Edit: babynhoxChúc Ương lấy máy ảnh liền định ra cửa, lúc xuống lầu chủ nhà bọn họ còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Sau khi nhìn thấy mặt Chúc Ương, đột nhiên giật mình
một
cái.
Chẳng qua chờ bọn
đi
ra khỏi cửa lớn,
đã
không
thấy bóng dáng tên ăn mày bị ném ra kia đâu
Chúc Ương cũng
không
thèm để ý, dẫn theo người hầu tạm thời liền tấn công tới cửa hàng mua sắm.
Tuy rằng cái trò chơi này xem mạng người như cỏ rác, nhưng cũng
không
hẹp hòi đối với người chơi.
Dù sao Chúc Ương thấy trong tài khoản ngân hàng của mình cũng có
không
ít tiền, chắc những người khác cũng
không
chênh lệch lắm, số tiền này đều chia đủ để dùng cho bảy ngày tới, đủ để ăn chơi rượu chè vượt qua khoảng thời gian trong trò chơi.
Cũng có chút giống như bữa tiệc lớn trước lúc chém đầu.
Chúc Ương
không
khách khí, dù nơi này
không
có nhiều tuyến đường giống như thành phố lớn phát triển, nhưng bên trong trung tâm khu thương mại vẫn có
không
ít nhãn hiệu
cô
thích.
một
hơi mua vài túi đồ, Chúc Ương
không
thể nhẫn nhịn mặc
một
bộ quần áo hai ngày, định chuẩn bị đầy đủ cho mấy ngày kế tiếp.
Mua quần áo, mỹ phẩm, giày, trang sức, đồ linh tinh đều phải mua thêm.
Cho dù là ở trong thế giới trò chơi kinh khủng
thì
bảo dưỡng cũng là trách nhiệm nặng nề
không
thể gián đoạn.
Nếu như muốn dùng
một
truyện cười tới miêu tả, Chúc Ương tuyệt đối là cái loại người sắp mất mạng vẫn
sẽ
ăn mặc
thật
xinh đẹp, mua quan tài của nhãn hiệu mình thích, thậm chí nếu có đủ thời gian
thì
ngay cả hoa tươi trong lễ tang cũng
sẽ
sắp xếp loại mình thích.
Lục Tân
đi
theo phía sau
cô, cũng
không
có ý kiến gì với việc
cô
hăng hái
đi
mua sắm.
Muốn mua liền mua, có túi liền xách, thỉnh thoảng phát biểu góp ý môt chút, làm cho Chúc Ương cảm thấy phẩm vị của người này cũng
không
tệ.
trên
thực tế chắc cũng là người có hoàn cảnh gia đình vô cùng tốt? Nhưng có thể những phương diện khác rất bình thường cho nên
một
người như thể ở trong trường học mà
cô
không
có ấn tượng gì.
Thậm chí có nhiều lần, Lục Tân theo thói quen móc thẻ ra trả tiền, tay cũng đưa vào trong túi lại dừng lại, may mắn là Chúc Ương
không
có chú ý tới.
Chờ Chúc Ương vui sướиɠ mua xong
thì
cũng
đã
trôi qua hơn nửa ngày, lúc ba bốn giờ chiều, hai người mới xách bao lớn bao
nhỏ
trở lại phòng thuê.
Dĩ nhiên xách bao lớn bao
nhỏ
chính là Lục Tân, trong tay Chúc Ương chỉ cầm ly cà phê,
đi
ở phía trước
không
hề có gánh nặng nào, bước chân rất
nhẹ.
Chờ Lý Lập và Uông Bội thấy hai người trở lại, cả người cũng có chút mơ màng.
Chúc Ương thấy bọn họ cùng chủ nhà ngồi
trên
bàn trà ở phòng khách vừa uống trà vừa
nói
chuyện phiếm, liền cũng tiết kiệm thời gian tìm người.
Quay đầu chính là ném mấy cái túi trước mặt chủ nhà: "Đem mấy thứ này
đi
giặt sấy, nhớ là
không
cần để nước thơm xã vải mềm mại gì đó, những thứ mùi vị thấp kém kia
không
thể xuất
hiện
trên
người tôi."
"Túi đồ bỏ trong phòng tôi
thì
đem ném ra ngoài, tốn diện tích. A đúng rồi, khăn lông nhớ dùng nước nóng khử độc."
một
đống đồ nện xuống, thiếu chút nữa làm cho chủ nhà ngất xĩu.
Ông ta vội
nói: "Tôi đây chỉ cho thuê phòng ngắn hạn thôi,
không
có,
không
có phục vụ những thứ này."
Chúc Ương phất tay
một
cái đuổi ông ta
đi
: "Cũng
không
để cho ông thiệt thòi, nên thu phí
thì
cứ thu, phí phục vụ phí cũng tính thêm vào là được."
cô
sai bảo lưu loát đến như lẽ dĩ nhiên, liếc mắt có thể nhìn ra là người chuyên sai bảo người khác.
Lại nghĩ đến việc chỉnh người
trên
lầu vào ngày hôm qua cùng việc ngang ngược ném người ra ngoài vào sáng nay, có thể thấy được đây là
một
đại tiểu thư nhà giàu.
Lại nhìn nhìn đống quần áo cần đem
đi
giặt này, tất cả đều là nhãn hiệu đắc tiền, chủ nhà liền
không
dám chậm trễ.
Lập tức nhận đồ hấp tấp chạy ra cửa, trước khi
đi
còn
đi
còn đến phòng của bọn họ lấy cái vali mà Chúc Ương tuyên bố là đồ bỏ kia, định đem
đi
ném ra ngoài.
Lúc này
cô
Thôi rửa mặt chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình thể nào là người cao ngạo đắc ý sai khiến người khác.
Thành
thật
mà
nói
chuyện sáng nay
cô
ấy rất cảm kích vị khách này, còn hỏi chủ nhà tên của người ta.
Nhưng dường như đối phương
không
hề giống người dễ
nói
chuyện,
nói
giúp
cô
ấy cũng
không
hoàn có lòng tốt mà là khinh bỉ từ đầu đến chân.
Nghe cách thức
nói
chuyện và phong cách làm việc của
cô, liền có thể thấy nữ sinh này rất thẳng thắn ngang ngược.
Hơn nữa xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải những nữ sinh trong trường học kia
thì
nhất định là
không
có lời dễ nghe.
nói
vậy hoàn cảnh xung quanh của
cô
cũng
không
thiếu những lời
nói
hiểm ác như vậy.
Nhưng sao
cô
có thể làm được chuyện đương nhiên như vậy?
Ngay cả phát giận cùng làm chuyện xấu cũng tự tin chói mắt như vậy, lần đầu tiên Thôi Viện cảm thấy những câu
nói
dè biểu trong miệng mấy nữ sinh trong trường học cũng
không
phải là từ ngữ u ám khó chịu gì nửa.
Nếu như dùng
trên
người nữ sinh này
thì
chính là làm cho tâm trí của người ta nghĩ đến hoạt bát thoải mái, những thứ lời đồn nhảm nhí dây dưa mình trong thời gian
thật
dài kia, nếu như đặt ở
trên
người
cô, ngược lại
sẽ
có vẻ như những người đó ghen ghét?
Bên này
cô
Thôi cảm khái rất nhiều, nhưng bọn người chỗ Chúc Ương
đã
bắt đầu ầm ĩ.
Nếu
không
phải là ở phòng khách, Lý Lập
thật
sự
đã
chữi mắng lên rồi.
hắn
thấp giọng hỏi: "Hôm nay các người
đi
ra ngoài điều tra, chính là làm cái này?
đi
dạo phố mua sắm lãng phí hết
một
ngày?"
nói
xong "Phanh"
một
cái chụp
trên
khay trà: "Chúc Ương, tôi
không
biết
cô
gặp được vận may gì mà có thể vượt qua cuộc so tài chọn lựa, nhưng thấy
cô
có được điểm tích lũy đơn giản như vậy
thì
chắc chắn là chó ngáp phải ruồi."
"cô
là người mới
không
điều chỉnh trạng thái cho tốt, chưa từng chính thức trải qua trong trò ma quỷ kinh khủng này, xem ở đây là sân chơi, đây cũng
không
thành vấn đề. Dù sao mạng của
cô
chính là của
cô, trốn
đi
chơi là chuyện của
cô."
"Cũng đừng hại mọi người,
cô
xem xem
cô
mới vào đây
không
tới
một
ngày, ngoài học sinh trung học cấp ba kia ra, mỗi
một
con ma quỷ
cô
đều đắc tội
một
lần, nhiệm vụ
đi
ra ngoài điều tra cũng ném sang
một
bên chỉ lo tự mình hưởng thụ, tôi
không
biết trong thế giới thực có phải toàn bộ việc làm hay
đi
học đều phải nhường đường cho việc
cô
đi
mua sắm hay
không, nhưng bây giờ liên quan đến mạng người, nếu như
cô
không
bớt phóng túng lại
thì
chúng ta cũng chỉ có thể tự lo bản thân thôi."
"Có điều tôi phải nhắc nhở
cô, mặc dù tỉ lệ tử vong trong trận đầu của người mới
không
cao, nhưng bây giờ
rõ
ràng là mức độ khó cao,
cô
suy nghĩ
một
chút làm sao tự cầu phúc
đi."
Lại nhìn chằm chằm Lục Tân
nói
: "cô
ấy là người mới
không
biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ cậu vẫn
không
rõ
đây là đâu sao? Theo đuổi con
gái
cũng đừng liên lụy mạng sống."
Trong lời
nói
tràn đầy ghét bỏ đối với người trẻ tuổi vì sắc đẹp làm cho mê man này.
Chúc Ương
không
thèm để ý gỡ bỏ gói hàng xong, chờ Lý Lập
nói
xong, lúc này mới lành lạnh mở miệng
nói: "À? Vậy cả ngày hôm nay các người có tiến triển gì?"
Lý Lập nghe vậy liền nghẹn họng, khí thế hơi suy sụp, nhưng lập tức chống đỡ khí thế
nói
: "Cả ngày này chủ nhà đều ở phòng khách, tạm thời chúng ta
không
thể
đi
vào phòng."
Sau đó vội vàng bổ sung: "Nhưng chúng tôi
đã
tích cực nghĩ cách,
một
buổi chiều đều ở đây làm quen với ông ta, chỉ cần moi ra quy luật ra khỏi nhà của ông ta, còn có quy luật làm việc và nghỉ ngơi
không
xác định nhất là
cô
Thôi, chúng ta là có thể —— "
Lời còn chưa dứt, liền bị Chúc Ương cắt đứt: "Cho nên,
không
phải là tôi
đã
tạo cơ hội cho các người rồi sao?"
"cô
Thôi mới vừa xách túi dụng cụ rửa mặt và trang điểm
đi
tới bên kia, có thể thấy được lập tức
sẽ
ra ngoài làm việc, chủ nhà
đã
bị tôi sai
đi, nơi bỏ phế liệu gần đây cũng cách đây hơn hai trăm thước, phòng giặt quần áo gần đây ở ngoài hai con đường, hai thứ này cộng lại
sẽ
không
ít hơn nửa giờ, hơn nữa những thứ đồ của tôi giá trị đắt đỏ, phòng giặt quần áo nhất định
sẽ
dùng thời gian dài cẩn thận kiểm tra mỗi
một
bộ quần áo."
"Sáu giờ
cô
Khâu
sẽ
tan làm, sau đó mua thức ăn đón con trai về nhà
sẽ
không
sớm hơn sáu giờ rưỡi, học sinh trung học cấp ba còn phải tự học thêm
thì
ít nhất cũng phải sau chín giờ mới có thể trở về,
nói
cách khác hai người có ít nhất hai tiếng, cái chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo
trên
quầy bar, cho nên chuyện đơn giản như vậy mà các người dùng
một
ngày cũng
không
giải quyết được, còn có ý chỉ trích chúng tôi sao?"
nói
xong Chúc Ương liền chê cười: "không
nắm được trọng điểm
thì
nhiều kinh nghiệm hơn nữa cũng
không
có hiệu suất, chuyện các người dùng
một
ngày
thì
tôi chỉ dùng mười phút là có thể làm xong, thế mà có thời gian để quản lý tôi đấy sao?"
Lý Lập và Ương Bội há miệng, sau khi nghe
cô
chanh chua vạch trần, mới phát
hiện
bây giờ chính là lúc hành động tốt nhất.
Uông Bội còn tốt, tính tình
cô
ta dịu dàng, cũng
không
có chủ kiến gì, người nào có đạo lý liền nghe người đó.
Nhưng Lý Lập ỷ vào mình có kinh nghiệm nhiều nhất, tuổi lớn nhất, bị
cô
gái
nhỏ
làm cho
không
xuống đài được nên sắc mặt cũng có chút khó coi.
hắn
nghẹn trong chốc lát, mới
nói: "Thời gian những người khác
không
sai lệch lắm, nhưng làm sao
cô
biết chủ nhà
sẽ
không
trở lại trước? Lỡ như ông ta làm rơi đồ hoặc là phòng giặt quần áo bên kia
không
có làm quá lâu, tùy lúc có thể —— "
Còn chưa
nói
hết liền thấy Chúc Ương giơ màn hình di động trong tay lên,
trên
màn ảnh là
một
định vị,
một
chấm
nhỏ
màu đỏ
đang
di chuyển.
cô
cười cười: "anh
có thể nghĩ đến chuyện này
thì
tôi
sẽ
không
nghĩ tới sao?
đã
ném điện thoại của Lục Tân vào từ sớm rồi, dù ông ta thấy cũng
sẽ
cho là lúc Lục Tân xách túi làm rơi vào, lúc nào cũng có thể quan sát ông ta, nếu như sắp trở lại,
một
cú điện thoại gọi tới, sai ông ta
đi
gần đây mua ít đồ, chỉ cần trả phí phục vụ, chắc chắn người ta
sẽ
vui lòng hoạt động chân
một
chút."
Lý Lập chỉ đành phải hậm hực ngậm miệng,
không
nhẹ
không
nặng
nói
: "Ngày mai nhớ làm nhiệm vụ của các người." Liền cùng Uông Bội cầm chìa khóa bắt đầu kiểm tra từng phòng.
thật
ra
thì
bây giờ Chúc Ương cũng
không
mong đợi gì với kết quả điều tra, dù sao lúc này mới ngày đầu tiên, chắc chắn
sẽ
không
có nhiều đầu mối cho bọn họ.
thật
sự
coi thời hạn bảy ngày trước cuộc chơi là để cho bọn họ tới là nghỉ phép sao? Mặc dù tình tiết sơ lược của vỡ kịch này
đã
ở trong đầu của bọn họ nhưng nguyên nhân hậu quả, quá trình lên xuống thế nào
thì
bây giờ mới từ từ
hiện
ra.
Chúc Ương còn là người có khuynh hướng đến
một
thời gian nhất định mới xuất
hiện, vì vậy cũng
không
để ý tới
một
số người có làm việc ngu ngốc.
Chân dài gác ở
trên
khay trà, nửa dựa vào ghế sa lon trong phòng khách, sai sử Lục Tân lột quýt cho
cô
ăn.
nói
thật,
cô
phát
hiện
người này phục vụ người khác còn rất thuần thục, cũng
không
nhiều lời, ánh mắt cũng chân
thật, xem tình hình sau khi rời khỏi đây có thể thu nhận
anh
ta làm người hầu
thật
hay
không.
Quả nhiên hơn
một
giờ sau, hai người kia
không
thu hoạch được gì, vẻ mặt cũng hơi chán nản.
Cũng
không
lâu sau
thì
chủ thuê nhà và mẹ con
cô
Khâu lần lượt trở về, chủ nhà giao giấy hóa đơn cho Chúc Ương.
Chúc Ương sảng khoái trả tiền, còn tăng thêm chút phí khổ cực, làm cho chủ nhà vui mừng liên tiếp vỗ ngực đảm bảo nếu có chuyện gì cứ việc sai bảo.
Bữa ăn tối theo ý bọn Lý Lập
thì
vốn là muốn mua thức ăn bên ngoài về, nhưng Chúc Ương
nói
một
câu: "Các người
thật
sự
rất
yêu
thích nơi này sao? Ăn cơm cũng
không
muốn rời khỏi."
không
để ý đến bọn họ liền dẫn theo người hầu
đi
quán rượu gần đó ăn bữa tiệc lớn.
Uông Bội thấy mặc dù Chúc Ương còn trẻ hơn
cô
ta vài tuổi, nhưng tính tình thông minh mạnh mẽ, so sánh với Lý Lập
thì
cô
gái
thông minh này càng làm cho người ta có lòng tin hơn.
Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy em
gái
kia
nói
không
sai, trò chơi này đáng sợ
thì
đáng sợ, nhưng
không
cần thiết cả ngày căng thẳng bạc đãi mình như vậy, liền cũng vội vàng theo chân bọn họ cùng
đi.
Lý Lập thấy thế cũng
không
còn cách nào, thấy tất cả địa vị chỉ đạo đều bị
cô
nhóc kia nắm trong tay, cũng sợ bị chèn ép,
nói
đến cùng ở trong thế giới thực
hắn
cũng
không
phải là nhân vật dẫn đầu gì đó, cũng liền
đi
theo.
Quả nhiên chỉ cần
không
tính toán so đo, thế giới trò chơi kinh khủng vẫn có thể trôi qua thoải mái.
Ăn xong bữa tiệc lớn ở phòng hạng sang, Lý Lập và Uông Bội cũng cảm thán
không
uổng công.
Thế giới thực tế
thì
bọn họ cũng chỉ là tầng lớp có tiền lương bình thường, làm sao có thể dùng mấy ngàn đồng ăn
một
bữa cơm? Đó là tiền chi tiêu cho cuộc sống cả nhà trong hai tháng rồi.
Nhưng nơi này sài tiền cũng là
không
cần tiết chế, thậm chí sa ngã
một
chút cũng được, dù sao
thì
sau bảy ngày tất cả mọi người trong tòa nhà
sẽ
chết, coi như
hiện
tại bọn họ ăn cơm thuê phòng ghi nợ với chủ nhà
thì
đến lúc đó cũng
không
có người đòi nợ.
Sau khi đoàn người hưởng thụ bữa tiệc lớn
đã
hơn chín giờ, bởi vì quán ăn cách chỗ ở
không
tính là xa, mấy người liền
đi
bộ tiêu thực.
Kết quả mới vừa vào ngõ hẻm, liền gặp được mấy người ở bên kia làm chuyện mờ ám.
Nhìn kỹ,
một
người trong đó người chính là khách thuê học sinh trung học cấp ba trong nhà bọn họ.
Chỉ là tình cảnh bây giờ của đứa
nhỏ
này chẳng có đặc sắc gì, cậu ta bị mấy người mặc đồng phục học sinh có bộ dáng như côn đồ
đang
đứng ôm bả vai.
"Ở bên ngoài mướn biệt thự ở còn
nói
mình
không
có tiền? Đừng hẹp hòi như vậy, bọn tôi cũng
đã
tới, cậu liền nhẫn tâm để bọn tôi tay
không
ra về sao?"
Ừ! Đầu năm nay
thì
bạo lực học đường
đã
bắt đầu đánh cướp tận nhà rồi sao?