Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 9: Cái gọi là sự thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng có phản ứng, mọi người trong lớp trợn mắt há mồm chăm chú từng bước chân cô tiến lên bục giảng.

Vóc dáng của cô nhỏ nhắn, hơn nữa lại gầy yếu, cho nên bình thường không mấy thu hút. Nhưng bây giờ, vẻ thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm, bước chân vững vàng, cả người tỏa ra một loại khí thể cường đại không thể xâm phạm.

Loại khí thế cường đại này, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách hít thở không thông. Ánh mắt cô quét xuống phía dưới, đừng nói là những "học sinh giỏi" dưới kia vì chột dạ mà né tránh ánh mắt cô, ngay cả Bắc Âu Hân luôn cao ngạo tự cho mình là đúng cũng nghiêng đầu qua một bên theo bản năng, xem như không thấy gì.

"Nói xin lỗi!"

Mãi cho đến khi đi đến trước mặt chủ nhiệm đầu ngốc, Lãnh Tâm Nhiên mới dừng lại. Nhìn chủ nhiệm lớp vô cùng bỉ ổi trước mặt, những chữ lạnh như băng từ trong miệng cô thoát ra.

Một câu dậy sóng, thanh âm của cô không lớn, nhưng phát âm từng chữ rõ ràng, mọi người trong lớp đều nghe rất rõ. Phòng học vốn yên tĩnh, trong nháy mắt giống như nghe được tiếng nổ, trở nên huyên náo.

"Cái gì?"

"Cậu ta điên rồi à?"

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn nữ sinh gầy yếu trên bục giảng. Nhưng ánh mắt kiêu ngạo của cô vững luôn dừng ở sắc mặt khó coi của chủ nhiệm đầu ngốc, không thèm quan tâm đến bọn họ.

"Lãnh Tâm Nhiên, cô thật là càn rỡ. Ở nhà không ai dạy cô sao? Ba mẹ cô dạy cô những gì? Ai dạy cô nói chuyện với giáo viên như thế? Cô cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi phải đuổi cô ra khỏi lớp này. Đi ra ngoài!"

Chủ nhiệm đầu ngốc giận đến đỏ cả mặt lên, đã quên mất hình tượng mà một chủ nhiệm nên có, cứ như vậy mà mở miệng mắng to trước mặt tất cả học sinh.

"Thân là giáo viên, có thể nhục mạ học sinh như vậy sao? Nếu vậy, thầy giáo, tôi hỏi thầy được dạy dỗ thế nào? Ba mẹ của thầy, không có dạy thầy cái gọi là lễ phép, cái gọi là tôn trọng người khác sao?"

Nếu đã quyết định, vậy thì Lãnh Tâm Nhiên cô cũng không thèm lưu tình nể mặt làm gì. Cô cũng không phải là Lãnh Tâm Nhiên trước kia, cô là Huyết sư, cô tuyệt đối sẽ không để cho bản thân vì chịu ủy khuất mà tức giận. Cho dù hắn là thầy giáo thì sao? Cho dù hắn là chủ nhiệm lớp thì thế nào? Vũ nhục cô, nhất định phải xin lỗi, nhất định phải vì chuyện đó mà trả giá thật lớn!

"Cô, cô, cô............ "

Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm đầu ngốc gặp phải loại học sinh ngông cuồng tự đại như vậy, giận đến nỗi nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

"Lãnh Tâm Nhiên, cậu đừng vô lễ, mau xin lỗi thầy!"

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên ở cửa phòng học, các học sinh trong lớp nhìn chăm chú, một nam sinh cao lớn tuấn tú đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên, sắc mặt rất khó coi.

Bắc Âu Hàn không nghĩ tới, hắn chỉ đi xử lý một số chuyện, lại xảy ra xung đột nghiêm trọng đến thế. Quan trọng là, hai bên xung đột lại là Lãnh Tâm Nhiên và chủ nhiệm lớp rất khắc khe và thích được nịnh bợ.

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới cậu!"

Chuyện gì cũng không biết lại muốn bắt cô xin lỗi, hắn tưởng hắn là ai, cô cũng không phải là ‘Nhiên háo sắc’ xem hắn là toàn bộ thế giới, là Bạch mã hoàng tử của đời mình, cô là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên. Hôm nay, bất kể là ai, đều không thể ngăn cản cô đòi lại công đạo cho mình.

"Tôi còn chưa nói đến trò đùa ban nãy. Chỉ vì những lời vu tội không bằng không chứng của những người này, ông liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu tôi. Vậy, tôi muốn hỏi một chút, lúc tôi và ông gặp nhau, tôi đang ở trong phòng học hay ở ngoài phòng học?"

Lời nói của Lãnh Tâm Nhiên rất rõ ràng, nhìn sắc mặt của chủ nhiệm lớp biến đổi, cũng không ngừng lại, tiếp tục nói: "Là ở bên ngoài phòng đúng không? Nếu vậy, tôi ở bên ngoài phòng, sao có thể đặt thùng nước lên cửa sau đó đi ra ngoài? Cửa thì đóng, ông lại đi tin chuyện một người ở ngoài phòng có thể làm được chuyện này, thật là............chậc chậc............ "

Lãnh Tâm Nhiên phát ra âm thanh 'chậc chậc' để cảm thán, không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt của Bắc Âu Hân và những học sinh trong lớp đang phát run, nói tiếp: "À, đúng rồi, ông khẳng định muốn nói, cho dù là cửa đóng, tôi cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ đúng không? Sau đó đứng ở cửa chờ các người, cố ý diễn một màn kịch để cho các người trúng kế có đúng hay không?"

Ánh mắt của chủ nhiệm đầu ngốc trong nháy mắt phát sáng, căn bản không chú ý tới cạm bẫy của Lãnh Tâm Nhiên, mừng như điên gật đầu: "Đúng, đúng, chính là như vậy. Đầu tiên cô đặt thùng nước lên cửa phòng đang đóng, sau đó vì để che giấu, liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Cô cho rằng cô làm vậy, sẽ không bị nghi ngờ sao? Hành động của cô, mọi người trong lớp đều nhìn thấy, cô còn láo?"

Thấy được ông ta tiến vào bẫy của mình, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có chút đắc ý nào, vẫn lạnh nhạt như cũ: "Phải không? Vậy ông nói xem, tại sao tôi làm chuyện này, người trong lớp nhìn thấy, lại không ngăn cản?"

"Hả?"

Vấn đề này, lập tức khiến cho chủ nhiệm đầu óc đứng hình. Thật ra thì, trong chuyện này, nếu như hắn không quá để tâm những chuyện vụn vặt, người có đầu óc đều có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mà, có những người lại quá tự tin, tình nguyện tin tưởng những lời vu khống kia, cũng không chịu tin tưởng sự thật, hơn nữa còn cố chấp, khiến cho người ta không khỏi thở dài.

"Nếu mấy người đều nói là tôi làm. Vậy, ai nhìn thấy? Nếu các người nhìn thấy, vậy các người vào phòng học bằng cách nào? Giống tôi sao? Leo cửa sổ à? Không hổ danh là thiên tài lớp A, biết trước được trên cửa có bẫy nên không vào mà leo cửa sổ vào, vô cùng khâm phục nha."

Lời nói chê cười của cô, khiến cho sắc mặt cả lớp trở nên khó coi, đen đen trắng trắng, hồng hồng tím tím, nhìn rất đẹp mắt.

Bắc Âu Hàn đã hiểu được đại khái sự việc. Dĩ nhiên, hắn cũng đoán được người đứng sau màn này là ai, rất hiển nhiên, Lãnh Tâm Nhiên gánh tội thay, còn mọi người ở đây lại một mực khẳng định chuyện này là do cô làm.

"Không phải vừa nãy cô khẳng định là tôi làm sao? Cô thấy được?"

Lãnh Tâm Nhiên thoải mái đi tới trước mặt Giang Sảng, giọng nói nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt lạnh băng lại trở nên sắc bén như kiếm.

"Tôi, tôi............ "

"Còn cậu nữa, không phải cậu cũng nói là tôi làm sao? Nếu các người thấy được, tại sao lại không ngăn cản? Chẳng lẽ mấy người đều có suy nghĩ giống tôi, muốn thấy người khác gặp họa? Hay là, các người có oán hận với ai đó, có ý định trả thù?"

Mỗi câu nói của cô, đều rất nhẹ, nhưng lại giống như tiếng nổ khiến cho mọi người chấn động, sắc mặt mỗi người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Chuyện này, vốn chỉ là một trò đùa nhỏ, người xui xẻo có thể là Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng hành động hiện tại của cô, đang dần khiến cho chuyện này đi đến chiều hướng không thể cứu vãn.

Lúc này, đây không còn đơn giản là một trò đùa, mà là chuyện cả lớp học và thầy giáo cùng chèn ép một học sinh, chuyện như vậy, chỉ cần lộ ra ngoài, sẽ dậy lên một trận sóng to gió lớn.

Tuy nhiên, Lãnh Tâm Nhiên, tay đang nắm chặt điện thoại di động ghi âm trong túi theo bản năng, thầm nghĩ, chỉ cần chuyện này còn chưa đi đến mức đó, cô sẽ không phát tán đoạn ghi âm này ra ngoài. Dù sao, tạm thời, cô vẫn còn muốn học ở trường này, chỉ không phải lớp này mà thôi.

"Mày nói bậy!"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị khí thế cường đại tản mác ra từ người Lãnh Tâm Nhiên làm cho bất động. Do dự một hồi, cuối cùng Bắc Âu Hân lấy dũng khí phản bác.

Lãnh Tâm Nhiên lại thản nhiên xoay người mặc kệ cô ta, đi thẳng đến trước mặt chủ nhiệm đang ngây người: "Thầy giáo, bây giờ, ông đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra chưa? Rốt cuộc ai mới là người đứng phía sau, đừng nói với tôi là ông không biết?"

Giọng nói lạnh nhạt kia, giống như lời nguyền rủa của ác quỷ, khiến cho chủ nhiệm đầu ngốc lui về phía sau theo bản năng, không dám nhìn thẳng vào tròng mắt trong trẻo lạnh lùng kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »