Chương 45: Chú À, Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm

Tôi chột dạ nhìn anh ta, áy náy cười, hỏi : “Chú à, vừa rồi tôi không làm ra chuyện mất mặt gì chứ?”

Đôi mắt phượng hẹp dài của anh ta nhíu lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, cười lạnh nói : “Nếu chuyện mất mặt mà em nói là sàm sỡ tôi thì em đã làm rồi đó.”

“……….” Tôi xấu hổ che mặt.

Cánh tay dài của anh ta duỗi ra chống ở đầu giường bệnh, âm trầm nhìn tôi : “Làm sao, không dám nhìn tôi nữa à?”

Không khí xung quanh lạnh như sắp đóng băng, tôi bỏ tay che mặt ra, ủy khuất bĩu môi : “Chú à, tôi xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Hả?” Anh ta lạnh lùng cười, nhếch mày hỏi : “Em định chịu trách nhiệm thế nào?”

Tôi xấu hổ nhìn anh ta, lẩm bẩm một câu : “Hay là……lấy thân báo đáp.”

Mắt phượng hắn híp lại, ngón tay mạnh mẽ búng trán tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi nói : “Em còn nhỏ như vậy, nói nhảm cái gì đấy!”

Tôi ủy khuất che trán mình : “Tôi đâu có nói bậy, lần đầu tiên gặp mặt không phải anh nói tôi là của anh sao?”

Anh ta cứng đờ, xụ mặt dạy dỗ tôi : “Đó là để lừa đảo đám lưu manh kia. Em tỉnh táo như vậy xem ra không sao rồi, mau dậy về nhà thôi.”

Triệu Na bị Mộ Dung Tuyệt bỏ lại trong xe, lúc chúng tôi quay trở lại xe cô ấy vẫn còn chưa tỉnh, nếu cứ như vậy đưa cô ấy về Triệu gia khẳng định lại bị cha mẹ mắng một trận.

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một chai nước khoáng lạnh từ trong ngăn mát trên xe, mở nắp rồi hất nước lên mặt Triệu Na.

"A…….lạnh quá…….Vi Vi? Sao cậu lại hắt nước vào tớ?" Triệu Na buồn ngủ lau nước trên mặt, bất mãn nói.

"Mình không dùng nước hắt cậu thì cậu có thể tỉnh không?" Tôi đưa cho cô mấy tờ khăn giấy, bảo cô ấy lau mặt : "Tối nay có chuyện gì mà lại chạy đến hộp đêm uống rượu cùng bọn Lý Thiên Hữu, lại còn uống nhiều như vậy?”

Cảm xúc của Triệu Na nháy mắt trầm xuống, vừa dùng khăn giấy lau nước trên mặt vừa hời hợt trả lời : "Không có gì, chỉ là bị cha mẹ mắng một trận thôi, đúng lúc Triệu Văn lại gọi điện bảo tớ ra ngoài chơi, tớ liền đi, không cẩn thận nên uống nhiều.”

Tôi cười lạnh : "Tớ còn đang suy nghĩ làm sao cậu lại ở cùng với bọn họ, thì ra là như vậy…....Na Na, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra tối nay không?”



"Có chuyện gì xảy ra sao?" Với lại, sao tớ lại ở trong xe? Mộ Dung tiên sinh? Sao hai người lại ở bên nhau?" Triệu Na nghi hoặc nhìn tôi và Mộ Dung Tuyệt.

Tôi không giấu giếm cô ấy chuyện tối nay, kể lại sau khi cô ấy uống say gọi cho tôi, cả chuyện xảy ra trong phòng bao cũng nói ra, Triệu Na không ngốc, rất nhanh liền nhận ra Triệu Văn lợi dụng mình chuyện này, thần sắc Triệu Na phức tạp trầm mặc một lúc lâu, cười khổ nói : "Bình thường ở nhà nó luôn thích dùng chút thủ đoạn để cha mẹ hiểu lầm tớ, tớ cũng chỉ nghĩ rằng đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa chị em trong nhà, không có tổn hại gì, không ngờ nó còn lợi dụng tớ như vậy, càng không nghĩ tới nó lại nhẫn tâm như vậy, thế mà tính kế cậu cùng bọn Lý Thiên Hữu.”

"Hiện tại cậu đã biết cô ta là loại người gì, sau này phải cẩn thận nhiều hơn." Tôi nhắc nhở cô ấy.

Triệu Na áy náy nhìn tôi : "Vi Vi, may mà cậu không sao, nếu không cả đời tớ cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.”

“Được rồi, tớ đây không phải là không có chuyện gì sao?”

"Nhưng cũng phải nói thật, cũng mệt cậu thông minh, lừa Lý Thiên Hữu gặp quỷ, nếu không có thể cậu sẽ chịu thiệt……..." Vẻ mặt Triệu Na sợ hãi.

Tôi nháy mắt : "Ai bảo mình nói dối? Mình thực sự nhìn thấy một ma nữ!”

Triệu Na giật mình : "Có phải cậu hoa mắt không? Trên thế giới này làm gì có ma chứ?”

Không đợi tôi trả lời, Mộ Dung Tuyệt ngồi ở ghế lái đột nhiên mở miệng nói một câu : "Có vài thứ, không phải không nhìn thấy thì nó không tồn tại. Tô Vi, tôi tin là em đã thấy.”

Không ngờ anh ta còn có thể nói ra câu này, tôi hơi sửng sốt một chút.

Triệu Na cắn môi nói : "Nói như vậy, tớ cũng tin tưởng cậu. Vi Vi, lúc ấy cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy ma nữ kia, cũng may cô ta không làm tổn thương cậu.”

Trong lòng tôi cũng run run : "Đúng vậy. Nhìn dáng vẻ của cô ta hẳn là chết oan, cô ta còn nhìn tớ cầu xin giúp đỡ, bảo tớ giúp cô ta.”

Mộ Dung Tuyệt quay đầu qua nhìn tôi : “Em định giúp cô ta?”

Tôi gật gật đầu : "Cô ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng tôi, giúp tôi cản được mấy người Lý Thiên Hữu. Hơn nữa, tôi thấy cô ta hình như rất hận Lý Thiên Hữu, không chừng là bị hắn hại chết.”

Nếu tra ra thân phận nữ quỷ kia, phát hiện cô ta thật sự bị Lý Thiên Hữu hại chết, tôi nhất định phải đưa hắn ra trước công lý, bọn họ tính kế tôi như vậy sao tôi có thể dễ dàng buông tha bọn họ!



Mộ Dung Tuyệt đưa Triệu Na về nhà trước, lúc Triệu Na xuống xe, tôi nói với cô ấy rằng bọn Triệu Văn không chừng còn bị cảnh sát đưa về đồn, sau khi vào nhà thì hãy giả bộ không biết gì hết, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

Sau đó, Mộ Dung Tuyệt đưa tôi về nhà, xe hơi dừng ở trước cửa biệt thự Tô gia.

“Chú à, tối nay phải cảm ơn chú rồi.” Tôi nhìn Mộ Dung Tuyệt, chân thành cảm ơn anh ta.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khiến quanh người anh ta nhuộm ánh hào quang nhàn nhạt, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhấc lên, lạnh lùng nói : "Tối nay là em may mắn, sau này phải thông minh một chút.”

“Tôi biết rồi." Người xa lạ trong điện thoại bảo tôi đi đón Triệu Na, tôi không hề phòng bị mà đi, quả thật quá sơ suất.

Tôi mỉm cười với anh ta : "Vậy tôi về đây, bai bai.”

Tôi xuống xe, đột nhiên lại nghe thấy anh ta gọi tên tôi, quay đầu lại đối diện với đôi mắt thâm thúy u ám của anh ta : "Sau này gặp phải chuyện này cũng nhớ phải nhờ tôi giúp đỡ đấy.”

Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên giống như dòng nước ấm áp thoáng cái chạm nhẹ vào trái tim tôi, tôi nắm chặt túi xách, tươi cười nói : "Được, thưa chú.”

Mộ Dung Tuyệt, tôi mặc kệ anh là ai, từ giờ khắc này trở đi, tôi sẽ coi anh là người bạn đáng tin tưởng nhất của mình.

Cất bước đi vào Tô gia liền thấy Tô Mộng Kỳ xuất hiện trên cầu thang, trong mắt đầy ý cười nói : "Chị ơi, chị về sớm như vậy sao? Em còn tưởng chị muốn chơi cùng bọn Lý Thiên Hữu một lát.”

Tôi liếc cô ta một cái : "Cô cũng về sớm ha, tôi còn tưởng cô còn muốn chơi với Lâm Tử Hạo thêm chút nữa.”

Hai má cô ta đỏ lên, nhẹ giọng nói : "Chị ơi, chị có thể giúp em giữ bí mật được không, đừng nói cho cha mẹ biết chuyện của em và anh Tử Hạo? Chị yên tâm, em cũng sẽ giữ bí mật chuyện chị chơi đùa với bọn họ.”

Giữ bí mật? Thật buồn cười.

Tôi tiến đến bên tai cô ta, lạnh lùng nói : "Nếu cô nguyện ý giữ bí mật cho tôi thì sẽ không báo cảnh sát.”

Cô ta cả kinh, nhưng rất nhanh đã trấn định lại : "Chị ơi, chị nói cái gì vậy, sao em có thể báo cảnh sát chứ?”

Tôi cười lạnh : "Cô có làm hay không trong lòng cô tự biết. Tô Mộng Kỳ, cô cho rằng báo cảnh sát hủy hoại thanh danh của tôi, còn cô có thể đứng ngoài cuộc sao? Chỉ cần mấy người Lý Thiên Hữu vừa mở miệng sẽ khai cô ra. Thông minh là tốt, nhưng tôi cũng khuyên cô nên giữ lại một chút cho bản thân mình, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy.”