Chương 51: Ngoại truyện Muichirou 1

[ Cảnh báo: chương này H nhẹ, yêu cầu độc giả có độ tuổi không phù hợp tự giác cách ly =)))) bị phụ huynh tóm được và cho ăn đòn tác giả không chịu trách nhiệm =)))) ]

[ Nhắc luôn, bạn nào cảm thấy Muichirou còn nhỏ, không muốn hình tượng thiếu niên của em ấy trong tim mình bị phá vỡ thì cũng đừng đọc. Đọc rồi không nuốt trôi, nghẹn tác giả cũng không chịu trách nhiệm =))))) ]

--------------------------

Đây là thời điểm sau khi Charlotte trở về không lâu.

Vì Rengoku cả ngày dính ở bên cạnh cô, lại thêm hai tên em trai hung thần sát ác lúc nào cũng nơm nớp canh chừng nên cậu không có chút cơ hội nào cả. Mà thôi, ít ra vẫn còn đỡ hơn Giyuu.

Charlotte vừa mở cửa liền thấy Muichirou đứng ở ngoài, cô khó hiểu nhìn cậu

"Mới năm giờ sáng!"

"Không nhanh thì anh Rengoku lại cướp chị mất! Đi theo tôi!"

Nói dứt lời, Muichirou liền túm lấy Charlotte kéo đi, không nhanh lỡ Maximus hoặc Louis nghe thấy thì kế hoạch của cậu sẽ chết từ trong trứng nước mất.

Vậy là Charlotte bị Muichirou đưa vào trong thành phố chơi, mặc dù không biết cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhưng cô cũng không để ý lắm.

Louis và Maximus sau khi tỉnh dậy tìm không thấy Charlotte, tức giận đến nghiến răng. Ở thế giới này có quá nhiều sói xám muốn cướp chị gái của bọn họ, chỉ hơi lỏng ra một chút là cô lại bị ngậm đi mất, bọn họ muốn trở về!

Charlotte ở bên này bị Muichirou hống rất vui vẻ, hoàn toàn không biết hai em trai nhỏ của mình đang lo lắng phát điên.

Đến tối, Muichirou chống cằm nhìn cô gái của mình đã ăn tới bát hủ tiếu thứ tư, cười đến hạnh phúc

"Chị thích món này lắm sao!?"

Charlotte vì còn bận ăn nên không tiện nói chuyện, chỉ có thể gật đầu.

"Lần sau tôi làm cho chị ăn nhé!?"

Cô có chút ngạc nhiên khi nghe cậu biết nấu ăn, suy tư một chút rồi đồng ý.

Thực ra cậu và Sanemi là hai nam trụ cột có trù nghệ rất tốt nhưng vì ít có dịp động tay tới bếp núc nên rất ít người biết. Muichirou trong lòng quyết định sau này mỗi ngày ba bữa cơm của Charlotte đều do cậu tới phụ trách.

"Lại ăn thêm một tô nữa rồi chúng ta về nhà nhé!?"

Muichirou nói xong, trong mắt Charlotte hiện lên chút tiếc nuối.

"Không phải Tổng bộ, mà là nhà thực sự của tôi cơ!"

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cậu, cảm thấy mình cả ngày hôm nay chi phí đều do cậu trả, từ chối thì có chút không phải phép.

"Ở đâu!?"

"Gần đây thôi!"

...

Đứng trước căn nhà nhỏ trong rừng của Muichirou, Charlotte thực sự có chút thở không nổi. Mặc dù gần nửa số đường là cậu cõng cô đi nó vẫn quá xa so với tưởng tượng.

Charlotte tỏ vẻ, làm người thật khó khăn!

Căn nhà đã lâu không có người ở nên có chút lạnh lẽo, dù Muichirou đã trở về dọn dẹp từ trước nhưng vẫn không khiến nó khá hơn là mấy.

"Chị ngồi đi, tôi lấy nước cho chị uống!"

Nói xong cậu liền chạy xuống bếp, lấy đầy một gáo dừa mang lên.

Charlotte không nói hai lời liền uống hơn phân nửa.

"Chị mệt lắm à!?"

"Còn không phải do ngươi?!"

Muichirou có chút chột dạ vì lừa cô, nhưng nghĩ tới hai người cuối cùng cũng có chút không gian riêng, mức độ áy náy trong lòng cậu liền tụt thẳng xuống chỉ còn một con số.

"Xin lỗi!"

Charlotte nhìn bộ dáng trẻ con làm sai chuyện của cậu, phẩy tay tỏ vẻ mình không để bụng, cô nhìn quanh căn nhà một lượt, hỏi

"Đêm nay ta ngủ chỗ nào!?"

Muichirou cười cười đưa tay chỉ về phía sàn gỗ nơi cô đang ngồi.

Thấy vậy, Charlotte lại hỏi

"Vậy còn ngươi!?"

Lần này cậu cười đến đặc biệt xán lạn, cánh tay chỉ về phía sàn gỗ không hề nhúc nhích.

"Cũng là ở đây nha! Cùng nhau ngủ!"

Thằng nhóc này là ác ma!

Charlotte phản đối thực kịch liệt, cô đã bị lừa một lần, làm sao còn tình nguyện bị lừa lần hai. Nhưng mà cô quên mất một điều, cô hiện tại không còn là Vampire, làm gì có cửa đọ với cậu.

Muichirou mãn nguyện nằm trong chăn ấm nệm êm, hai tay ôm lấy Charlotte không bỏ. Vì đi đường xa mệt mỏi, cô gật gà gật gù một lúc liền ngủ.

Cúi đầu nhìn người trong lòng hô hấp đều đặn, thoạt nhìn là biết ngủ rất say, Muichirou cười có điểm tà tứ.

Cậu nâng đầu cô đặt lên gối, bản thân nhẹ nhàng ngồi dậy, đem áo cởi. Mỗi lần chuẩn bị hành sự, Muichirou đều sẽ buộc tóc lên, gọn gàng lại mát mẻ.

Cậu đưa tay gạt mấy sợi tóc dính trên mặt Charlotte ra, thì thầm một câu.

"Ngủ say như vậy, xem ra chị rất tin tưởng tôi!"

Nói xong liền cúi xuống, thả một cái hôn nhẹ lên tóc Charlotte như để trấn an sau đó liền ngậm lấy vành tai xinh đẹp cô. Liếʍ một chút rồi khẽ cắn sau đó lại liếʍ, thành công khiến Charlotte khó chịu giãy dụa, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, tư thế này khiến cô dễ bị tấn công hơn hẳn.

Muichirou cười cười rúc vào cổ Charlotte, hít một hơi thật sâu, cậu bị nghiện mùi hoa hồng thoang thoảng trên người cô. Nó không phải là nước hoa cô xịt lên hay gì cả, chỉ đơn giản là Charlotte bên người luôn có loại hoa này nên cô bị nó ám mùi, dần dần lưu lại trên cơ thể.

Lâu lắm rồi Muichirou mới lại nghe được mùi hương này, cậu cảm thấy nó so với xuân dược còn có hiệu quả gấp trăm lần, các tế bào trong cơ thể cậu đang sôi lên, thôi thúc cậu phải nhanh chóng đem cô gái trước mặt ăn cái sạch sẽ.

Muichirou môi mỏng ngậm lấy môi anh đào của Charlotte, nhẹ nhàng cọ xát.

Vì Charlotte đang ngủ nên cậu rất dễ dàng cạy ra hai hàm răng của cô, đầu lưỡi ở trong khoang miệng nóng bỏng khuấy đảo một hồi liền cuốn lấy cái lưỡi đinh hương vừa mềm vừa ngọt của cô.

Cảm thấy người dưới thân có động tĩnh, Muichirou đem mắt mở ra, quả nhiên là Charlotte đã tỉnh, đôi đồng tử xanh lam tràn đầy ý cười của cậu đối diện trực tiếp với đôi mắt vàng kim trợn tròn lên vì kinh ngạc của cô.

Thấy biểu cảm của Charlotte giống hệt như Mui lúc bị doạ sợ, Muichirou kéo ra một sợi chỉ bạc ở miệng cô, cười thành tiếng

"Biểu cảm của chị đáng yêu quá đi!"

Charlotte lúc này đâu còn tâm trí để lo hình tượng, nhìn thiếu niên đang ngồi đè lên người mình, cô không đẩy ra được liền tức giận mắng

"Ngươi lại định..."

Nào ngờ còn chưa nói xong, chất giọng mềm mại nhưng lại chém đinh chặt sắt của Muichirou vang lên

"Ngủ chị nha!"

Không để Charlotte kịp phản ứng, cậu nhanh chóng áp sát thân thể của mình xuống, một tay nắm lấy cằm cô bẻ về phía mình, ép cô thừa nhận nụ hôn của mình, tay còn lại cách lớp áo trêu chọc thỏ trắng của cô. Mỗi lần cô muốn dùng lưỡi đẩy Muichirou ra ngoài liền bị cậu cuốn lấy, nhẹ nhàng cắи ʍút̼, hôn đến Charlotte muốn ngạt thở.

Thằng nhóc này hôn kỹ càng ngày càng tốt!

Cảm thấy người Charlotte đã mềm ra, Muichirou mới buông tha cho đôi môi đáng thương của cô. Đột nhiên cảm giác trước ngực có chút lạnh khiến cô hơi tỉnh táo lại một chút

"Thân thể của chị vẫn đẹp như ngày nào!"

Muichirou dùng răng cắn áσ ɭóŧ của Charlotte, đẩy nó lên trên, một đôi thỏ trắng tròn trịa đạt được tự do cứ thế nhảy ra ngoài, triển lãm ở trước mặt cậu.

Dù đã cùng cậu ngủ qua nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Đừng nhìn nữa!"

Nhìn Charlotte dùng cánh tay che đi nửa mặt đỏ hồng của mình, Muichirou cảm thấy mình được cổ vũ không nhẹ. Cậu cười, hôn nhẹ lên môi cô một cái, cúi đầu liền cùng cặp thỏ kia chơi đùa. Một bên được Muichirou dùng miệng tận tình chăm sóc, một bên lại bị tay của cậu nhào nặn thành đủ các loại hình thù, phần đầu còn bị ngón tay của Muichirou niết sưng đỏ lên, nhìn qua có chút đáng thương,

Charlotte phát ra một tiếng rên nhẹ, mỗi lần đầu lưỡi của cậu lướt qua mũi thỏ thì cơ thể cô cũng theo đó mà run rẩy theo. Cái cảm giác vừa đau lại vừa thích này khiến cho tấm khiên phòng bị của Charlotte bắt đầu nứt dần.

Muichirou ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của cô, liền dời bàn tay trên ngực cô xuống dưới, ở bên hông nhẹ vuốt ve một chút rồi đem khoá váy chậm rãi kéo ra.

"Nâng lên!"

Cậu ngồi thẳng dậy, một tay nâng chân Charlotte lên, tay còn lại vỗ nhẹ vào mông cô.

Nghe được ám thị, Charlotte dùng chân làm trụ, nâng hông lên một chút, chỉ chờ có vậy, Muichirou liền đem váy đen của cô lột ra, ném sang một bên.

Mất đi vật che đậy, Charlotte theo bản năng khép chân lại, cố gắng không để nơi tư mật bị lộ. Nhưng Muichirou làm sao chịu để yên, cậu đưa tay nắm lấy khoeo chân của cô, đem đùi ngọc tách sang hai bên, thuận thế chen vào giữa.

"Tôi thích nhân ngư tuyến của chị!"

Ngón tay trỏ của Muichirou cọ cọ ở đường chéo quyến rũ gần xương chậu

"Nhưng so với nó, tôi càng thích chỗ này hơn!"

Nói xong, ngón tay của cậu liền cọ thẳng một đường xuống dưới, dừng lại ở chính giữa tiểu Charlotte.

Charlotte mẫn cảm run lên, phát ra một tiếng nức nở.

Muichirou cách một lớp qυầи ɭóŧ xoa nhẹ tiểu Charlotte, thi thoảng lại nhắm ngay cửa vào hoặc hạt châu phía trên, khẽ ấn một cái, khiến Charlotte phát ra một tiếng kêu kiều mị. Sau khi để lại một loạt dấu hôn ở đùi cô, cậu liền cắn đè lên chúng, còn lừa cô rằng làm thế dấu hôn sẽ nhanh hết hơn.

Muichirou từ bắp đùi chuyển đầu qua, nổi lên ác ý cắn một cái vào hoa môi của tiểu Charlotte, thành công khiến cho qυầи ɭóŧ lại bị ướt thêm một mảnh.

"Ồ, hoá ra chị thích mạnh bạo sao!?"

Charlotte xấu hổ lắc đầu, đó là phản ứng cơ thể, cô không liên quan.

"Nói dối là không ngoan!"

Muichirou đem hai ngón tay nhét vào miệng cô, khuấy đảo một chút, đem nước bọt dính lên không ít. Sau đó dùng tay còn lại đẩy qυầи ɭóŧ sang một bên, đồng thời cũng đem tay từ trong miệng Charlotte lấy ra, đặt trước tiểu Charlotte cọ cọ

"Muốn hay không!?"

Charlotte mím môi, vài giây sau liền khẽ gật đầu.

"Muốn thì phải nói nha!"

Cảm giác ngón tay của Muichirou cứ trêu chọc rồi lại không chịu đi vào khiến cô khó chịu cực kì, môi đỏ lúc đóng lúc mở, phun ra một chữ

"Muốn!"

"Ngoan!"

Muichirou nói xong liền đem ngón tay ấn vào, một ngón rồi hai ngón, chậm rãi di chuyển, tốc độ càng ngày càng nhanh. Charlotte ban đầu còn thoải mái rên hừ hừ, càng về sau càng không theo kịp, chỉ có thể bám lấy cánh tay rắn chắc của Muichirou thở dốc, cuối cùng kêu một tiếng, mật dịch trong suốt lấp lánh theo kᏂoáı 🇨ảʍ chảy ra ngoài.

Nhìn bàn tay tràn đầu chất lỏng của mình, cậu cười cười, dùng tay còn lại kéo ra thắt lưng cùng quần, đặt sang một bên, sau đó đem chất lỏng kia bôi lên tiểu Muichirou đã sớm có phải ứng của mình.

"Chị thoả mãn rồi nên tính bỏ rơi tôi hả!? Đâu có dễ ăn vậy!"

Charlotte hơi hé mắt, đúng lúc Muichirou đang cầm tiểu Muichirou hướng về phía cô, biểu cảm khuôn mặt còn đặc biệt hư. Cô thế mà bị nhan sắc này mê hoặc, chủ động câu dẫn cậu. Nhìn thấy Charlotte thế này, Muichirou nơi nào chịu được, giờ phút này lý trí là gì cậu không cần biết, chỉ biết nhất định phải đem cô ăn sạch mới bằng lòng.

Đem gối đầu nhét xuống lưng Charlotte, Muichirou nâng chân cô lên, đem tiểu Muichirou đặt ở cửa huyệt, thắt lưng một thúc, hoàn toàn đi vào trong.

Charlotte ăn đau hô một tiếng, tay nhỏ bám chặt tấm nệm.

"Không đau không đau!

Muichirou cúi người hôn lên mắt cô, an ủi một chút.

Một lúc sau, cảm thấy Charlotte đã tiếp nhận chính mình, cậu liền bắt đầu đưa đẩy hông. Cảm giác chặt chẽ trơn trượt lại vừa mềm vừa ấm khiến thân thể Muichirou có chút tê dại.

"A...!

Charlotte than nhẹ, tay bám vào vai Muichirou, chân thon dài quấn lấy hông cậu, tránh cho bản thân bị đẩy về phía sau.

Thấy cô phối hợp mình, cậu hài lòng cười, nắm lấy bàn tay đang bám trên vai mình, hôn một chút.

"Tiếp đến, tôi mong chị còn có thể chịu được!"

Muichirou nói xong liền tăng tốc, mạnh mẽ va chạm, mỗi lần đều đâm sâu tới tận bên trong, Charlotte thực sự có chút chịu không nổi, khoé mắt hơi chảy ra nước, theo tiết tấu của Muichirou quyến rũ kêu lên.

Cảm thấy không đủ, cậu lật người cô lại, Charlotte còn chưa tìm được điểm tựa đã bị Muichirou từ phía sau tiến công mãnh liệt.

"Từ từ...ta chịu không nổi! Làm ơn!"

Lần đầu tiên mở miệng van xin người khác lại là ở trường hợp này, Charlotte có chút xấu hổ.

"Không nổi cũng đến chịu! Chẳng lẽ chị định bỏ mặc tôi hay sao!?"

Muichirou âm thanh hơi khàn khàn, nói chuẹn còn mang theo thở dốc cùng gầm gừ, mười phân câu nhân.

"Nghỉ...một chút! A...!"

"Không!"

Charlotte bị ôm lên, cậu để cô dựa vào tường, bản thân đỡ hai chân cô, tiếp tục vận động.

Một lúc sau, cảm giác mình sắp đến giới hạn, Muichirou vội vã để Charlotte đứng xuống đất, quay lưng lại với mình, sau đó thúc thật mạnh vài cái liền đem chất lỏng trắng đυ.c xuất ra trên lưng cô.

"Muichirou, ta mệt mỏi quá!"

Lần đầu tiền nghe thấy Charlotte gọi tên mình, Muichirou có chút kinh ngạc, sau đó lại hạnh phúc vô cùng giúp cô lau sạch lưng.

"Chị ngủ một giấc, mai dậy tắm rửa! Ngoan!"

Charlotte đã mệt đến không được, không chờ Muichirou lau xong liền trực tiếp tựa vào lòng ngựa cậu ngủ.