Chương 1

Thời điểm Lâm Mộ chạy đến sân bóng, trận đấu đã kết thúc.

Trận bóng rổ giữa các lớp cuối năm học hay còn gọi là chung kết, rất đông người xem.

Lâm Mộ không thích ứng được đoàn người hít sâu một hơi, mới chậm rãi chen vô đoàn người, một bên đi vào trong, một bên nói xin lỗi.

Người bị đẩy ra có chút nóng nảy, vừa thấy gương mặt kia của cậu, sự nóng nảy lập tức biến mất, nhường chỗ cho cậu, thậm chí còn có người hỏi: “Cậu hôm nay sao lại đến muộn như vậy ? Em trai tìm cậu rất lâu.”

Bên cạnh có người trêu chọc: “Hèn gì tâm tình cậu ta không tốt, chơi ác liệt như vậy.”

“Ừ, mới đi gặp thầy giáo.” Lâm Mộ không nghe rõ người khác nói gì, toàn bộ tâm tư đều dùng để tìm người.

Bất quá cậu cũng không tìm bao lâu, dễ như ăn cháo đã khoá chặt mục tiêu.

Lâm Triều xác thực chơi rất hung ác, tự mình kéo số điểm lên ba mươi điểm. Đây là trận chung kết, đội bên cạnh hắn đã chiến đấu hết mình ngay từ đầu để đuổi theo điểm số. Ai biết hắn càng chơi càng hăng, khác biệt điểm số lại lớn hơn khi qua trận hai và kéo dài đến cuối trận.

Khoảng cách kết thúc trận đấu còn có không tới một phút, kết quả về căn bản đã kết thúc, vô luận là người giữ bóng trên sân hay khán giả ngoài sân cũng đều thả lỏng.

Trên sân bóng, chỉ có một dáng người vẫn như cũ cường tráng mạnh mẽ.

Đoạt bóng, chuyền bóng, xuất sắc, ném rổ.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều tập trung và quả bóng.

Quả cầu màu vỏ quýt vẽ một đường vòng cung, không nghiêng lệch, nằm chính giữa rổ.

Soạt.

Lưới rổ bốc lên.

Bóng được ghi ở chân trước, tiếng còi thổi ngay chân sau.

Đoàn người bỗng nhiên bùng nổ nhiệt liệt reo hò cùng tiếng vỗ tay.

Lâm Mộ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu không hoàn toàn bỏ lỡ trận đấu, cậu thấy được ngón trỏ* cuối cùng của Lâm Triều.

(*: hình như là ngón trỏ khi ném bóng vào rổ)

Kết thúc cuộc thi đấu sân bóng cực kỳ hỗn loạn, hai bên bắt tay sau trận đấu, có nữ sinh đưa nước cùng khăn mặt, có nam sinh lớp khác vây xem, thậm chí là giáo viên.

Lớp đoạt được giải quán quân, giáo viên chủ nhiệm lớp mười một sướиɠ đến phát điên, vội vàng mời người chụp ảnh tới. Mấy đầu người, lại phát hiện chủ tướng Lâm Triều không biết vừa kết thúc đã đi đâu. Nhìn lại sân vận động một chút, Lâm Mộ ở lớp bên cạnh cũng biến mất, không cần phải nói, cặp anh em này khẳng định đã cùng nhau biến mất.

Lâm Triều và Lâm Mộ, thoạt nhìn là một người hướng ngoại, một người hướng nội, thật ra tính cách đều giống nhau.

Bên kia Lâm Mộ tách ra khỏi đoàn người, bước nhanh đuổi theo Lâm Triều, từ trong cặp sách lấy ra chai nước khoáng cùng bọc khăn tắm: “Vất vã rồi, uống miếng nước đi.”

Ngày hè chói chang, còn mới chơi xong một trận bóng rổ, Lâm Triều mồ hôi đầm đìa nhìn chằm chằm chai nước khoáng hiển nhiên vừa lấy từ máy bán nước tự động tản ra tí ti tia mát lạnh, lông mày cau lại hơi buông lỏng, nhưng đón ánh mắt lấy lòng hắn lại mở miệng, “Tôi muốn uống bình nước của anh.”

Lâm Mộ sửng sốt một lát, có chút do dự: “Bình nước của anh là nước ấm, em…”

“Vậy quên đi, không uống.” Lâm Triều trong nháy mắt quay đầu trở lại, bước nhanh rời đi.

Lâm Mộ áy náy vì bỏ lỡ cuộc thi đấu của em trai, lúc này cậu không quản bị cho ra nhiều yêu cầu, cậu đều nghe theo, huống chi chỉ là chuyện vặt vãnh cho em trai dùng cốc nước của cậu. Cậu không thể làm gì khác hơn là lấy bình nước ra, trơ mắt nhìn Lâm Triều dán môi vào vị trí mình uống thường ngày, hai ba hơi đã uống hết nước bên trong.

Trước khi trả lại bình nước cho Lâm Mộ, Lâm Triều vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mộ, cố ý liếʍ miệng bình một chút, mím môi, thuỷ chung hôn một cái.

Lâm Mộ không biết mình tiếp nhận bình nước ra sao, cũng không biết mình đã ngây người nhìn bình nước trong tay bao lâu, chỉ biết mình sợ là sẽ không rửa lại cái bình này nữa.

“Thất thần làm gì, lại đây.”

Ở thời điểm Lâm Mộ sững sờ, Lâm Triều đã cởϊ áσ cầu thủ, cầm theo quần áo thay đồ và đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm vòi sen.

Đi ngang qua trước mặt Lâm Mộ, hắn giơ tay lên.

Áo cầu thủ ẩm ướt mồ hôi phủ trên mặt Lâm Mộ.

-Hết chương 1-

Editor : Vô tình thấy hố này lúc 11h đêm qua=)), đọc sơ thấy cũng hay với chưa thấy bạn nào edit thuần Việt nên tha về ổ luôn uwu.

Không manh đi nơi khác nhé <3