Chương 11

Không ngoài dự đoán của Charlotte, Tanjirou vẫn không chút động tĩnh gì nhưng về phía Nezuko thì cô bé bị vỡ trán. Sau đó do tức giận anh mình, Nezuko đã dùng Huyết Quỷ thuật với Tanjirou.

"Rất hữu dụng!"

Charlotte cười cười đỡ Tanjirou vừa hốt hoảng tỉnh dậy lên, nhìn thấy cô vẫn còn tỉnh táo cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn họ bị sao thế này?"

"Ta không rõ! Bốn người các ngươi đều bị như vậy!"

Tanjirou nhớ ra giấc mơ mà cậu vừa mới trải qua, cậu vội vàng bảo Nezuko đốt mấy sợi dây thừng trên tay bọn họ đi nhưng điều đó vẫn không khiến họ tỉnh lại. Tanjirou sốt ruột lay lay Zenitsu và Inosuke, Charlotte nhanh nhẹn đưa tay túm lấy cổ áo cậu kéo lại, giúp cậu tránh được một nhát dao từ thiếu nữ ngồi ở hàng ghế dưới.

"Chú ý một chút!"

"Cảm...cảm ơn chị!"

Tanjirou vẫn chưa hoàn hồn, tại sao con người lại tấn công cậu? Không chỉ có thiếu nữ đó mà còn có vài khác nữa, đều trong độ tuổi dưới 20, tay họ cầm những chiếc dùi đυ.c đá nhọn hoắt, vây quanh Tanjirou và Charlotte.

"Các ngươi nghĩ các ngươi có thể đả thương bọn ta sao? Câu kết với Oni để làm hại con người, tội không thể tha thứ!"

Charlotte nhìn một lượt mấy người đang vây quanh cô, ánh mắt chế giễu không chút nào che đậy cứ thế đánh vào tâm lý từng người một.

"Đừng...đừng có nhiều lời nữa!"

Thiếu nữ hồi nãy ra tay với Tanjirou nhắm chặt mắt la lên, hai tay nắm cái dùi đυ.c đá lao tới đâm Charlotte. Khi mũi nhọn chỉ còn cách cô khoảng vài cm, thiếu nữ kia bị cô đá văng ra mấy mét, chật vật nằm dưới đất không dậy nổi. Mắt thấy Charlotte còn muốn động thủ thêm, Tanjirou vội vàng kéo tay cô

"Chị Charlotte! Chỉ cần đánh ngất họ thôi!"

"Mấy kẻ hạ đẳng này hợp tác với Oni sao phải hạ thủ lưu tình với chúng!"

"Nhưng họ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi! Vả lại họ chỉ là những đứa trẻ!"

Tanjirou ngươi cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi đấy!

Charlotte bất mãn nhưng không nói, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi. Tanjirou hiểu là cô ngầm đồng tình với cách làm của cậu, liền nhanh chóng đánh ngất mấy người kia.

"Em sẽ lên nóc tàu! Chị và Nezuko cố gắng đánh thức mọi người nhé!"

Tanjirou bám vào thành cửa sổ, nhảy bật lên nóc tàu. Charlotte chờ cậu lên an toàn xong mới quay người đi làm nhiệm vụ của riêng mình. Chỉ vài phút với sự bạo lực của Charlotte và Nezuko, ba kiếm sĩ còn lại đã tỉnh dậy.

"Tanjirou đâu rồi, tiểu thư?"

"Cậu ta ở trên nóc tàu!"

Rengoku vừa tỉnh đã tóm lấy tay Charlotte hỏi.

"Được rồi! Tàu này tổng cộng có 8 toa, tôi sẽ bảo vệ 4 toa, 2 toa còn lại để cho cậu nhóc tóc vàng và cô bé Oni, 2 toa còn lại giao cho cô nhé!"

"Được!"

Rengoku hài lòng nhìn Charlotte, còn vỗ vai động viên cô sau đó lao đi tìm Tanjirou. Charlotte không cần tốn nhiều sức để hạ gục cái đám bầy nhầy trên người những hành khách, trông chúng thật là xấu xí. Tanjirou và Inosuke đã hạ được con Oni, đoàn tàu cũng vì thế mà đổ rập xuống, Charlotte ôm người trên hai toa tàu đá tung cửa nhảy ra ngoài.

"Ngươi bị thương!"

Charlotte cúi đầu nhìn nhìn bụng của Tanjirou một chút.

"Vết thương nhỏ thôi! Anh Rengoku đang giúp em điều chỉnh hơi thở để máu ngừng chảy!"

Charlotte cái hiểu cái không gật đầu. Bỗng phía sau cô như có thứ gì rất nặng vừa mới rơi xuống, khói bụi mù mịt. Charlotte quay đầu lại, đứng trong đám khói bụi đó là một người con trai, cơ thể và mặt hắn có những đường kẻ màu xanh trông rất lạ, hắn có mái tóc ngắn màu hồng và đôi đồng tử xanh đậm, bên trong đôi đồng tử ấy có hai chữ "Thượng huyền Tam".

Rengoku và Charlotte chỉ vừa kịp nhìn rõ diện mạo của vị khách không mời thì nắm đấm của hắn đã đang trong đà rơi xuống đầu Tanjirou.

Nhanh quá!

Charlotte quay người lại, vừa cảm thán đồng thời dùng tay phải của mình nhắm thẳng vào xương sống lưng tên này mà đâm. Rengoku cũng nhanh không kém, đường kiếm của anh vừa lúc chẻ đôi cánh tay của hắn. Hắn nhảy lui về phía sau mấy mét, miệng vết thương ở cả lưng và tay đều khép lại rất nhanh chóng.

"Kiếm sắc đấy!"

Hắn khen ngợi, sau đó liếʍ máu ở bàn tay của mình đi.

"Tiểu thư! Đỡ Tanjirou dậy, đừng để cậu ấy cử động! Sau đó tránh xa khỏi nơi này đi!"

Rengoku đứng chắn trước mặt Charlotte, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm Charlotte được một người khác bảo vệ ở phía sau, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Charlotte cúi người ôm Tanjirou lên, đặt cậu dựa vào một thân cây.

"Ngồi yên ở đây!"

"Chị đi đâu thế?"

"Giúp Rengoku!"

Charlotte chạy tới đúng lúc Rengoku và Akaza đang đánh đến bụi đất bay mù mịt.

"Tránh ra mau, tiểu thư! Chỗ này rất nguy hiểm!"

"Đừng để tâm đến bọn yếu ớt nữa, Kyojurou! Hãy tập trung vào ta đây này!"

Cả hai vừa dứt lời liền đồng thời tung ra chiêu thức. Lần này, Rengoku là người bị thương, hơn nữa còn thương không hề nhẹ. Akaza vẫn không từ bỏ ý muốn xúi giục Rengoku trở thành Oni, hắn có vẻ cực kì phấn khích khi Rengoku bị thương nghiêm trọng tới như vậy mà vẫn nâng kiếm lên tiếp tục cuộc chiến với đấu khí cực mạnh.

Khoảnh khắc mà Rengoku và Akaza lao vào nhau, Charlotte cũng dùng toàn bộ tốc độ của mình mà xông tới, cô có linh cảm, nếu trúng đòn này Rengoku sẽ chết. Tanjirou và Inosuke cố gắng không chớp mắt và giữ vững tinh thần để nhìn rõ hình ảnh đang dần lộ ra sau đám khói bụi...