Chương 4: Muốn hôn

Tần Mộng Viễn đi ra ngoài phòng khách, đang định gọi điện thoại cho người đưa hai bộ quần áo lên thì phát hiện mình không cầm theo điện thoại.

Chắc vừa rồi anh đi vội qua cho nên để quên ở phòng bao dưới lầu.

“A ——”

Ngay lúc anh đang nghĩ đến việc tìm điện thoại bàn trong phòng thì đột ngột có tiếng kêu truyền đến từ phòng tắm.

Dung Nhan rửa mặt sạch sẽ, đang định lấy khăn lông trên giá lau nước trên mặt nhưng đầu cô choáng váng, lập tức ngã xuống đất.

Dù khuỷu tay đập xuống sàn nhà thì cô cũng không cảm thấy đau, bởi vì cơn nóng trong cơ thể cô đang dâng trào dữ dội khiến cả người cô nóng bừng, mơ hồ, dường như có một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Khi Tần Mộng Viễn đi vào, anh nhìn thấy cô cuộn tròn trên mặt đất, mái tóc rối bù, miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Anh nhanh chóng nhận ra thuốc trong cơ thể cô đang phát huy tác dụng.

“Đứng dậy trước đã.” Anh đi tới kéo tay cô, còn chưa chạm vào cô thì cô đã hét lên, hất tay anh ra, chật vật lùi ra sau.

“A! Đừng chạm vào tôi! Tránh ra!”

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông khiến cô nhớ lại tủi nhục mà mình vừa mới trải qua.

“Đừng kêu, là tôi, cô đứng lên trước đi, mặt đất lạnh lắm.” Giọng nữ chói tai ồn ào khiến Tần Mộng Viễn đau đầu.

Nhưng anh căn bản không thể đến gần cô, anh tiến lên một bức cô liền hét lên lùi lại một bước, đã rơi vào trạng thái không thể nhận biết.

“Bịch”, cô trượt chân, đầu đập vào tường, từ âm thanh có thể biết lực va chạm mạnh đến mức nào.

Cùng lúc đó cánh tay cô chạm vào công tắc vòi hoe sen, dòng nước lập tức xả xuống, nhanh chóng khiến hai người ướt sũng.

Nhiệt độ nước vẫn chưa được điều chỉnh, rất lạnh, đêm đầu thu, thậm chí còn có chút lạnh thấu xương, nhưng Dung Nhan lại cảm thấy nước lạnh xả lên người rất dễ chịu, có thể làm giảm khô nóng trong cơ thể cô.

Cơ thể nhỏ bé của cô ướt sũng, trốn ở trong góc, há mồm thở hổn hển.

Sau khi tắm nước lạnh một lúc, cuối cùng cô cũng yên tĩnh, Tần Mộng Viễn lấy một cái khăn lông qua.

Đôi giày da sạch sẽ của người đàn ông giẫm lên nước, anh không quan tâm nó có bẩn hay không, anh quỳ đầu gối xuống, dùng khăn lông che đầu cô lại.

“Tôi khó chịu quá...” Cô nắm lấy cổ áo của mình, đôi chân thon dài bị tất chân bao phủ cọ xát vào nhau.

Tần Mộng Viễn dời mắt đi, “Tôi biết, cô ngoan ngoan đợi ở đây, đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi người tới.”

Mặc dù nước lạnh có thể ức chế một chút tác dụng của thuốc nhưng vẫn không phải biện pháp lâu dài, thuốc này nếu để lâu sẽ rất có hại cho cơ thể.

Cho nên hiện tại, một là tìm cho cô một người đàn ông, hai là đưa cô đến bệnh viện.

Nhìn cái cách cô kháng cự khi bị chạm vào, Tần Mộng Viễn lựa chọn cách thứ hai.

Sau khi tìm được điện thoại bàn, trước tiên anh gọi cho Giang Trạch, muốn nhờ Giang Trạch mang điện thoại lên cho mình, nhưng không ngờ tên ăn chơi này không nghe điện thoại.

Tần Mộng Viễn chửi thầm rồi bấm vào số của câu lạc bộ được dán trên bàn.

“Alo, phiền cô mang một bộ quần áo nữ lên...Phòng 502...”

Người đàn ông đang tập trung gọi điện thoại không để ý đến người phụ nữ lang loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm ở phía sau.

Dung Nhan bổ nhào lên tấm lưng rộng của anh, vòng tay qua vai anh, cố gắng trèo lên người anh.

Tần Mộng Viễn bị cô đánh lén nên không kịp phòng bị, anh bị cô đẩy lùi về sau mấy bước.

Dây điện thoại bàn bị kéo căng một đoạn dài, sau hàng loạt âm thanh, cuộc gọi hoàn toàn bị gián đoạn.

“Cô làm gì vậy?” Cuối cùng anh cũng bị cô chọc tức, mái tóc dài ướt đẫm nước của người phụ nữ hất vào mặt anh, anh giống như bị một cây lau nhà liên tục đập vào mặt, cảm giác không dễ chịu một chút nào.

Nhưng khuôn mặt mê mang của cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn giận của người đàn ông, cô vén mái tóc ướt ra, đưa đôi môi đỏ bừng vì lạnh đến gần mặt anh.

“Cẩu Cẩu, chị muốn hôn em...”

Tần Mộng Viễn nghe rõ cô đang lẩm bẩm cái gì, khuôn mặt tuấn tú của anh cứng đờ,

Cái người phiền phức này coi anh là chó?

Tần Mộng Viễn chán ghét đến mức đẩy cô ra, nhưng cô quấn lấy anh như bạch tuộc, áp sát vào người anh, vươn tay ôm cổ anh, kiễng chân muốn hôn anh.

Anh không cho cô hôn nên quay mặt đi, Dung Nhan không đủ cao, cộng với đứng không vững, cuối cùng môi áp lên ngực người đàn ông.

Cách lớp áo sơ mi, thiếu chút nữa thôi là cô hôn lên bộ phận quan trọng.

“Ư...” Tiếng thở dốc kìm nén của người đàn ông bật ra khỏi môi.

Tần Mộng Viễn đè đầu cô, ngực phập phồng.

Quần áo ướt sũng của hai người trở nên mỏng như cánh ve sầu, không thể trở thành vật cản, nhiệt độ nóng rực không chỉ đến từ cơ thể bị thuốc khống chế của cô mà rõ ràng cũng có một phần của anh.

Cơ thể anh có phản ứng, hơn nữa ngày càng mãnh liệt hơn.

Người đàn ông giữ mình trong sạch ba mươi năm, không gần phụ nữ, đây chỉ là lựa chọn và thái độ của anh, không có nghĩa là anh không được.

Tần Mộng Viễn nâng cằm cô lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn dung mạo của cô.

Trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, anh chợt hiểu vì sao cô lại trang điểm đậm như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm rất trong sáng, xinh đẹp, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn sáng ngời, chóp mũi hồng hào, đôi môi hơi hé mở như trái cây tươi dính giọt sương, không phải là hấp dẫn bình thường.

Cô hồn nhiên như một bông hoa tinh khiết, mặc dù khuôn mặt vẫn còn hơi trẻ con nhưng rõ ràng là khuôn mặt của một mỹ nhân.

Nếu cô dùng khuôn mặt này để tiếp khách thì sợ rằng sẽ khiến nhiều người ở bên dưới muốn làm nhục bông hoa nhỏ này hơn.

Tần Mộng Viễn không thể phủ nhận, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô cho đến bây giờ, anh rất thưởng thức đường nét trên mặt cô, cô đẹp như một đồ sứ tinh xảo.

“Nghe này, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, cô chỉ cần cố gắng chịu đựng, duy trì tỉnh táo thôi.” Anh véo má cô, giọng nói lạnh lùng vẫn còn lý trí.

Nhưng anh không nhắc đến bệnh viện thì còn tốt, anh vừa nói xong, Dung Nhan lập tức chống cự theo bản năng, cô có quá nhiều ký ức không tốt đẹp ở bệnh viện, thật ra cô rất sợ bệnh viện.

“Không, tôi không muốn đến bệnh viện, đừng để tôi đến đó...Tôi sợ...” Cô khóc, hai tay túm lấy áo sơ mi của anh không chịu buông, đôi mắt ngấn nước cứ nhìn anh, mong manh và yếu ớt.

“Nếu không đến bệnh viện thì cô định làm gì?”

Tần Mộng Viễn nghe thấy chút ý dụ dỗ trong giọng nói của mình.

Yết hầu của người đàn ông lên xuống, anh tiến lại gần khuôn mặt nhỏ của cô, đôi mắt u ám nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, cố gắng xác định xem cô còn tỉnh táo hay không.

“Cô định làm gì?” Anh hỏi lại lần nữa, sau đó lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh hỏi rất nghiêm túc, Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ trong hai giây, sau đó cười ngốc nghếch.

Cô kiễng chân lên, đặt đôi tay nhỏ nhắn lên vai anh, lẩm bẩm “Tôi muốn hôn, hôn Cẩu Cẩu...”