Chương 6

Mấy đêm đầu, sau khi phát hiện những vết máu trong hang, chúng tôi rất cảnh giác trên đường. Nhưng không bắt gặp dấu hiệu nào của thủ phạm nữa, chúng tôi tạm quên mọi lo âu, cố vui với những vất vả dọc đường.Đi cùng bầy sói thật thú vị. Ngắm nhìn chúng và hỏi han thêm ông Crepsley, tôi học được rất nhiều. Ông tự cho mình là chuyên gia về sói.

Sói không nhanh nhẹn, nhưng chúng không hề mệt mỏi. Đôi khi chúng lang thang đến sáu bảy chục cây số một ngày. Thường săn thú nhỏ, nhưng thỉng thỏang chúng kết bầy để truy đuổi nạn nhân to lớn hơn. Gíac quan của chúng – nghe,nhìn,đánh hơi - rất nhạy. Mỗi bầy có một con đầu đàn, và chúng phân chia lương thực rất đồng đều. Chúng là những nhà leo núi đại tài, bất chấp mọi địa hình.

Chúng tôi thường cùng nhau săn bắt. Dưới trời đêm đầy sao, trên mặt đất đầy tuyết trắng lấp lành sáng ngời, cuộc tranh đua cùng bầy sói - rượt đuổi theo một con nai, hay một con chồn - diễn ra đầy sôi nổi hào hứng. Có bầy sói, thời gian trôi thật nhanh, đường xa rút ngắn lại đến không ngờ.

Một đêm trời lạnh nhưng trong vắt, chúng tôi tới một thung lũng, giữa hai ngọn núi cao, phủ tòan cây tầm xuân. Gai của giống cây này tại đây vừa to vừa sắc bén khác thường – cho dù là da của ma-cà-rồng thứ thiệt, chúng đâm qua ngọt sớt! Chúng tôi ngừng lại trước thung lung để hai ma-cà-rồng tính tóan.

Ông Crepsley trầm ngâm nói:

- Có thể leo lên sườn núi, nhưng Darren không thể leo được như chúng ta, nếu trượt chân chắc chắn nó sẽ bị thương.

Gavner đề nghị:

- Sao không đi đường vòng?

- Qúa xa.

- Hay là đào đường ngầm?

- Cũng vậy thôi, mất quá nhiều thời giờ. Chỉ có cách vượt qua rất thận trọng.

Ông Crepsley vừa nói vừa cởϊ qυầи áo. Gavner làm theo. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại cởi đồ hết vậy?

- Quần áo có thể bảo vệ chúng ta chút đỉnh, nhưng ra khỏi đây là te tua. Đây là cách tốt nhất giữ cho y phục lành lặn.

Khi Gavner cởϊ qυầи dài, chúng tôi thấy quần đùi của ông có thêu mấy con vui nhỏ màu hồng. Ông Crepsley nhìn cái quần đùi đầy nghi hoặc. Gavner đỏ mặt, lung búng nói:

- Đây là một quà tặng.

- Từ một phụ nữ thuộc lòai người mà anh đã từng có một mối tình lãng mạng, phải không?

Ông Crepsley hỏi. Khóe miệng luôn khắc khở, nhếch lên thành nụ cười hiếm hoi.

Gavner thở dài, vuốt ve một con voi:

- Đó là một người đàn bà đáng yêu, nhưng… rất nghèo thẩm mỹ về… qυầи ɭóŧ…

- Và bạn trai.

Nghe tôi láu lỉnh đế thêm, ông Cepsley bật cười sằng sặc, cười gập cả mình, nước mắt chảy tùm lum. Chưa bao giờ tôi thấy lão ma-cà-rồng này cười khϊếp thế. Thậm chí chưa bao giờ tôi nghĩ là ông ta biết cười. Gavner cũng thô lố mắt, kinh ngạc nhìn bạn.

Một lúc lâu sau, ông Crepsley mới nín nổi cười. Khi lau nước mắt và trở lại vẻ u ám bình thường, ông nói lời xin lỗi (cứ làm như cười là cái tội vậy). Sau đó ông xoa lên da tôi một chất hôi rình, để làm liền các lỗ chân long, cho da cứng cáp hơn. Không chút chần chừ thêm nữa, chúng tôi tiến tới. Chuyến đi vừa chậm chạp vừa đầy đau đớn. Dù vô cùng thận trọng, cứ vài bước là tôi lại bị gai đâm, cây quào. Tôi cố gắng bảo vệ mặt, nhưng mới được nửa đường, mặt tôi đã đầy vạch vết rạch sâu đỏ hoe.

Dù áo quần tơi tả, hai tên Tí-hon vẫn sùm sụp kín mít trong bộ đồ xanh. Một hồi sau, ông Crepsleyeapsley bảo chúng đi lên phía trước, vậy là chúng phải chịu đựng gai cào khốn khổ để mở đường cho chúng tôi. Chúng vẫn lặng lẽ, không hề phàn nàn. Tội nghiệp quá!

Mấy con sói thì rất thỏai mái. Chúng sinh ra cho những địa hình như thế này mà. Len lỏi, luồn lách qua những bụi gai tầm xuân ngon ơ. Nhưng chúng có vẻ không vui. Suốt đêm, đi bên chúng tôi, chúng luôn nghi ngờ đánh hơi. Cảm thấy là chúng tôi rất bồn chồn, nhưng chúng tôi không hiểu vì sao.

Chăm chú nhìn xuống, thận trọng né từng bụi gai, tôi bỗng đυ.ng phai ông Crepsley vừa thình lình đứng khựng lại. Nhìn qua vai ông, tôi hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Không trả lời tôi, ông gọi:

- Gavner!

Ông Gavner vượt qua tôi, thở hồng hộc (chúng tôi vẫn thường chọc ghẹo ông ta về hơi thở nặng nề này). Tôi nghe ông hự một tiếng khi tới gần ông Crepsley. Tôi lại hỏi:

-Cái gì vậy? Cho cháu xem với.

Hai người tách ra, và tôi thấy một mảnh vải nhỏ xíu mắc trên bụi tầm xuân. Mấy giọt máu khô còn dính trên đầu ngọn gai.

Hai ông ma-cà-rồng lo lằng nhìn quanh, y như thái độ của bầy sói trong mấy đêm nay. Gavner hỏi tôi:

- Cháu không ngửi thấy gì sao?

- Mùi gì?

- Máu.

Tôi đánh hơi. Chỉ thoang thỏang mùi máu khô. Tôi lại hỏi:

- Mùi máu khô, có gì đâu?

Ông Crepsley nhặt mảnh vải – bầy sói bỗng tru lớn hẳn lên – dí gần mũi tôi, ông bảo:

- Hãy nghĩ lại sáu năm trước. Hít thật sâu vào. Có nhớ gì không?

Tôi không nhớ ran gay – giác quan tôi không nhay như ma-cà-rồng chính hiệu – nhưng rồi tôi nhớ lại cái đêm dài dằng dặc trong phòng ngủ của Debbie Hemlock, nhớ lại mùi máu của Murlough điên lọan, khi hắn nằm hấp hối trên sàn. Mặt tôi trắng nhợt khi nhận ra… đậy là máu của một ma-cà-chớp!