Chương 2: Muốn trèo cành cao

Dù không nhìn thấy khuôn mặt của cô xinh đẹp như thế nào, chỉ dựa vào khí chất tao nhã của cô đã trở nên khác thường ở một nơi như vậy.

Điều kỳ lạ là trong một không gian đầy khói thuốc lá, mùi bia rượu như vậy nhưng vẫn không thể làm mất đi sự sạch sẽ thoát tục của cô.

Lần trước nhìn thấy cô gái này, Giang Trạch rất kinh ngạc, không biết ông chủ tìm được một mỹ nữ như vậy ở đâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và vòng eo thon gọn của cô, chỗ nào cũng hoàn hảo, thực sự rất hiếm có.

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục, ừm...Trông như một quý cô đến từ thời quốc dân.

“Tiểu Phù Dung, đến đây!”

Dung Nhan nhìn về phía phát ra âm thanh, là đại gia Giang ra tay rộng rãi lần trước, giống như nhìn thấy tiền, cô giấu khuôn mặt u sầu đi, ngẩng đầu lên, đeo mặt nạ, nở nụ cười chào hỏi.

“Chào anh Giang.” Dung Nhan tỏ ra hiệu chuyện, chủ động rót rượu.

Đây là cách chiêu đãi khách mà cô học được từ chị Mandy, cô mới đến câu lạc bộ giải trí này không lâu, nhưng buộc bản thân phải trở nên thành thạo.

Giang Trạch thấy cô không tiến đến áp lên người mình để lấy lòng giống như những cô gái khác, cô lịch sự đưa ly rượu trong tay qua, nở một nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù đang cố lấy lòng nhưng không hề khiến người ta có cảm giác dung tục.

Một ý tưởng đột nhiên nảy lên trong đầu cậu, cậu đẩy vai cô gái về phía người đàn ông trong góc kia.

Dung Nhan không ngại, bị Giang Trạch đẩy cũng chỉ lảo đảo một chút, cơ thể nghiêng về phía ghế sô pha, gương mặt đập vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông.

“Anh Giang...” Không biết cơ thể người đàn ông này làm bằng gì mà cứng như đá, mặt Dung Nhan đau nhưng cô không dám kêu, cô sợ mình làm sai chuyện gì đó, khiến mấy người giàu có này không vui.

“Đứng ngơ ra đó làm gì? Đi, rót rượu cho anh Tần, thật không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.”

Lúc này Dung Nhan mới quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

Hơi thở của Dung Nhan cứng lại.

Tối nay, những người đang ngồi ở đây đều có địa vị, nhưng anh khác với tất cả mọi người, anh có khí chất khiêm tốn, nho nhã, cùng với dáng vẻ dịu dàng.

Ánh mắt của anh dừng trên người cô, rất bình tĩnh, anh không phải loại đàn ông đến mua vui, ánh mắt nhìn phụ nữ không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu hay bị khinh thường.

Dung Nhan lập tức đưa ra suy đoán, tối nay cô phải làm hài lòng ngài Tần này.

Ai lại không thích một khách hàng giàu có, dịu dàng như vậy?

Cô cúi người đi lấy rượu, không hề biết ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi từ bình tĩnh chuyển sang có chút thâm thúy.

Sô pha cách bàn một khoảng, cô vươn tay với lấy chai rượu và ly, vòng eo thon thả treo ở giữa không trung, tạo thành một đường cong duyên dáng, mông cô chạm vào mép sô pha, rất tròn, sườn xám mỏng càng tôn lên những đường cong quyến rũ của cô.

Ở bệnh viện, Tần Mộng Viễn tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào có thân hình mảnh khảnh, duyên dáng giống như chiếc bình cổ như vậy.

Cô rót rượu, dựa người vào ghế sô pha, đường xẻ tà của sườn xám để lộ cặp đùi trắng như tuyết quấn trong chiếc quần tất màu trắng, đột nhiên lóe sáng.

Tần Mộng Viễn thu mắt lại, nhìn cô cúi đầu, không biết có phải đang giả vờ hay không, khuôn mặt trang điểm đậm, không nhìn ra khuôn mặt thật, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ vẫn còn nhỏ tuổi. Gò má của cô mịn màng, tròn trịa, lông mi rất dài, vừa đen vừa nhiều, giống như hai chiếc cánh nhỏ, tạo lên một cái bóng ở dưới mí mắt.

“Ngài Tần, mời uống rượu.” Giọng nói mềm mại, Tần Mộng Viễn biết là giả vờ nhưng vẫn cảm thấy tai mình tê dại.

Anh chưa từng nhận rượu của bất kỳ người phụ nữ nào trong câu lạc bộ giải trí Dạ Đình, nhưng lần này không biết vì sao anh lại nhận.

“Tên là gì?”

“Phù Dung.”

Hoa phù dung?

Quả thực là một bó hoa yêu kiều, mỏng manh khiến người ta chỉ muốn bẻ gãy.

Tần Mộng Viễn nghĩ thầm, cái tên này rất hợp với cô.

Giữa hai người không còn gì để nói nữa.

Cô rất yên tĩnh, luôn ngồi bên cạnh anh, không làm ra động tác gì dư thừa, thỉnh thoảng rót thêm rượu vào ly của anh, ngoan ngoãn như một con mèo, cuộn tròn người lại dưới chân chủ nhân.

Thật kỳ lạ, những cô gái trong câu lạc bộ giải trí không hề im lặng như vậy.

Chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, cô giỏi quan sát, biết cách đối phó với anh để khiến anh thoải mái.

Thứ hai, bề ngoài cô tỏ ra quyến rũ nhưng thật ra lại rất nhút nhát, không biết cách lấy lòng người khác.

Ở một nơi dung tạp như thế nào, Tần Mộng Viễn tin vào khả năng thứ nhất hơn, đây có lẽ chỉ là một thủ đoạn để cô dụ dỗ đàn ông mà thôi.

Nhưng cô không trêu chọc người khác không có nghĩa là người khác không nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Một người đàn ông cầm hai chai rượu đi tới, khuôn mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, anh ta ôm vòng eo nhỏ nhắn kia, tiến lại gần khuôn mặt cô.

Không biết vì sao chỉ nhìn thấy hình ảnh này thôi mà Tần Mộng Viễn bỗng cảm thấy khó chịu, giống như đồ vật của mình bị ai đó thèm muốn.

Nhưng anh không ngăn cản, anh và cô không có quan hệ, anh không có nghĩa vụ phải giúp cô.

Cô chỉ là một cô hầu rượu ở câu lạc bộ giải trí, cô nên biết nếu muốn kiếm tiền từ một người đàn ông thì việc hy sinh một chút sắc đẹp là điều khó tránh khỏi.

Người kia thấy Tần Mộng Vẫn không nhúc nhích thì vui vẻ hơn, từ khi Dung Nhan bước vào phòng bao anh ta đã bắt đầu để ý đến cô, vẻ ngoài thuần khiết và ngây thơ như bông hoa nhỏ màu trắng của cô khiến người ta đau lòng.

Đáng tiếc là cô vừa vào thì Giang Trạch đã gọi cô, sau đó cô ngồi cạnh Tần Mộng Viễn, anh ta sợ cô là người phụ nữ được Tần Mộng Viễn bao.

Nếu là như vậy thì không thể chạm vào, tập đoàn Nhân Khang của nhà họ Tần gần như độc quyền về ngành công nghiệp thiết bị y tế và dược phẩm ở khu vực phía Đông, nhà họ Tần cũng có ảnh hưởng không nhỏ ở Thanh Thành.

Nhưng sau khi quan sát một lúc, thấy ngài Tần này có vẻ thờ ơ với cô gái, giữa hai người luôn có một khoảng cách nhỏ.

“Tiểu Phù Dung, nào! Uống hết chai rượu này, tối nay tôi sẽ mua hết số rượu này cho cô!”

Anh ta vươn tay ra, giơ lên trước mặt Dung Nhan, Dung Nhan nhìn thấy rõ, nghĩa là năm ngươi ngàn tệ.

Cô không thể không uống, số tiền này đủ để trang trải chi phí chữa bệnh cho mẹ cô một khoảng thời gian.

“Được.” Trái tim Dung Nhan rung lên, cô không cầm ly rượu mà trực tiếp cầm chai rượu uống cạn.

Cô đang rất cần tiền, căn bản không để ý đó là một chai rượu đã mở sẵn nắp.