Chương 48: Tô Vi, Con Mẹ Nó Cô Điên Rồi Sao

Diệp Tử Ngạn bảo thư ký gửi tới tình hình kinh doanh của các cửa hàng, sau đó chọn ra vài cửa hàng kinh doanh tốt nhất đưa cho tôi, tôi không hề ngại ngùng mà nhận lấy, tự mình chọn hai cửa hàng trong đó, một cửa hàng ở gần trường tôi, một cửa hàng ở trung tâm thành phố.

Ông ngoại cười nói : "Sau này mỗi thứ bảy hàng tuần cháu không chỉ phải đến học giám định ngọc thạch với ta mà còn phải học cách quản lý công ty với cậu đó.”

Diệp Tử Ngạn cũng cười nói : "Vi Vi, cậu chọn cho cháu hai quản lý đáng tin cậy trước, để bọn họ giúp cháu điều hành cửa hàng, trước khi tốt nghiệp đại học, mỗi tháng cháu chỉ cần phụ trách việc chia cổ tức là được.”

Kiếp trước tôi bỏ dở học hành nhiều năm như vậy, quản lý gì đó tôi cũng chưa từng học qua. Vì vậy tôi rất biết ơn và chấp nhận sự sắp xếp của bọn họ.

Cùng ông và cậu ăn cơm xong, trò chuyện một lát tôi liền rời đi.

Tài xế nhà họ Diệp là chú Cao đưa tôi về, tôi bảo chú lái xe đến võ quán Tứ Hải, tôi và Mộ Dung Tuyệt đã hẹn nhau ba giờ chiều ở đây luyện tập quyền Anh.

Tôi xuống xe cách võ quán một đoạn, vừa định đi vào thì đột nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi tôi : "Tô Vi!”

Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở ven đường, trong xe là Lý Thiên Hữu và một người phụ nữ ăn mặc hở hang, ánh mắt Lý Thiên Hữu âm u nhìn chằm chằm tôi nói : "Không ngờ còn gặp cô ở chỗ này, lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Tôi mặt không đổi sắc nói : "Xe của Lý đại thiếu gia, tôi cũng không dám ngồi loạn, chuyện tối hôm đó đã khiến tôi nhớ kỹ.”

Người phụ nữ ăn mặc hở hang kia khinh miệt nói : "Cô còn không mau đi lên, Lý thiếu gia cho cô lên xe là để ý tới cô, cô đừng có cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!”

Tôi cũng không thèm nhìn người phụ nữ kia mà nhìn Lý Thiên Hữu, trào phúng nhếch môi : "Ôi, Lý thiếu gia, khẩu vị của anh từ khi nào trở nên kém như vậy?”

“Tiện nhân, cô dám mắng tôi?” Người phụ nữ kia tức giận đến gương mặt vặn vẹo.

Tôi cười lạnh : "Lý Thiên Hữu, quản người phụ nữ của anh cho tốt, đừng để người ta sủa bậy, khó nghe chết mất.”

Sắc mặt Lý Thiên Hữu rõ ràng lộ ra vẻ xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn cô gái kia, rống lên : “Cút!”

"Lý thiếu gia, anh làm sao vậy, không phải anh gọi điện bảo em đi cùng anh sao? Sao đột nhiên anh lại đuổi em đi, anh để ý con bé miệng còn hơi sữa kia sao? Dáng người nó có chỗ nào có thể so được với em chứ?" Người phụ nữ kia vừa hờn dỗi nói vừa cố ý ưỡn ngực ra, bộ ngực trắng trẻo căng tròn dường như sắp nhảy ra khỏi chiếc áo hở hang mà cô ta mặc.



Lý Thiên Hữu trước kia rất thích chiêu này, nhưng hôm nay hắn có chuyện quan trọng muốn nói với Tô Vi nên nào có tâm tình tán tỉnh phụ nữ, vì thế hắn liền giơ tay lên tát cô ta một cái, quát : "Bảo cô cút thì cút mau, nếu không ông đây sẽ khiến cô đẹp mặt.”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, che má, khóc lóc bước xuống xe, lúc đi ngang qua trước mặt tôi còn hung hăng trừng mắt lườm tôi cứ như thể tôi vừa cướp mất người đàn ông của cô ta vậy.

Đúng là thần kinh. Truyện được đăng tại d t r u y e n

Tôi không để ý tới hắn ta nữa, bước đi về phía võ quán.

“Tô Vi, cô đứng lại đó cho tôi!” Lý Thiên Hữu xuống xe, nhanh chân đuổi theo cản đường đi của tôi, ánh mắt hung tợn nhìn tôi chằm chằm, nói : "Theo tôi lên xe, tôi có chuyện muốn hỏi!”

"Có chuyện gì cứ nói luôn ở đây đi !" Hắn ta không phải là người tốt, tôi không muốn ở một mình với hắn ta.

"Nơi này người đến người đi không tiện nói chuyện, theo tôi lên xe!" Lý Thiên Hữu nắm cổ tay tôi, mặt âm trầm kéo tôi về phía xe hắn.

Tôi không khỏe mạnh như hắn ta nên bị kéo đi lảo đảo, nhìn chằm chằm bóng lưng trước mắt, lửa giận trong lòng bốc lên, tôi nghiến răng nói : "Lý Thiên Hữu, mẹ anh không dạy anh đối xử với con gái phải lịch sự nhẹ nhàng sao?”

Vừa dứt lời, tôi đạp mạnh vào thắt lưng hắn ta, hắn ta bị tôi đá đau kêu gào thảm thiết, tức giận mắng tôi : "Tô Vi, con mẹ nó cô điên à? Tôi chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, cô có cần phải ra tay nặng như vậy không?”

“Anh nên cảm thấy may mắn sức lực của tôi không lớn, nếu không một cước này không đạp anh bay ra ngoài thì tôi không phải Tô Vi !”

"Cô………"

“Tôi cái gì mà tôi? Nếu anh có chuyện muốn nói thì nhẹ nhàng mà mời, nhìn dáng vẻ thâm cừu đại hận của anh tôi còn tưởng anh muốn ăn tươi nuốt sống tôi đấy!”

Lý Thiên Hữu đau đớn xoa xoa thắt lưng, oán hận nói : "Bỏ đi, không so đo với cô nữa, coi như ông đây xui xẻo.”

Tôi đứng khoanh tay, nhìn xung quanh không có ai, lạnh lùng nói : "Bây giờ không có ai, anh có gì thì mau nói đi.”

Hắn thấy tôi kiên trì không lên xe đành phải buông tha, bước tới gần tôi hai bước rồi hạ thấp giọng nói : "Tôi hỏi cô, có phải cô đã biết gì không?”



"Ý anh là sao? Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

"Cô…….” Sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt hung ác, cắn răng nói : "Đừng giả ngu với tôi, nữ quỷ tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?”

Hả, kẻ trộm chột dạ rồi, nhanh như vậy đã tìm tới cửa. Tôi tức giận nói : "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?" Chính là có một ma nữ người đầy máu tươi đi theo phía sau anh, ánh mắt cô ta nhìn anh giống như nhìn kẻ thù gϊếŧ cha vậy, Lý Thiên Hữu, anh phải cẩn thận một chút, tôi thấy hình như cô ta là oan quỷ đến báo thù.”

"Cô bớt hù dọa người khác đi, tôi chẳng làm chuyện gì khuất tất cả. Hơn nữa, trên đời này lấy đâu ra ma quỷ, khẳng định là cô nói bậy!”

Tôi lạnh lùng cười : "Có phải nói bậy hay không tự anh biết rõ. Lý Thiên Hữu, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, nữ quỷ kia là phụ nữ mang thai, chiếc bụng kia còn dính máu thịt bầy nhầy, nhìn qua hình như là do xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.”

Thân người hắn ta chấn động, trên mặt toát ra vẻ kinh hoảng rõ ràng, nói chuyện lắp bắp : "Tai….tai nạn xe cộ? Cô.....có phải cô thấy rồi không?”

Trong lòng tôi nhảy dựng, kỳ thật tôi chỉ cố ý nói như vậy để thăm dò hắn, không ngờ hắn ta thật sự để lộ chân tướng. Cái chết của người phụ nữ mang thai kia quả nhiên có liên quan đến hắn.

"Tô Vi, tôi hỏi cô đấy, có phải cô nhìn thấy rồi không?" Lý Thiên Hữu thấy tôi không nói lời nào, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, biểu tình trên mặt vừa điên cuồng vừa sợ hãi, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người vậy.

Tôi bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ : "Anh buông tôi ra!”

“Hôm nay nếu cô không nói rõ ràng đừng hòng tôi thả cô đi! Vẻ mặt hắn điên cuồng, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay tôi, bóp đến xương tay tôi đau đớn.

Tôi âm thầm nghiến răng, đang muốn đạp hắn một cước thì đột nhiên một cánh tay duỗi tới, túm lấy cổ áo sau của Lý Thiên Hữu dễ dàng nhấc hắn lên rồi mạnh mẽ ném hắn sang một bên.

Lý Thiên Hữu đυ.ng vào thùng rác thiếu chút nữa té ngã, chật vật lắm mới bám vào thùng rác đứng vững thân mình, hắn xông tới người mới đến giận dữ quát : "Mẹ kiếp, mày là ai mà dám xen vào việc của người khác!”

Mộ Dung Tuyệt mặc áo sơ mi đen và quần âu cùng màu, chân đi đôi giày Martens màu nâu, khi anh ta cởi âu phục thì thiếu đi vài phần nho nhã mà thêm vào vài phần khí phách lãnh khốc, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, khí thế oai phong giống như một thanh kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ khiến cho người khác không dám lại gần.

Anh ta cất bước, tiêu sái tự nhiên chắn trước người tôi giống như vương giả cao cao tại thượng, khinh thường nhìn Lý Thiên Hữu, môi mỏng nhếch lên, thanh âm lạnh băng, nói : "Cậu chính là nhị thiếu gia không nên thân của Lý gia, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lý Thiên Hữu bị khí thế cường đại của Mộ Dung Tuyệt đè ép, không khỏi có chút chột dạ, nhưng ngẫm lại từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua đối phương nên đoán chừng đối phương chỉ là nhân vật nhỏ không có danh tiếng, lập tức lấy lại tinh thần, hừ lạnh nói : "Nếu đã biết Lý gia thì cũng biết chú tôi có chức vụ gì, thức thời thì mau chóng quỳ xuống nhận sai cho ông, ông đây sẽ không so đo nữa, nếu không ông sẽ khiến mày không còn răng mà ăn cơm!”