Quyển 1 - Chương 4: Nam thần vườn trường (3)

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ sâu xa, hắn biết nếu không xử lý đàng hoàng sẽ bị gắn cái nhãn bắt cá hai tay ngay, hắn nóng lòng muốn khôi phục lại hình tượng của mình: “Lưu Vãn, anh cũng bạn học Liễu chỉ là bàn một ít việc trong hội học sinh, giữa tụi anh không có gì cả.”

Sắc mặt Liễu Thi Hàm sau khi nghe “bạn học Liễu” lập tức trầm xuống, không phải Tần Triệt lúc nào cũng gọi cô là Thi Hàm sao?

Cố Thiển Sanh trông thấy biểu tình Liễu Thi Hàm cứng ngắc lại càng vui vẻ, ngoài mặt vẫn ra vẻ đóa hoa trắng nhỏ đáng thương: “Có thật không? Lúc nãy anh và cậu ấy đứng gần thân mặt như vậy, em còn tưởng rằng……”

Thật ra vừa rồi Tần Triệt chỉ để tay lên vai Liễu Thi Hàm, vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng Cố Thiển Sanh lại tỏ vẻ rộng lượng bỏ qua, lúc này ngược lại bọn hắn mới là kẻ làm chuyện mờ ám.

Tần Triệt thâm tình nắm lấy tay của Cố Thiển San: “Xin lỗi, Lưu Vãn, là anh vô ý. Em có thể tha thứ cho anh được không? Anh đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Trong lòng Cố Thiển Sanh ghê tởm muốn chết, nghĩ cách làm sao để băm nát cái tay chó của thằng cha này?

Trong đầu cô vang lên thông báo thờ ơ của hệ thống: “Ký chủ có xu hướng thực hiện hành vi nguy hiểm, xin hãy nhanh chóng dừng lại.”

Cố Thiển Sanh lật bàn: Bà mày còn chưa có chặt cái tay này đâu! Tao nghĩ trong đầu một chút thì đã làm sao!

“Không được. Nam nữ chính đều là nhân vật được Thiên Đạo lựa chọn, nếu họ gặp bất trắc gì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới.” Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn lạnh ngắc.

Cố Thiển Sanh không thèm để tâm tới lời của hệ thống, chỉ muốn chuyên tâm đối phó Tần Triệt.

Nàng làm bộ do dự nói: “Thật sự là vậy sao? Vậy thì, em sẽ bỏ qua cho Triệt ca ca.”

Tần Triệt như trút được gánh nặng, tươi cười trên mặt lại thêm ba phần chân tình: “Ngoan, đừng suy tưởng miên man. Bây giờ em nên ôn tập thật chăm chỉ, sắp thi rồi.”

Cố Thiển Sanh thầm chửi một tiếng dối trá trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi Tần Triệt rời đi, cô chạy vào phòng tắm, rửa sạch chỗ mà Tần Triệt chạm vào khoảng mười phút mới quay lại lớp học.

Mới vừa ngồi vào chỗ, Cố Thiển Sanh liền bắt gặp một cặp mắt đào hoa đầy hứng thú. Cố Thiển Sanh lúc này mới nhớ tới trong đám đông vây xem lúc nãy dường như có Tô Mặc.

Cố Thiển Sanh vốn định đứng dậy giải thích đồng thời mượn sức nam phụ. Liễu Thi Hàm lại đi tới, vẻ mặt vô tội nói: “Lưu Vãn, tớ với Tần Triệt thật sự không có ý gì với nhau cả.”

Cố Thiển Sanh phải vỗ tay khen ngợi nữ chính, cái kiểu nói chuyện lập lờ này, giống như thật sự cô ta với Tần Triệt đã gian díu với nhau vậy.

Trong mắt Cố Thiển Sanh đều là sự bình tĩnh: “Tớ hiểu mà.”

Liễu Thi Hàm không đạt được mục đích đương nhiên không cam lòng, lại tỏ vẻ sợ sệt: “Vậy…tụi mình vẫn là bạn thân của nhau đúng chứ?”

Cố Thiển Sanh nhe răng cười: “Tất nhiên.”

Liễu Thi Hàm cảm giác ớn lạnh sống lưng, Vân Lưu Vãn hôm nay sao bỗng dưng lại lạ thường vậy? Lần đầu tiên cô ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ Vân Lưu Vãn.

Nhưng cô ta vẫn cố nén cảm giác rờn rợn: “Lưu Vãn, cậu tốt quá đi mất.” Cô thể hiện hết mình bộ dạng bông hoa trắng nhỏ, sau đó nhíu mày rời đi.

Bầu trời sao dần nhường chỗ cho màn đêm đen kịt, mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, chỉ có vầng trăng sáng vẫn đang chiếu rọi rộng khắp, soi lên mặt đất một lớp ánh sáng bạc nhàn nhạt.

Vốn dĩ Cố Thiển Sanh muốn thưởng thức cảnh đêm tuyệt vời này, tên quỷ xui xẻo Tần Triệt kia lại đi tới: “Lưu Vãn, hay để anh đưa em về.”

Cố Thiển Sanh trong lòng điên tiết lại không thể làm gì Tần Triệt.

Đôi mắt đào hoa nheo lại, nhìn chằm chằm Tần Triệt, không biết nghĩ điều gì đó, nhìn đến Tần Triệt phát hoảng.

Sau một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “Được thôi, vậy làm phiền Triệt ca ca rồi.”

Cố Thiển Sanh vốn là không muốn đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ tới theo cốt truyện, hôm nay nam chính sẽ đưa nữ chính về nhà, sau đó yêu cô ta!

Là một nữ phụ chân chính, sao cô có thể bỏ qua cơ hội này được? Hơn nữa một tay xé cp chuyên nghiệp như mình, không quấy phá một chút thì trong lòng ngứa ngáy chịu sao nổi?