Chương 19: Con chắc chắn sẽ không kém cỏi như vậy

“Anh Tần.” Cô gái ngồi phía đối diện không biết gì cả gọi anh, đôi mắt trong sáng, thuần khiết, nhìn anh mà không có bất kỳ cảm xúc phức tạp nào.

Cô không biết rằng lúc này người đàn ông muốn xâm chiếm cô, điều đáng chết này khiến ham muốn làm cô khóc một lần nữa của anh trở nên mạnh mẽ hơn.

“Hả?” Tần Mộng Viễn nhẹ nhàng đáp lại cô, giọng nói trầm thấp đè nén du͙© vọиɠ mơ hồ, nhưng cô gái nhỏ của anh nghe không hiểu.

“Anh Tần, tôi ăn xong rồi.” Ý của cô là cô phải đi.

“Ừm, được rồi, vậy uống thuốc đi.” Tần Mộng Viễn gật đầu, bề ngoài tựa như không có gì khác thường.

Anh gọi phục vụ lấy một cốc nước ấm, chia hai ba loại thuốc khác nhau tùy theo liều lượng rồi đặt chúng lên một tờ giấy sạch sẽ.

Dung Nhan nhìn những viên thuốc này, cô vốn định mang về trường rồi mới uống, nhưng anh đã lấy ra, trực tiếp chia cho cô, nếu cô từ chối ý tốt của người khác thì có vẻ không tốt lắm.

Cô nuốt những viên thuốc rồi uống nước ấm, bàn tay với lấy chiếc túi đựng thuốc trong tay anh.

“Bác sĩ Tần, tôi phải đi rồi, anh đưa số thuốc còn lại cho tôi đi.”

“Tôi đưa em về.” Tần Mộng Viễn đứng dậy, nhét chiếc túi nilon vào túi áo, không hề có ý định đưa cho cô.

“Không cần đâu, tôi tự đi xe buýt về là được rồi.”

“Thuốc em vừa uống sẽ khiến em buồn ngủ, con gái ngủ gật trên xe buýt rất không an toàn.”

“...”

Vậy tại sao anh không nói sớm?

Dung Nhan không nói nên lời, nhưng cô nhớ cách đây không lâu có một bản tin nói về những tên biếи ŧɦái trên xe buýt, cô có hơi sợ.

...

Trên đường, chiếc xe Audi màu trắng nhẹ nhàng chạy, khi gặp đèn đỏ ở ngã tư, Tần Mộng Viễn phanh xe chờ đợi.

Khuôn mặt đang ngủ của cô gái phản chiếu trong gương chiếu hậu, cô dựa lưng vào ghế, ngủ đến mức mặt đỏ bừng, hai má bị ép, nặn ra một chút thịt, trông cực kỳ dễ thương.

Cô thở nặng nề, dồn dập, có lẽ bị sốt khiến nhiệt độ cơ thể cô quá cao, khó thở.

Tần Mộng Viễn không phủ nhận, anh cố ý không giải thích trước những loại thuốc đó có tác dụng phụ gây buồn ngủ, chỉ có anh mới biết mình có ý gì...

Tai nghe bluetooth bên tai vang lên âm thanh thông báo, trong lúc đợi đèn đỏ, anh gõ vào vô lăng, trong xe yên tĩnh, anh nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “Nhan Nhan?”

Đáp lại anh vẫn là hơi thở nặng nề của cô.

Anh khởi động xe, ấn nút trả lời, đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Thang Tuệ, mẹ của anh: “Con trai, hôm nay con không bận à?”

“Mẹ, con không bận, buổi chiều con được nghỉ.”

“Ồ, ra là vậy...” Mẹ Tần ngập ngừng.

“Mẹ, mẹ có gì muốn nói sao?”

“Ha ha...Chỉ là...Mẹ nghe Giang Trạch nói gần đây con có quen một cô gái?”

Tên Giang Trạch kia lại bán đứng anh, nhưng lần này anh không hề cảm thấy phản cảm.

“Dạ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.

“Ôi trời có thật không? Con trai!” Thang Tuệ ở đầu dây bên kia kích động hét lên, hoàn toàn mất hết đi vẻ tao nhão của một phu nhân nhà giàu.

Tần Mộng Viễn vội vàng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn qua gương chiếu hậu, cô vẫn đang ngủ say, giống như một con thú nhỏ nép mình trong lòng mẹ, không hề phòng bị với thế giới bên ngoài.

“Là con gái nhà ai vậy? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Con trai, con 31 tuổi rồi đấy, con có biết không? Nếu cô gái nhà người ta nhìn trúng con, sẵn lòng sinh cho con một đứa con thì con nhanh lên đi, nếu không mấy năm nữa, chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ lại giảm mất...” Thang Tuệ luyên thuyên trong điện thoại, thậm chí còn lướt qua giai đoạn hẹn hò, kết hôn, trực tiếp nhảy đến chuyện sinh con.

“Mẹ bình tĩnh một chút.” Tần Mộng Viễn bất đắc dĩ đỡ trán, đối với mẹ mình, bề ngoài là một phu nhân tao nhão, nhưng thật chất bên trong rất nhiều chuyện.

Không còn cách nào khác, từ khi còn trẻ mẹ đã là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa, bà kết hôn với cha khi mới ngoài đôi mươi, mặc dù là cuộc hôn nhân thương nghiệp nhưng tình cảm của cha mẹ rất tốt, mẹ gả đến nhà họ Tần ngần ấy năm luôn được cha nuông chiều, cả đời chưa từng trải qua sóng gió gì, cho nên hơn 50 tuổi rồi vẫn còn rất trẻ trung.

“Mẹ, mẹ đừng kích động quá, cô ấy còn nhỏ, bây giờ nếu mẹ nói chuyện sinh con với người ta, sẽ khiến người ta sợ.”

Tần Mộng Viễn nhìn thoáng qua khuôn mặt đang ngủ say của cô gái, trong lòng biết rõ không được vội, cô gái nhỏ quá đơn giản, thiếu kinh nghiệm, đến Dạ Đình làm việc để chữa bệnh cho mẹ, nhưng cô cũng bởi vậy mà xem thường bản thân, một mặt tự trách, một mặt âm thầm chịu đựng, cô không muốn bán thân nhưng lại bất lực trước hiện thực, nếu không hôm nay cô cũng sẽ không nhiều lần thể hiện muốn giữ khoảng cách với anh.

Anh lớn hơn cô mười tuổi cho nên dễ dàng nhìn thấu cô.

Vậy nên đừng nói đến chuyện sinh con, hiện tại anh còn chưa thu phục được trái tim của cô gái nhỏ.

Nhưng sự chú ý của Thang Tuệ chỉ tập trung vào nửa đầu câu nói của con trai, bà lại kêu lên: “Còn nhỏ tuổi? Nhỏ hơn con bao nhiêu tuổi? Bảy hay tám tuổi? Con trai, hóa ra con thích người nhỏ tuổi sao? A- mẹ rất muốn gặp cô gái nhỏ, chừng nào thì con đưa con dâu về nhà?”

Gì mà con dâu, cô gái vẫn còn đang ngủ ở ghế sau mà đã trở thành con dâu trong miệng người ta, nhưng cô vẫn chẳng hay biết gì cả.

“Mẹ, con sẽ đẩy nhanh tốc độ, mẹ cho con trai mẹ chút thời gian được không?”

“Được được được, mẹ tin tưởng con trai của mẹ, con chắc chắn không hề kém cỏi, chảng lẽ ngay cả một cô gái nhỏ cũng không...”

Nghe mẹ nói thêm mấy phút, Tần Mộng Viễn cúp điện thoại, chú ý xe cộ hai bên đường, anh đánh xe rẽ vào đường phụ.