kháng với nhau trước cổng cửa hàng tiện lợi. Nếu là Lãnh Tâm Nhiên của

nửa năm trước, vậy thì trận đấu hôm nay rất có thể cô sẽ thua. Nhưng mà

hiện tại, ngay cả ChuĐào còn không thắng được cô, muốn đánh bại ả nữ

cướp trước mặt này là một chuyện rất dễ dàng. Quan trọng hơn là, hiện

tại con tin đều nằm ở phạm vi an toàn, trên tay ả cũng không còn vũ khí, cô cũng không còn gì cố kỵ, tay chân cũng hoàn toàn thả lỏng, dùng

trạng thái tốt nhất để ứng chiến.

Lúc bọn Chu Đào xông vào cửa hàng giải cứu những con tin thì trận chiến

bên này đã đến hồi kết thúc. Lãnh Tâm Nhiên trở tay khống chế đối

phương, ả nữ cướp bị cô kềm giữ không còn khả năng động thủ. Cùng lúc

đó, cảnh sát đồng loạt xông lên, còng tay ả nữ cướp lại. Lãnh Tâm Nhiên

đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, thoải mái vỗ tay một cái, chạy đến

trước mặt Dạ Mộc Thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười

tươi rói.

Suốt cả quá trình, tinh thần cộ vẫn căng như dây cung, mỗi bước bất cẩn

đồng nghĩa với trả giá bằng sinh mạng. Có lẽ có người sẽ cảm thấy cô làm vậy là không sợ chết, thật ra thì ngược lại, cô rất sợ chết, vô cùng

sợ, sau khi đã trải qua một lần, thì cô lại càng sợ cái chết, sợ cảnh

thiên nhân hai ngã với người yêu của mình. Nhưng thấy chết mà không cứu

lại không phải tác phong của cô. Mặc dù vẫn có người chết, nhưng cô đã

cố gắng giảm thương vong xuống mức thấp nhất. Nếu hôm nay xảy ra chuyện

này mà không có cô ở đây, cô chắc rằng số người chết tuyệt đối không chỉ có một. Đây không phải là cuồng vọng, mà là tự tin!

Người luôn vui buồn không lộ như Dạ Mộc Thần lúc này cũng mất đi vẻ lãnh đạm, tỉnh táo thường có, mặc dù tin tưởng vào thực lực của Lãnh Tâm

Nhiên, nhưng nhìn thấy nguy hiểm cách cô gần như thế, chỉ sơ sẩy chút

thôi thì sẽ không còn gặp lại nhau được nữa thì mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Giờ thấy Lãnh Tâm Nhiên bình yên vô sự, động tác đầu tiên chính

là ôm chặt cô vào ngực, không nói một lời, chỉ ôm thật chặt như thế.

Bảo vệ người dân Trung Hoa là trách nhiệm từ nhỏ của anh, nhưng hôm nay, vào thời khắc này, anh thế nhưng lại quên đi chức trách của mình, hy

vọng người yêu mình sau này sẽ không tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa, anh sợ… Ôm thật chặt đối phương vào ngực. Dạ Một Thần

không dám nghĩ tiếp nữa.

Vốn là mọi chuyện đã kết thúc, vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại một lần

nữa phát sinh. Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe một giọng nói quen thuộc hô “Cẩn

thận” thì theo bản năng nghiêng người sang bên phải, gần như là đồng

thời, hai tiếng súng vang lên, đến khi cô lấy lại tinh thần thì cảm giác được phần bả vai đau nhức không thôi. Không để ý tới thương thế của

mình mà quay đầu nhìn lại, cô thấy ả nữ tặc vốn đã bị cảnh sát khống chế chẳng biết từ lúc nào đã thoát ra được, cầm cây súng trên tay lao về

phía cô. Mà trên trán ả có một lỗ thủng, ngay giữa mi tâm. Cặp mắt ả

trợn tròn, mang theo vẻ không dám tin và không cam lòng, nhìn chằm chằm

về phía Lãnh Tâm Nhiên. Mà ở sau lưng ả ta, Trịnh Đại cầm súng hướng về

phía này, rất hiển nhiên, phát súng kia là do anh ta bắn ra.