Edit: babynhoxLúc trước
đã
kiểm tra kết án trước rồi, chẳng qua là chưa từng truy cứu nhiều về điểm quan trọng trong án mạng này.
Nhưng vào lúc này có cướp bóc ngoài đường phố, hơn nữa số lượng cực lớn, lại còn là vừa bắt cóc vừa tống tiền, tình tiết nghiêm trọng,
thì
không
phải là chuyện có thể
nói
hai ba câu răn dạy ngoài miệng nửa.
Cuối cùng người này
nói
bị
một
người
đi
xe máy cướp hai mươi vạn, những tên côn đồ này cũng chính là những người bị tình nghi đầu tiên.
hiện
tại tình huống căn bản
đã
dần lộ ra gần hết chân tướng, ban đầu cảnh sát định tính tội cướp bóc tài sản của mấy tên này vào mục vị thành niên.
Tuy hai mươi vạn này
đã
chứng minh được là của họ Trương, nhưng hai người bác của Ngô Việt lại có chút
không
cam lòng, dù tiệm kinh doanh cũng
không
lớn quá nhưng tiền kiếm được sống qua ngày cũng có dư.
Nhưng kể từ lúc có tiền hai người này chi tiêu xa xỉ, còn dính vào nghiện bài, cũng
không
đến nỗi thua phải cửa nát nhà tan nhưng là thường gian lận khấu trừ tiền lương của nhân viên, đánh cược cũng
không
nhỏ.
Đối với việc có thể là Ngô Việt có giấu tiền riêng trong tay càng canh cánh trong lòng hơn.
Nhớ ngày đó mẹ cậu ta
nói
lên treo cổ liền treo cổ, cũng
không
thể nào
không
tính toán cho đứa con trai duy nhất của mình đứng
không?
nói
không
chừng
đã
chừa
một
khoản tiền cho Ngô Việt, chờ cậu ta trưởng thành
thì
lấy dùng?
Nếu
không
thì
để tiền đó nuôi vợ bé cũng
không
thực tế?
Ở trong mắt hai người bác của Ngô Việt, cha mẹ cậu ta chết, mấy năm này ăn của bọn họ ở của bọn họ, mỗi tháng còn cho tiền sinh hoạt nuôi cậu ta.
Quay đầu lại thằng con lai này còn đề phòng bọn họ, tiền này trong tay Ngô Việt, giống như trực tiếp xẻo
một
miếng thịt sống từ
trên
người bọn họ.
Vì vậy lúc cảnh sát điều tra,
một
người hát
một
người đáp làm ra bộ dáng người lớn trong nhà vất vả tốn sức thế nào, mắng bọn côn đồ máu chó đầy đầu.
Đưa ra đủ loại bằng chứng đứa bé nhà bọn họ
đã
bị bắt nạt tống tiền như thế nào, tóm lại là thắm thiết đến
không
giống người
thật, làm như vậy chính là ổn định Ngô Việt để moi tiền trong tay cậu ta.
Sau khi cảnh sát điều tra xong, hai người
đang
chuẩn bị đưa bọn họ
đi, lại
không
chú ý lúc Ngô Việt phát
hiện
đầu bếp tới làm
đi
thẳng vào nhà bếp
đã
lộ ra
một
nụ cười lạnh.
Ngay sau đó bên trong liền truyền đến
một
tiếng hét thảm, cảnh sát bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa rút súng, vội vàng chạy vào liền thấy mặt của đầu bếp
không
còn chút máu đứng ở trước tấm thớt.
Chỉ quan sát thau thịt băm để làm nhân trước mắt: "Tôi, tôi định làm bánh nhân thịt, kết quả mới khuấy hai cái, liền thấy cái này."
Cảnh sát tiến lên,
rõ
ràng thấy bên trong thau thịt này nhô lên mấy ngón tay người.
Vốn
đang
định thu đội liền nghiêm túc, bác trai và bác
gái
của Ngô Việt thấy màn này
thì
khuôn mặt cũng
không
còn chút máu.
Vội vàng giải thích: "Chúng tôi
không
biết, cái này có ở đây từ lúc nào? Tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm của chúng tôi luôn làm rất tốt,
không
tin các người điều tra
đi, các người phải tin tưởng chúng tôi đó đồng chí cảnh sát."
Nhưng chuyện này đâu phải chỉ
nói
là nghe theo, vì vậy hai người bị còng tay trực tiếp dẫn về đồn cảnh sát.
Lúc đầu hai người bọn họ còn
nói
không
làm, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, với tư cách là chủ tiệm này
thì
trước mắt người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là hai người bọn họ, làm sao có thể tùy theo bọn họ?
Lúc ra cửa hai người nhìn thấy xung quanh tiệm
đã
có
không
ít người bu quanh, vốn là sắp đến lúc ăn trưa, trước đo bọn cướp bóc ầm ĩ cũng
đã
có
không
ít người vây xem rồi.
Lúc này thời gian ngắn như vậy, đầu bếp và hai nhân viên
đã
đi
ra ngoài
nói
chuyện trong phòng bếp cho người xung quanh nghe,
đã
có
không
ít khách từng ăn ở đây nghe được liền nôn tại chỗ.
Mặt của bác trai và bác
gái
Ngô Việt trắng bệch, lần này cho dù là rửa sạch nghi ngờ, cái tiệm này cũng
đã
xong rồi.
Chỉ sợ
một
phần vạn phần trăm,
thì
người khác nghĩ tới chuyện này cũng phải hoảng sợ, sao còn dám bước vào ăn cái gì, chỉ sợ phải đổi nghề kinh doanh cái khác, thậm chí muốn sang lại tiệm này cũng
sẽ
bị mất giá.
Bởi vì Ngô Việt bị đám côn đồ bắt tới, sau khi cảnh sát vào cửa cũng
không
rời khỏi tầm mắt của bọn họ, ngược lại tạm thời được loại bỏ nghi ngờ.
Ghi chép lời khai
một
chút liền được thả ra, sau khi trở lại biệt thự, chỉ thấy cậu ta
đi
ra ngoài ngắn ngủn hơn nửa ngày
thì
biệt thự
đã
tay đổi rất lớn rồi.
Khắp nơi tràn đầy phụ kiện đơn giản, có rượu sâm banh có thức ăn ngon còn có khí cầu đèn màu, mặc dù nhìn giống như vội vã trang trí, nhưng
rõ
ràng là người sắp xếp có gu thẩm mỹ
không
tệ,
không
khí cũng được làm nổi bật.
Từ trước đến nay nhà này đều làm cho cậu ta có cảm thấy đè nén tuyệt vọng, cả ngày tràn đầy những chuyện nhảm nhí, lập tức thay hình đổi dạng giống như được ánh mặt trời chiếu vào.
Ngô Việt phải thừa nhận, từ lúc cậu ta bắt đầu trở thành người mồ côi
thì
cuộc đời của cậu ta chưa từng có cảm giác như trút được gánh nặng như giây phút này. Cho dù là lúc cậu ta nguyền rủa gϊếŧ ba người kia.
Nhưng bây giờ cậu ta mới biết,
thì
ra là phá hủy những người cặn bã đó
thật
sự
chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi, thậm chí cũng
không
cần tìm cách lập mưu quá phức tạp, chỉ cần cho bọn họ
sự
hấp dẫn cùng mâu thuẫn, dựa vào tính tham lam của những người này
sẽ
tự tìm đường chết thôi.
Cũng giống như
cô
nói
vậy, căn bản
không
cần thiết cũng phải tự kéo mình theo.
Lúc này người trong nhà nhìn thấy cậu ta trở lại, đều cười kêu cậu ta
đi
qua.
cô
Khâu dẫn cậu ngồi
trên
ghế sa lon,
cô
Thôi bên cạnh đưa cho cậu dĩa thức ăn ——
"Đói bụng chưa? Mau ăn mau ăn! Chị Chúc mời khách, đặt món ở khách sạn năm sao bên ngoài đem đến đó."
một
bàn đầy thức ăn điểm quả
thật
rất sang trọng, hải sản thịt bò bít tết món ngọt toàn bộ là những món ăn cao cấp mà bình thường bọn họ
không
thể dùng, thậm chí còn có
một
con heo sữa quay da giòn.
Cậu ta,
cô
Khâu còn có tiểu Minh, cùng với
cô
Thôi, bắt đầu từ ngày hôm qua được thay hình đổi dạng, đổi lại
một
bộ quần áo và cắt tóc gọn gàng sáng sủa.
Vào lúc này lần lượt đan xen ly rượu với nhau, mấy người bọn họ sống trong căn biệt thự bị áp lực lâu dài này làm cho mặt xám mày tro tê liệt cả người,
hiện
tại giống như bản thân
đã
vượt qua mơ ước mà chỉ có thể khát vọng theo khuôn mẫu kia vậy.
Trước kia ba người bọn họ đều
không
xem như là có quan hệ tốt, mặc dù ở cùng
một
chỗ lâu như vậy, cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi. Nhưng bây giờ khi bước vào cánh cửa này, dù biết người bình thường bất mãn
không
thể tiếp nhận quỷ hồn, nhưng lại có loại cảm giác an tâm khi về nhà.
Trong vòng hai ngày
đã
giải quyết những thứ người cặn bã kéo cuộc đời của bọn họ biến thành địa ngục, theo lý cũng nên ăn mừng
một
bữa.
Nhưng Lý Lập và Uông Bội hoàn toàn
không
thể hiểu được cái lý lẽ này rồi.
Lúc ban ngày Chúc Ương sai Lục Tân ra ngoài làm việc, sau đó sai bọn họ
đi
mua rượu và thức ăn, mua các loại phụ kiện hoa cỏ trang trí
thì
hai người cũng bối rối.
Chị
gái
này,
cô
có còn nhớ
rõ
tối nay là đêm đòi hồn
không?
cô
còn có tâm trạng tổ chức tiệc?
Quả
thật
lúc đó Chúc Ương đắc chí
nói
cho bọn họ biết: "Tôi biết
một
khi tới đêm đòi hồn
thì
lợi thế về tố chất cơ thể của chúng ta cũng
không
tồn tại."
"Nhiều quỷ như vậy, tôi cũng
không
thể bảo đảm có thể sống qua tối nay hay
không."
"Nhưng nếu là phải chết, bà đây cũng phải chết dưới ánh nến và hoa tươi. À đúng rồi, trước đó tôi có mua mấy cái túi xách Gucci, ai trong các người
đi
lấy giấy viết dán lên đó, để dùng cái túi đó đựng thi thể của tôi. Tôi mới
không
cần nằm trong mấy cái túi đen xì giống các người đâu."
Lúc này mà
cô
còn bất mãn oán trách điều kiện có hạn, thời gian có hạn, nếu
không
cô
có thể làm được tốt hơn.
Hai người Lý Lập và Uông Bội cũng bị lá gan sắt thép và cố chấp vẻ ngoài của người này làm cho có chút bối rối.
Đợi đến lúc Lục Tân làm xong việc trở lại, bọn họ vốn còn muốn than thở với
anh
hai câu, nhưng thấy
anh
trở lại cũng
không
thay đổi nét mặt mà lại hưởng thụ rượu và thức ăn ngon, còn khen Chúc Ương chọn mùi vị
không
tệ.
Hai người có chút nghi ngờ bản thân mình, ngay sau đó cũng cảm thấy nếu là phải chết
thì
không
bằng trước lúc này cứ hưởng thụ
một
bữa
thật
tốt, liền vung bả vai bắt đầu đắm chìm trong bữa tiệc.
Chờ mọi người ăn uống no đủ, lúc ngồi vây quanh
trên
ghế sa lon
nói
chuyện, Chúc Ương mới nhớ tới việc để Lục Tân
đi
giành tiền lại.
Mặc dù
không
bao lâu nửa
thì
những người này liền biến thành quỷ, nhưng có thể hi vọng và hưởng thụ những thứ có thể thỏa mãn và bình yên trước khi
không
biết gì nửa cũng tốt.
Liền lấy tiền đặt ở trước mặt
cô
Thôi,
nói
: "Đây là hai mươi vạn, cũng coi như là phí tổn thất tinh thần mà tên đeo bám kia
đã
quấy rối
cô
trong hai năm
đi, chờ mọi chuyện qua
đi
thì
sử dụng, sau này đừng chịu thiệt dâng hiến cho người khác nửa, sống cho
thật
tốt
đi."
Lại trả quyển sách kia lại cho Ngô Việt: "Đây là đồ của cậu, sau này cũng đừng dùng nửa, người ở trong cuốn sách này,
không
có
một
ai có tư cách để cho người tốt cùng đền bù mạng với bọn họ."
Lại sờ sờ đầu tiểu Minh nhưng
không
có lên tiếng.
Mắt nhìn thời gian
đã
sắp đến mười hai giờ, Ngô Việt và
cô
Thôi nhìn thứ thả ở trước mắt mình nhưng
không
có động đến.
Nhất là Ngô Việt, thậm chí cậu ta còn đẩy sách lại cho Chúc Ương: "Chị giữ
đi,
sẽ
giúp được chị."
Chúc Ương ngay thẳng
nói
máu của mình
không
có linh lực,
cô
thừa nhận vừa bắt đầu biết quyển sách này có thể là đạo cụ
thì
cũng từng chú ý đến, nhưng phải dùng mạng để làm giao dịch
thì
xin miễn cho kẻ bất tài
cô
đây.
đang
định từ chối, ngẩng đầu lại phát
hiện
hơi thở cả người của Ngô Việt
đã
hoàn toàn khác rồi,
không
có cảm giác hèn yếu ngượng ngùng nửa, ngược lại có loại lặng lẽ đen tối làm cho thời gian lắng đọng.
Cậu ta cười
nói: "Lần này tôi cảm thấy rất thỏa mãn, đây là thứ chị nên có được."
Chúc Ương sửng sốt, trong lòng liền toát ra
một
suy đoán to gan,
cô
Thôi bên cạnh liền mở miệng cười
nói
: "thật
ra
thì
chị
không
phải người đầu tiên từng giúp đỡ chúng tôi."
"Lặp lại nhiều lần như vậy, cũng
không
phải là
không
có gặp được người tốt, mặc kệ là xuất phát từ ý tốt hay là vì mục đích gì khác, hoặc là tính toán gì khác, cuối cùng vẫn cam chịu
sự
đùa bỡn của trò chơi."
Trò chơi? Trong miệng những người NPC quỷ còn chưa chết này
đang
nói
trò chơi, điều này làm cho tất cả người chơi cảm thấy kinh dị.
Tiếp theo là
cô
Khâu mở miệng
nói
: "Có điều người mưu mô
sẽ
không
thật
sự
lo lắng đến kết quả của bọn tôi, người thiện lương lại dễ dàng bị cảm giác tội lỗi làm cho mệt mỏi."
"cô
Chúc,
cô
là người đầu tiên biết
rõ
là vô dụng, nhưng vẫn dẫn chúng tôi bước tới kết cục mà khi chúng tôi còn sống
đã
từng khát vọng.
thật
sự
cám ơn
cô!"
cô
Chúc
không
phải là
một
người tinh tế,
trên
thực tế
cô
so đa số người chơi
thì
chính là tính tình thô bạo tùy hứng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có
cô
khiến cho bọn họ khi còn là người thay hình đổi dạng từ trong tim lẫn bề ngoài, dùng cách mà
trên
thực tế bọn họ đoàn kết lại cũng có thể thành công thay đổi kết cục của bọn họ.
Liền giống như
không
có chuyện chết chóc này
thì
tạm thời ngày mai
thật
sự
là
một
ngày mới.
Đáng tiếc bọn họ đều là oan hồn bị trói buộc trong căn nhà nàt, chỉ có thể chào đón
một
nhóm lại
một
nhóm người chơi, trí nhớ bị lần lượt lặp lại nhiều lần, đợi đến buổi tối ngày thứ bảy
sẽ
hồi phục.
Mà trong nhiều người chơi như vậy, có thể kích động toàn bộ câu chuyện là ít lại càng ít, đa số từ ngày đầu tiên liền an phận giữ mình chờ đợi ngày thứ bảy, kịch bản nhàm chán lặp lại
một
lần lại
một
lần.
cô
Khâu
nói
xong để ly rượu trong tay xuống, bây giờ
đã
không
cần Chúc Ương nhấn mạnh, cũng
đã
biểu
hiện
cái hơi thở người đẹp tự tin mạnh mẽ, mà
trên
người
cô
Thôi có thêm loại phong cách xinh đẹp mê hoặc lòng người.
cô
Khâu dắt tay tiểu Minh,
nói
một
câu: "Trời mới biết trước kia còn sống tôi
đã
rất muốn chặt tên kia thành tám khúc, lần này rốt cục như nguyện."
cô
Thôi cũng đứng lên: "Trước khi chết
không
cắt đứt quan hệ với người nhà cũng vẫn là tiếc nuối của em."
Ngô Việt liền
nói: "Tôi cũng
không
nghĩ tới
một
lần đối phó mười mấy người quá đơn giản như vậy."
nói
xong ba người liền trở về phòng của mình, chờ đợi chuyện sắp đến, kết quả trong lòng tất cả mọi người hiểu mà
không
nói.
Bốn người chơi hai mặt nhìn nhau,
thật
không
nghĩ tới
sẽ
như thế này, mặc dù Chúc Ương nửa là suy đoán nửa là muốn bản thân dễ chịu, thao tác các loại cưỡng ép thay đổi lập trường của NPC người bị hại và làm hại người khác.
Mặc dù kết quả
không
như ý, nhưng ít nhất suốt quá trình
cô
đều dễ chịu cũng
không
có tiếc nuối, những người này còn chưa chết, đột nhiên từng người như tỉnh lại đều biết mình sắp chết tự sắp xếp tất cả.
Điều này làm cho
cô
có chút lúng túng đó.
Ngay sau đó cái gương trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng vang thùng thùng thùng, làm bọn người Lý Lập giật mình.
đi
theo tiếng vọng,
thì
ra là bà chủ lúc trước bị Chúc Ương nhốt
không
nhúc nhích cũng
không
cách nào
hiện
hình được, vào lúc này lại tự mình
hiện
ra, vừa đập gương vừa dùng ánh mắt
âm
u nhìn bọn họ ——
"Hắc hắc hắc! Con quỷ
nhỏ,
nói
tối nay để cho tao gặp chồng tao mà mày nuốt lời. Mày
không
để cho tao gặp, tao
sẽ
mình ra ngoài."
Sức lực
nói
qua gương càng điên cuồng, làm cho người ta cảm thấy
một
giây kế tiếp gương này cũng
sẽ
bị đập bể.
Lý Lập và Uông Bội lui về phía sau hai bước, kẻ hung thần ác sát lại có tính cách cứng ngắc điên cuồng này có chút hù dọa bọn họ.
Chúc Ương lại
đi
lên phía trước,
không
hề nghĩ ngợi lấy
một
lá bùa nhét vào trong miệng bà chủ ——
Bà chủ nhà lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Chúc Ương
đã
cảm nhận được
rõ
ràng là đối phương
đã
mạnh hơn
không
ít trước đây, mặc dù lá bùa nhét vào vẫn có tác dụng, nhưng cũng
không
có hiệu quả thảm thiết như lần đầu sử dụng.
Mà
cô
cũng
không
thèm để ý,
nói
với bà chủ
đang
lăn lộn than vãn trong gương: "Ra ngoài sao, bà ra ngoài thử tôi xem, cảm giác tẩy rửa miệng sảng khoái
đang
chờ bà đấy, có tin mỗi lần bà há mồm đều bị nhét vào hay
không?"
Bọn Lý Lập thấy người này đến đêm đòi hồn còn như vậy,
không
chút để ý đến những quỷ hồn này, nhưng cũng
không
có lạc quan như trước.
Bởi vì bọn họ biết
rõ
giá bùa chú, người mới dù có giàu
thì
có thể mua được mấy tờ? Có lẽ Chúc Ương cũng
không
còn nhiều hàng tích trữ lắm.
Nếu như bọn họ biết Chúc Ương có hai lá nhưng
đã
sử dụng hết rồi, chắc là
sẽ
đau lòng hơn.
Ngay lúc này, tiếng chuông báo vừa vang lên, thời gian là mười giờ tối, chính là lúc bắt đầu tình tiết gϊếŧ người.
một
giây trước mấy người chơi còn ở phòng khách,
một
giây kế tiếp liền xuất
hiện
ở phòng ngủ, mà cửa phòng ngủ
đã
khóa, có làm thế nào cũng
không
mở ra được.
Giờ Chúc Ương mới hiểu được
thì
ra là
nói
đêm đòi hồn
không
chạy thoát được là có chuyện như vậy, cho dù
đang
ở chỗ nào chỉ cần đến giờ
thì
bạn
sẽ
phải xuất
hiện
ở trong phòng.
Lý Lập khẩn trương lau mồ hôi, sau đó
nói
với ba người: "Chờ thời gian vừa đến
thì
có thể mở cửa ra, chúng ta liền chạy, cẩn thận trước mặt, cẩn thận cầu thang, chú ý xung quanh."
"Quỷ hồn bị trói buộc trong căn nhà này, chỉ cần có thể đột phá quỷ cản đường, chạy ra bên ngoài biệt thự, chúng ta coi như qua cửa rồi."
"Đơn giản như vậy?" Chúc Ương
nói.
"Giản, đơn giản? Đại tiểu thư à,
cô
đếm xem có bao nhiêu ma quỷ trước
đi
rồi hãy
nói."
Quả
thật
hiện
tại bọn họ
đã
mất
đi
lợi thế về thế chất
thì
không
thể cứng rắn dùng giá trị sức mạnh bới quỷ, chuyện có thể làm chính là chạy nhanh
một
chút, nhưng nhiều quỷ như vậy, chỉ sợ
một
người bị
một
con quỷ quấn chặt
thì
dù khoảng cách từ căn phòng này tới bên ngoài biệt thự có ngắn đều nguy hiểm trong từng bước
đi.
Sau đó bọn họ
không
nói
gì, bởi vì bên ngoài
đã
truyền đến từng đợt tiếng vang.
Có tiếng thét chói tai đau khổ của
cô
Khâu, tiếng hoảng hốt giãy giụa của
cô, từng tiếng động quỷ dị trong phòng Ngô Việt.
Giống như
đang
quay về đúng nội dung vỡ kịch bi thảm vậy, điều này làm cho mọi người vừa mặc sức hưởng thụ bữa tiệc nghe thấy cũng
không
chịu được, đồng thời cũng có loại cảm giác mệt mỏi.
Có lẽ giống như lời
nói
của
cô
Khâu,
không
phải là
không
có người tốt muốn tới giúp bọn họ, nhưng đều bị loại cảm giác mệt mỏi này kéo ngoài, cũng giống như
sự
tự trách với cảnh
không
may cả nhà thầy Chu ép mình phải lui bước?
Qua khoảng nửa tiếng, rốt cục cửa phòng truyền đến
một
tiếng kêu vang giòn, báo hiệu bắt đầu chạy trốn.
Lý Lập chợt mở cửa, sau đó liền hít sâu
một
hơi.
Chỉ thấy ngoài cửa là chồng của
cô
Khâu, tên đàn ông
đã
bị xay thành thịt vụn kia
đang
cầm dao phay đầy thù hận u ám
đang
nhìn chằm chằm bọn họ.
trên
người của
hắn
ta đều là đường vân
nhỏ
hẹp, rậm rạp chằng chịt
không
đếm xuể, giống như là thịt nát được gom lại vậy.
Chỉ thấy người đàn ông cười ác độc nhấc dao lên,
đang
chuẩn bị chém xuống ——